Quyển 4 - Chương 5: Bạch Liên Hoa Ngây Thơ Hoạt Bát

Được Lâm Tử Thịnh hứa, Diêm Dục ngủ một giấc ngon hiếm khi được, nếu không phải do sợ bị Lâm Tử Thịnh đạp lọt giường, phỏng chừng hắn sẽ làm vài việc xấu như đánh lén ban đêm, nằm ngủ cùng với Lâm Tử Thịnh trên chiếc giường lớn đo.

Nhưng sáng hôm sau hắn vẫn ngoan ngoãn rời giường, hôm nay là ngày Diêm Lạc quay về, nếu không dậy sớm tiễn Tiểu Thất, không chừng Ngôn sẽ… không vui, chạy theo Tiểu Thất, lúc đó hắn khóc với ai giờ?

Lúc Diêm Dục xuống lầu, lại nhìn thấy hai người không nên xuất hiện ngồi dưới đại sảnh, trong nháy mắt mặt trở nên âm u, “Tại sao hai cô ở đây, ai cho phép ai cô xuất hiện.” Hôm qua cho phép hai người này lên đảo vì để cho một câu trả lời hợp lý, nếu không, hắn đã sớm ném người đi, hôm nay hai ả ta còn dám xuất hiện ở đây!?

“Gia chủ, là tôi đồng ý cho hai cô ấy lên đảo.” Nhìn mặt Diêm Dục âm u, gã biết gia chủ đang tức giận, thời gian qua vì Ngôn nên tâm tình gia chủ vẫn luôn xấu, nên gã muốn để hai người đó lên đảo cùng bồi gia chủ.

“Đại trưởng lão, tôi không sao.” Hiểu ý của Đại trưởng lão,nhưng Ngôn là Ngôn, từng có người muốn thay thế Ngôn, nhưng không ai có thể thay thế Ngôn được, bất kể là ai muốn thay thế Ngôn, chỉ càng làm hắn chán ghét thêm.

Nhìn Diêm Dục, Đại trưởng lão không hề ủng hộ, thật ra ít nhiều gì gã cũng hiểu, người chưa từng nhận thức qua sẽ không hiểu được mối quan hệ giữa ám vệ và chủ nhân thân mật ra sao, ngày gia chủ trở thành người thừa kế Ngôn đã theo cạnh gia chủ, lại càng khác so với lúc trước, cho nên hiện giờ gia chủ không thể khống chế, bọn họ cũng có thể hiểu được.

Nhưng gia chủ không thể cứ để tinh thần sa sút mãi được!

“Đại trưởng lão, hôm nay trước tiên cứ như vậy, ngày mai không được cho hai người đó lên đảo nữa.” Nhìn thấy Đại trưởng lão dường như muốn nói thêm gì đó, Diêm Dục vẫy tay, ngăn lời nói tiếp theo của gã, “Tôi với Ngôn đưa Tiểu Thất về trước, chuyện còn lại bàn sau.”

Hắn không muốn lãng phí thời gian trên người vô dụng, Ngôn mới là quan trọng nhất.

“Anh hai, anh tiễn em đi liền luôn hả?” Nhìn bữa sáng đã được chuẩn bị xong đặt trên bàn, khóe miệng Diêm Lạc co quắp, anh hai cố ý đúng không, anh Ngôn đã chuẩn bị bữa sáng xong rồi, anh hai muốn tiễn cô đi liền luôn?

“Ừ, cũng hơi trễ rồi, về đi.” Nhìn Diêm Lạc, Diêm Dục hết sức đắc ý, hứ, dù Ngôn làm bữa sáng rồi sao, hắn không đồng ý thì nó không ăn được!

Nhìn thấy vẻ tiểu nhân đắc chí rõ ràng của Diêm Dục, Diêm Lạc thật sự muốn kéo Lâm Tử Thịnh cùng đi, nhưng nhớ lại Lâm Tử Thịnh lại rất quan tâm ảnh, vẫn buông tha ý nghĩ này, anh Ngôn quan trọng hơn, không thể làm anh Ngôn đau lòng.

“Tiểu Lạc.” Thấy Diêm Lạc ỉu ỉu xìu xìu, Lâm Tử Thịnh lấy một balo nhỏ ra, “Bên trong đều là điểm tâm em thích ăn, nếu không kịp ăn sáng, mang cái này theo ăn dọc đường, lượng trà chiều anh cũng chuẩn bị xong hết rồi.”

Quả nhiên, sau khi Diêm Lạc nghe xong ánh mắt sáng rực, đắc ý nhìn Diêm Dục.

Hừ, dù anh khi dễ tui ròi xaoooo, tui mới là người được anh Ngôn thương, anh khi dễ tui, anh Ngôn sẽ không đồng ý.

“Ngôn, còn tôi đâu?” Hôm nay hắn biết Lâm Tử Thịnh không hề làm điểm tâm, cái balo lớn nhỏ đó nhất định là được làm trong sáng sớm hôm nay, Diêm Dục lập tức cảnh giác, không lẽ Ngôn đưa hết cho Tiểu Thất?

Lâm Tử Thịnh nhìn hắn, không trả lời, qua nửa ngày mới nói, “Anh không thích đồ ngọt.”

Hắn không thích đồ ngọt?

Vậy…

Không thích đồ ngọt = không chuẩn bị cho hắn = mọi thứ đều làm cho Tiểu Thất = Tiểu Thất có mà hắn lại không có!?

Không thể được!!

“Ngôn, khẩu vị hiện tại của tôi đã thay đổi khá nhiều.” Không phải Diêm Dục nói chơi, khẩu vị của hắn thật sự đã thay đổi khá nhiều, chỉ cần là đồ Ngôn làm, dù là gì hắn cũng ăn được, với lại còn cảm thấy vô cùng hợp khẩu vị của hắn.

Hắn thích cảm giác này, sẽ làm hắn cảm thấy mọi chuyện giữa hắn và Ngôn đặc biệt phù hợp với nhau.

Dáng vẻ làm nũng nịnh nọt của Diêm Dục lọt vào mắt Đại trưởng lão, gã cảm thấy buồn cười, nhìn thấy hai đứa trẻ lại hoà hảo như lúc ban đầu cũng khiến gã an tâm hơn.

Tuy gã không thể chất vấn chính viện với gia chủ về quyết định của hắn, nhưng thực tế gã vẫn hi vọng Ngôn ở cạnh gia chủ, bọn họ biết ám vệ thích hợp nhất với gia chủ trên cả thế giới này chính là Ngôn, dù đổi thành ai, gia chủ tuyệt đối sẽ không tin tưởng người đó.

Sự tin tưởng giữa hai người bọn họ được mài giũa bồi dưỡng hơn mười năm không thể bị thay thế trong một sơm một chiều được.

Bạch Linh Linh nhìn thấy sự hỗ động của hai người, chợt thấy sai sai, anh Diêm đối xử với ám vệ này hơi bị tốt quá, anh ấy đối xử với mình không ôn nhu như vậy, càng chưa từng cười.

Nhưng Bạch Linh Linh không nói gì, chỉ cẩn thận quan sát hai người bọn họ, cảm thấy ngoại trừ sự ăn ý thỉnh thoảng sẽ xuất hiện giữa hai người, còn có không khí ấm áp, ngoài ra cũng không còn chỗ nào đặc biệt, không lẽ do mình bị ảo giác?

Bạch Linh Linh không thể xác định được.

“Đại trưởng lão, anh Diêm hình như thân mật hơi quá với ám vệ, nếu như sau ngày ám vệ của ảnh lấy vợ sinh con rồi làm sao?” Nhìn hai người tiễn Diêm Lạc ra cửa, Bạch Linh Linh nhỏ giọng hỏi, đôi mắt to chớp chớp, như đang quan tâm đến Lâm Tử Thịnh.

Nghe Bạch Linh Linh hỏi, Đại trưởng lão sửng sốt, sau đó cười, ” Bạch Tam tiểu thư, vấn đề cô lo lắng sẽ không trở thành sự thật, vì bắt đầu từ ngày bọn họ vào trại huấn luyện, mội chuyện của bản thân đều lệ thuộc gia chủ, thường thì ám vệ không thể kết hôn, nhất là ám vệ thiếp thân của gia chủ.”

“Ám vệ thiếp thân?” Bạch Linh Linh nghi hoặc chớp đôi mắt to, đây là lần đầu tiên ả nghe chuyện này, “Đại trưởng lão, còn coa ám vệ khác nữa hả, cái gì gọi là ám vệ thiếp thân?”

“Ám vệ thiếp thư là chỉ ám vệ chỉ có gia chủ và chủ mẫu mới được có, ám vệ thiếp thân hiện giờ của gia chủ vốn nên do gia chủ đời trước an bài, nhưng gia chủ không đồng ý mà chọn Ngôn.” Lúc đó có rất nhiều người từung phản đối, nhưng hiện giờ bọn họ hồi tưởng lại đều cảm thấy lựa chọn lúc đó của gia chủ quá sáng suốt.

Vì Ngôn chỉ lên đảo Hắc Ám ba năm đã đánh bại ám vệ từng được huấn luyện đến mức cao nhất của gia chủ đời trước.

“Thật… thật sao…” Nghe thấy mấy chữ chủ mẫu đương gia, ánh mắt Bạch Linh Linh ảm đạm, còn Bạch Lỵ Nhi lại đắc ý.

Nhìn hai người, Đại trưởng lão hơi tiếc nuối, nếu không do huyết thống, người trở thành chủ mẫu đương gia tương lai tất nhiên sẽ là vị tiểu thư Bạch Linh Linh, hai người được chọn này cũng hợp ý Đại trưởng lão, nhưng thật đáng tiếc, nhà họ Diêm xem huyết thống là trên hết, cho nên chỉ đành tiếc nuối cho đứa trẻ đáng yêu này.

“Cảm ơn Đại trưởng lão nhắc nhở, tôi nhất định sẽ càng ưu tú hơn, có thể trở thành một người xứng với anh Diêm.” Bạch Linh Linh dùng sức nắm chặt nắm đấm, lại bị Bạch Lỵ Nhi trào phúng.

“Thành người xứng đôi với Dục? Hứ, dù mày nỗ lực cỡ nào cũng không thể vì mày có một khuyết điểm trí mạng, chính là thân phận của mày, đừng quên.” Bạch Lỵ Nhi cười, ánh mắt ác độc, “Mày chỉ là đứa CON! GÁI! RIÊNG! Của nhà họ Bạch thôi!”

Thật ra, cũng không phải không có biện pháp để Bạch Linh Linh trở thành con gái chính của nhà họ Bạch, chỉ cần cha Bạch ly hôn với mẹ Bạch, cưới mẹ của Bạch Linh Linh là được, nhưng cha Bạch không làm vậy thứ nhất do gia tộc mẹ Bạch Linh Linh kém hơn nhiều so với gia tộc của mẹ Bạch, thứ hai do hôm qua Diêm Dục đã từ chối, dù không hiểu tại sao Diêm Dục lại vừa ý Bạch Lỵ Nhi, nhưng bọn họ không thể không thuận theo ý Diêm Dục.

Bạch Linh Linh nghe xong, mặt trắng nhợt, rất không cam lòng, ả đàn à thành công thì ít thất bại thì nhiều này lại là con gái chính của nhà họ Bạch, cô không chịu, cô không cam lòng!

Trong lúc cuộc cãi vã của bọn họ sắp thăng lên một cấp mới, Diêm Dục và Lâm Tử Thịnh quay lại, nhìn thấy bộ dạng gà chọi của hai người, phiền muộn nơi đáy mắt càng nồng hơn, “Không thích ở đây thì biến! Ở đây không ai thích xem các cô cãi nhau.”

m thanh Diêm Dục lạnh như băng, nhìn hai người xuất hiện trước mặt mình, tâm tình vốn vì Ngôn chịu ở lại trở nên tốt hơn lại bị làm cho xấu đi.

“Gia chủ, mỗi ngày ở trên đảo cậu đừng tỏ ra khó chịu nữa, nên giảng hoà với hai vị phu nhân rồi đi dạo bên ngoài, đang đúng dịp cậu không bận, không lâu nữa, e là cậu không còn rãnh rỗi.” Thời gian nhà họ Diêm bận rộn nhất chính là tháng sáu trong năm, giờ chỉ còn rãnh rỗi được một tháng.

Diêm Dục định từ chối, nhưng nhớ lại ngày hắn mua quần áo cho Lâm Tử Thịnh, Diêm Dục cảm thấy cũng được, vội gật đầu đồng ý, nếu không đồng ý nhanh, chút nữa có lẽ hắn không tìm cớ khác được, không tốt.

Thấy Diêm Dục vội vàng, Lâm Tử Thịnh chợt buồn cười, hồi tưởng lại khoảng thời gian trước có phải đã thật sự hù đến hắn không.

Diêm Dục không nghe được tiếng lòng của Lâm Tử Thịnh, nếu hắn nghe được nhất định sẽ nói, hắn không chỉ bị hù, còn bị hù đến mất mật, trước đây dù hắn có nói gì làm gì với Ngôn, Ngôn không hề giận hắn, còn lần này, hắn đuổi Ngôn đi Ngôn đi luôn, còn không thèm nhận hắn, hắn không sợ được chắc.

Đại trưởng lão thấy hắn đồng ý, hài lòng gật đầu, xem ra gia chủ cũng không ghét hai cô bé này, dù gã không thích Bạch Lỵ Nhi, nhưng Bạch Linh Linh khá tốt, tuy không thể trở thành chủ mẫu đương gia, nhưng ở cạnh gia chủ cũng tốt.

Chẳng qua nếu Đại trưởng lão biết đối phương chỉ nghe lọt một nửa lời mình nói, hai cô gái kia chỉ là vật phẩm kèm theo của Lâm Tử Thịnh, không biết gã sẽ nghĩ gì.

Thấy Diêm Dục ưng thuận, Bạch Linh Linh vui vẻ khủng khiếp luôn, anh Diêm đồng ý đi dạo với bọn họ, còn gì có thể làm cô vui hơn nữa?

Bạch Lỵ Nhi u ám đi sau cùng, tình huống hiện giờ rất hệt ngày đó, lúc đó cô cũng vui vẻ như Bạch Linh Linh, nhưng cuối cùng cô lại phát hiện cô tự mình đa tình, Dục không hề nhìn cô dù chỉ một giây.

Bất quá hôm nay cô cam tâm tình nguyện, vì giờ cô thật sự không phải đang khoe khoang Dục xem trọng cô như thế nào, mà đang xem náo nhiệt, nhìn em gái ngây thơ đáng yêu bị vị hôn phu mình yêu thương bỏ qua, sẽ lộ sắc mặt xấu xí thế nào!

Đúng như Bạch Lỵ Nhi đoán, Diêm Dục chỉ nói với các ả một câu tuỳ ý, sau đó mang Lâm Tử Thịnh đi mất.

Hắn muốn dẫn Ngôn đi mua quần áo, còn những người không liên quan kia, hắn không rảnh quan tâm!

“Anh Diêm, anh đi… đâu…” Còn chưa nói xong thanh niên đi tuốt đằng trước đã biến mất, lòng ả vô cùng mất mác.

“Nhớ lại lúc Dục cũng quăng ta như vậy phải không?” Thấy ả thất hồn lạc phách, tuy Bạch Lỵ Nhi cũng rất khó chịu, nhưng cũng vô cùng vui vẻ, thấy ả ta không may cô sẽ cực kỳ vui!

“Chị, chị nói nhảm, anh Diêm không hề quăng tôi, anh ấy, nhất định anh ấy có việc bận nên…” Bạch Linh Linh thấy mình lấy cớ nào đi chăng nữa cũng không thể thay đổi sự khó chịu trong lòng.

Cô hi vọng sẽ được dạo phố cùng anh Diêm, nhưng anh ấy lại quăng bọn cô mất, không lẽ hiện giờ ảnh rất bận, không có thời gian cùng cô?

“Bận rộn, mày nói đúng, Dục quả thật bận rất nhiều việc, bận chọn quần áo cho ám vệ của ảnh, sợ là mày chưa biết Dục để ý ám vệ đó cỡ nào đâu, với lại… “Thấy tâm tình Bạch Linh Linh ngày càng suy sụp, Bạch Lỵ Nhi càng vui hơn, “Dù mày thật sự trở thành vợ nhỏ của Dục, địa vị của mày cũng không thể vượt tên ám vệ đó được, người quan trọng nhất đối với nhà họ Diêm chính là ám vệ cạnh mình, đặc biệt là ám vệ thiếp thân.”

Hơn nữa để sau này mình sống ở nhà họ Diêm tự tại hơn, Bạch Lỵ Nhi đã điều tra thân phận của thanh niên kia, cũng hiểu rõ tại sao hôm qua Dục lại tức giận, tên đó theo Dục ít nhiều cũng đã mười năm, e là trong mắt của hắn chỉ có mình tên đó!

“Chị ba, chị nói lời này mục đích để tôi làm đầy tớ cho chị chứ gì, nhưng tiếc là tôi không thèm để ý, dù tên ám vệ đó quan trọng cỡ nào, mãi mãi cũng không thể thay thế vị trí của vợ mình được!” Bạch Linh Linh tin tưởng đợi đến lúc kết hôn cô nhất định sẽ là người quan trọng nhất với Diêm Dục.

Nhưng cô không có thời gian để nói nhiều với một ả đàn bà không có đầu óc này được, điều cô cần làm hiện tại là đi tìm anh Diêm, nếu cô tặng quần áo cho anh Diêm, anh Diêm sẽ vui lắm đúng không?

Thấy Bạch Linh Linh không bị lừa, Bạch Lỵ Nhi không cam lòng, vốn nghĩ hành động lần này có thể thu thập hai người đó, nhưng Bạch Linh Linh có vẻ cũng có ít thông minh, không bị lừa, đúng là không có chuyện nào tốt!

“Đi, có thể tao biết bọn họ đang ở đâu, chút nữa thôi mày sẽ hiểu được tình cảnh của mày.” Nơi Diêm Dục dắt Lâm Tử Thịnh đến làn trước Bạch Lỵ Nhi nhớ rất rõ, hôm nay dẫn em gái cưng đi xem một chút, anh Diêm nghĩ nó và thằng ám vệ kia ai mới quan trọng hơn!

Như Bạch Lỵ Nhi nghĩ, Diêm Dục ngồi trên ghế dài đợi Lâm Tử Thịnh thay quần áo xong rồi ra, túi chất thành đống bên chân của hắn, một góc áo ngẫu nhiên lộ ra cũng đủ để người khác biết đây là đồ của nam giới.

Nhưng… vầy hơi bị nhiều, bọn họ thấy phụ nữ đổ máu cũng không khoa trương như vậy. (ý nói anh nhà mua đồ cho vợ còn nhiều hơn đồ chị em phụ nữ mình shopping.)

Hai người vừa đến, Bạch Linh Linh nhìn thấy một đống túi trên đất, cứng người, ả đã hiểu ý của Bạch Lỵ Nhi.

Quần áo trên đất đều là của nam giới, những màu đó Diêm Dục mặc không hợp, cho nên quần áo đó mua cho ai không nói cũng biết, Diêm Dục quan tâm Lâm Tử Thịnh nhiều vậy hả? Quan tâm nhiều đến mức mua quá chừng đồ cho tên đó như vậy ngoại trừ vui vẻ cũng không thấy cảm xúc nào khác.

Bạch Linh Linh định hỏi gì đo, có người bước ra phòng thử đồ, cậu mặc âu phục màu trắng, phối hợp với gương mặt không cảm xúc nhưng lại rất xinh đẹp, người khác không thể dời mắt.

“Cái này cũng mua, thử bộ khác.” Diêm Dục nhìn thoáng qua lại chỉ mộ bộ đồ khác, bộ quần áo đó đã hơn năm con số, xem ra đống quần áo trước đó có lẽ cũng không ít, khiến hai cô gái càng thắt tâm hơn là, hắn không hề đau lòng, hơn nữa còn có xu hướng tiếp tục đổ máu.

“Không thử nữa.” Lâm Tử Thịnh nhìn nhìn quần áo trên đất, lắc đầu, tuy Lâm Tử Thịnh rất chú ý vấn đề sinh hoạt, nhưng không có sở thích dọn sạch tiệm quần áo, đã mua khá nhiều.

Diêm Dục nhìn thắt lưng treo bên cạnh, thật ra cảm thấy vẫn chưa đủ, nhưng Ngôn nói không thử sẽ không thử, thôi sau này vẫn còn cơ hội.

“Anh Diêm, em cũng muốn chọn đồ cho Ngôn, thật không công bằng, tụi em cũng muốn~ “Bạch Linh Linh vẻ “anh không thương em, phải phạt nặng” nhào tới Diêm Dục, cô nghĩ Diêm Dục sẽ tiếp được cô, nhưng cô không ngờ, Diêm Dục không những không tiếp cô mà còn lui nửa bước, nhường đường cho cô ngã, nếu Bạch Linh Linh phản ứng không nhanh, có lẽ cô đã thật sự té trên đất.

“Lúc nảy tôi đã nói các cô cứ tuỳ ý, thích gì tự mua, đừng khách khí,” Diêm Dục mặt lạnh, khó khăn lắm mới có thời gian ở cùng Ngôn, bị hai ả quấy rối, rất bực mình!

Nhân viên shop: Thân ái, không lẽ trong mắt của anh tui không phải là con người à, anh quên tui đã cầm dùm anh cả đống đồ hồi nãy ròi xao~

“Nhưng em muốn anh Diêm chọn giúp em một bộ mà, chọn giúp em một bộ nha?” Bạch Linh Linh vẫn muốn nhào lại làm nũng với hắn, nhưng hồi nãy mém bị ngã đã khôn ra, chỉ đứng làm nũng cách Diêm Dục không xa.

“Muốn mua thì tự mua, không mua đừng ở đây lãng phí thời gian của tôi.” Niềm vui bị cắt đứt khiến Diêm Dục bực mình, ả ta lại nói mãi không ngừng, phiền phức quá!

Thấy nét mặt Diêm Dục âm trầm, Bạch Linh Linh biết nếu cô còn tiếp tục không chừng Diêm Dục sẽ lại ném cô đi, cô tuyệt đối không cho phép chuyện này lại xảy ra nữa!

“Ngôn, có chỗ nào muốn đi không, tôi nhớ cậu rất ít khi rời đảo.” Trừ khi Diêm Dục rời đảo, nếu không Ngôn sẽ vẫn luôn cạnh hắn, thậm chí còn dành hai tháng hằng năm để về đảo Hắc Ám, có thể nói, gần như Ngôn không có kiến thức về thế giới bên ngoài, giờ đã bọn họ đã có cơ hội, tất nhiên hắn muốn dẫn Ngôn đi chơi thật vui.

Lâm Tử Thịnh lắc đầu, cậu không hiểu rõ thế giới này, với lại cậu cảm nhận được Diêm Dục muốn dẫn cậu đến một nơi, nghe hắn an bài là được.

Quả nhiên sau khi thấy Lâm Tử Thịnh trả lời, Diêm Dục cũng không xoắn xuýt, nói địa điểm cho tài xế, sau đó ngồi cùng xe với Lâm Tử Thịnh.

Còn hai ả đàn bà kia?

Ha ha, xe sau vẫn còn chỗ mà, hai người đó ngồi chung với nhau là được đúng không?

Sau khi dẫn đoàn người đến chỗ mục tiêu, Lâm Tử Thịnh bị thứ trước mắt làm chấn động.

Đó là một cái cây, một cái cây cực kỳ đẹp, thân cây màu trắng hơi trong suốt, lá cây màu xanh da trời, cả cây toả ra hào quang nhè nhẹ, khiến người khác ấm áp.

001 bỗng thét lên, giọng nói không thể tin:

【Không thể nào!? Tại sao lại xuất hiện ở đây, không thể, nhất định là tui nhìn lầm, đúng vậy!】

001 lải nhải liên miên, tự nói với chính mình đã nhìn lầm, ở đây không thể có cái cây đó được.

Phản ứng đó khiến Lâm Tử Thịnh nghi ngờ, cây này là cây gì, lại khiến 001 mất khống chế.

“Đó là gì, có gì đặc biệt?” Dù cây này rất kỳ lạ, nhưng cũng không chấn động lắm, chỉ là một cái cây, với lại là một cái cây vô hại như mọi cây khác.

【Anh không biết đâu, cây này gọi là Cây Cầu Nguyện, phải trong thế giới cấp B, hoặc cấp A mới có thể xuất hiện và kết quả.】

Biết Lâm Tử Thịnh không biết cây trước mắt quý đến cỡ nào, tranh thủ thời gian phổ cập tri thức cho cậu:

【Bản thân cây Cầu Nguyện không có lực lượng gì, nhưng chính nó đã là một lực lượng rất đặc biệt, nếu anh thành tâm cầu nguyện với nó, nguyện vọng đó được lực lượng của cây Cầu Nguyện tiếp thu, cây Cầu Nguyện sẽ lợi dụng nguyện lực của bản thân giúp anh thực hiện nguyện vọng.】

“001 cưng nói mơ hồ quá, nếu tốt như vậy sao không ai đến đây, lại chỉ cò vài người bọn tôi?” Nếu có tác dụng đó, giờ chỗ này hẳn phải rất tấp nập, người nối liền không dút, sao lại chỉ cái vài người bọn họ, sự quạnh quẽ này cũng không thấy có chỗ nào tốt.

【Kí chủ đại nhân, anh không hiểu, nguyện vọng phải cực kỳ mãnh liệt, chịu trả giá tất cả mọi thứ để đổi lấy nguyện vọng đó mới được cây tiếp nhận.】

Con mèo nhỏ lắc đầu với Lâm Tử Thịnh, khiển trách cậu, như cậu đã nói sai.

Lâm Tử Thịnh từ chối đưa ra ý kiến với phản ứng của 001, không hề có ý định cầu nguyện trong đầu, dù có khả năng chỗ àny có thể thực hiện nguyện vọng, nhưng nguyện vọng lớn nhất của cậu là quay về nhà, cậu không tin dựa vào một gốc cây có thể thực hiện nguyện vọng của cậu.

“Ngôn, chờ tôi một lát.” Nói xong, Diêm Dục cầu nguyện trước cât, từ từ nhắm mắt lại, đứng chắp tay trước ngực.

Ánh mặt trời xuyên qua lá cây chiếu trên mặt Diêm Dục, làm khuôn mặt cường tráng nhu hoà hơn, đôi môi nhạt hé mở như đang nói gì đó.

Đúng lúc đó, Lâm Tử Thịnh nhìn thấy thứ gì đó giống như kỳ tích, cái cây vốn yên tĩnh đứng sừng sững ở đó dường như nghe thấy âm thanh của Diêm Dục, chuyển động sáng ngời, mỗi mảnh lá cây như mỗi ánh hào quang, chiếu trên người Diêm Dục, khiến cả người hắn đều được bao trong ánh hào quang nhu hoà.

“Truyền thuyết có thật kìa.” Sau khi Bạch Linh Linh và Bạch Lỵ Nhi thấy cảnh đó mắt choáng váng, nên cũng nhanh chóng chắp tay trước ngực cầu nguyện, nhưng bọn họ không thành tâm, lúc cầu nguyện ánh sáng trên cây cũng không vây quanh hai người, toàn bộ đều vây quanh Diêm Dục.

Sau khi Diêm Dục cầu nguyện xong, xoay đầu nhìn Lâm Tử Thịnh, dùng khẩu hình miệng nói với cậu trong im lặng, “Nguyện vọng của anh đã được câu Cầu Nguyện nghe thấy, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.”

Lâm Tử Thịnh nghe vậy ngẩn người, cậu không nghĩ đến nguyện vọng của Diêm Dục sẽ được chấp nhận, cậu quan trọng đến vậy sao?

Lâm Tử Thịnh cũng rất quan tâm người yêu của mình, nhưng chủa từng nhiệt tình hết 100%, có lẽ do cậu không phải là người chân chính ở đây, hoặc ví dụ cậu còn có thể quay về thế giới của mình, có cuộc sống của mình, dù cậu không thừa nhận mình động tâm với hắn, nhưng không có cách nào để giữ người mình yêu.

Giờ tâm nguyện của đới phương được cây Cầu Nguyện chấp nhận, tình cảm thâm trọng này làm sao cậu báo đáp nổi?

Không vui?

Thấy Lâm Tử Thịnh không vui, Diêm Dục hơi lo lắng, không lẽ nguyện vọng của mình khiến em ấy không vui? Hay là Ngôn… trước giờ chưa từng nghĩ đến việc ở cạnh mình mãi mãi?

Tưởng tượng như vậy, Diêm Dục cảm thấy khó chịu toàn thân, bất kể phương diện nào Ngôn đều rất quan trọng với hắn, tại sao cậu không hiểu!

“Anh Diêm, nguyện vọng của anh là gì?” Lúc Diêm Dục định hỏi Lâm Tử Thịnh có ý gì, Bạch Linh Linh từ từ mở mắt ra, nhìn Diêm Dục thâm tình, vẻ mặt đó khiến Diêm Dục đau răng.

Hỏi: Một người bạn chưa bao giờ thích lại dùng ánh mắt yêu thương sùng bái nhìn bạn, bạn có cảm giác gì?

Đáp: Gớm chết!

Diêm Dục cực kỳ thấy gớm, nhất là ánh mắt tham lam muốn giữ lấy đó, hắn càng ghét hơn, không lẽ hắn nói chưa rõ, hay do hai người dó nghĩ mình có thể đánh vỡ quy củ của nhà họ Diêm?

“Giờ cũng đã trễ, chúng ta nên trở về.” Trời đã hơi tối, Diêm Dục bảo mọi người rời khỏi, cũng không còn chuyện gì để làm.

Lâm Tử Thịnh gật đầu, chuẩn bị rời khỏi, đúng lúc đó, một mảnh lá cây từ trên cây rơi xuống được gió thổi về phía Lâm Tử Thịnh.

Bạch Linh Linh tinh mắt nhìn thấy lá cây lắc lư trong gió, vẻ mặt hưng phấn, cây Cầu Nguyện có rất nhiều truyền thuyết, ngoại trừ có thể thực hiện nguyện vọng ra thì còn có truyền thuyết lá cây có thể mang đến may mắn cho người khác.

Theo lý thuyết nếu mảnh lá cây có thể mang đến may mắn trong truyền thuyết là thật, thì cây Cầu Nguyện sớm đã không còn một chiếc lá, không thể rậm rạp như vầy.

Tuy nhiên, trong đây cũng có nguyên do, vì lá cây của cây Cầu Nguyện phải tự rụng, không thể dựa vào ngoại lực để hái.

Nên khi Bạch Linh Linh nhìn thấy lá cây đong đưa trong gió mới hưng phấn đến thể.

Nhưng đồ vật không thuộc về cô thì cho dù cô làm thế nào cũng không thuộc về cô.

Trong lúc Bạch Linh Linh bổ nhào qua, là cây đang từ từ rơi xuống như cảm giác được điều gì, lại rơi nhanh hơn, khiến Bạch Linh Linh chụp hụt, rơi vào tay Lâm Tử Thịnh.

“Đây là… cái gì?” Nhìn lá cây màu xanh trong tay, Lâm Tử Thịnh nghi hoặc, lá cây này la sao.

【Kí chủ đại nhân, nhận lẹ lên, nhận nó lẹ lên!】

001 vô cùng kích động, thậm chí còn quên thông báo luôn, đợi đến lúc nói xong mới xuất hiện thông báo:

【Bíng boong, anh đã nhặt được lá cây Cầu Nguyện, có thể đổi được may mắn trong năm tiếng.】

Thứ này cực cực tốt luôn, may mắn trong năm tiếng đó~

Sau khi Lâm Tử Thịnh nghe 001 thông báo cũng sửng sốt, không ngờ một mảnh lá cây nho nhỏ lại có hiệu quả này, vậy lấy thêm vài mảnh thì…

Ánh mắt Lâm Tử Thịnh nhìn cây Cầu Nguyện nhiều hơn vài phần thâm ý.

【Kí chủ đại nhưn, cây Cầu Nguyện có ý thức của mình, nên nếu cây Cầu Nguyện không đồng ý thì không ai có thể ngắt lá nó được, chắc nó thích anh lắm ớ.】

Người có thể làm cây Cầu Nguyện tình nguyện cho lá nhất định là người cây Cầu Nguyện vô cùng thích, xem ra kí chủ đại nhân cực kỳ may mắn.

“Ngôn, anh cho em miếng lá này được không, em thích sưu tầm lá lắm luôn, hiếm có là nào màu xanh vầy lắm, cho nên em…” Bạch Linh Linh cố gắng che giấu khát vọng trong lòng, giống như thật sự vì lá cây này rất đặc biệt nên muốn sưu tầm.

Cô nghĩ chắc Lâm Tử Thịnh không hiểu điều này nên mới lừa lấy lá cây Cầu Nguyện, dù sao cô nói cũng không sai mà?

“Bạch Linh Linh, cô nghĩ ai cũng ngu à, lá cây Cầu Nguyện đại biểu cho điều gì không lẽ không ai biết?” Diêm Dục vốn không định nói chuyện, dù sao có được lá của cây Cầu Nguyện là việc khiến người khác rất vui, hắn không muốn phá hỏng bầu khnog khí, nhưng mấy người này quá tham.

“Anh Diêm, nhưng em thích thật mà.” Nói xong, Bạch Linh Linh bĩu môi, tỏ vẻ mình cũng rất vui, nhưng vẫn sửa lại lời nói, “Em biết lá này rất quý, em cũng không lấy không của anh, anh muốn gì, nói với em, em đổi với anh.”

Bạch Linh Linh nói cực hùng hồn, như để Lâm Tử Thịnh tha hồ nói, ánh mắt chiếm được tiện nghi của ả rất rõ, trên thế giới này còn có gì quý hơn lá cây Cầu Nguyện đâu?

“Bạch Linh Linh, em nói thử coi có thứ gì mang lại mang mắn cho người khác trên thế giới này không, nếu em lấy ra được, chị nghĩ chắc Ngôn sẽ đồng ý đó.” Bạch Lỵ Nhi không thể để Bạch Linh Linh như ý được, đưa con gái riêng này nên sống ở địa phương ai ai ngó đến, nhưng nó lại dám xuất hiện trước mặt cô, chuyện này khiến cô rất bực mình!

Mặc kệ lời nói của Bạch Lỵ Nhi, Bạch Linh Linh không hề để ý, chỉ dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Lâm Tử Thịnh, nếu người hơi thương hương tiếc ngọc nhìn thấy ánh mắt này phỏng chừng sẽ tước vũ khí đầu hàng.

Nhưng Lâm Tử Thịnh không phải là người có cảm xúc dư thừa, với lại Diêm Dục còn đứng ở đây, sao hắn để Bạch Linh Linh thực hiện được?

“Bạch Linh Linh, cô nên biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, nếu không thuộc về cô cũng đừng nên cưỡng cầu, hậu quả không tốt, dưa hái xanh không ngọt, cô nói xem? Diêm Dục bình tĩnh nói như không có cảm xúc gì, nhưng thành công khiến Bạch Linh Linh trắng xanh cả mặt, anh ấy đang cảnh cáo cô, vì một thằng ám vệ mà cảnh cáo cô!

“Anh Diêm, em… em thích thật mà, để ám vệ của anh tặng em được không?” Nếu là vật khác, Diêm Dục nói đến nước này Bạch Linh Linh tuyệt đối không dám nói nữa, nhưng lá cây Cầu Nguyện này dù là ai cũng không thể buông tay được!

“Không hiểu tôi cảnh cáo?” Nếu lúc nãy Diêm Dục còn chừa ít mặt mũi, thì hiện giờ hắn cảnh cáo trực tiếp, nếu còn tiếp tục nói kết cục sẽ xấu đi, cho nên Bạch Linh Linh thông minh ngậm miệng lại, nhưng cô không từ bỏ, cô tin nếu mình van cầu Ngôn nhiều hơn, gã nhất định sẽ cho mình, không biết tại sao cô lại có cảm giác đó!

Thực tế, nếu người hiện ở đây không phải là Lâm Tử Thịnh, mà là “Ngôn”, lúc ả vừa mở miệng đã dâng bằng hai tay rồi, vừa dựa theo thế giới trước mà nói, Ngôn có cảm xúc rất đặc biệt đối với Linh Linh.

Nhưng Lâm Tử Thịnh xuất hiện, tất cả đều thay đổi, không có lần gặp nhau đó cũng không được sự phối hợp của Lâm Tử Thịnh, Bạch Linh Linh trong lòng Lâm Tử Thịnh chẳng là gì cả, muốn cậu tặng món có thể cho cậu may mắn trong năm tiếng gì đó, mơ đi cưng!

“Được rồi, nếu không còn chuyện gì chúng ta trở về thôi, trời tối rồi.” Nhìn nắng chiều phía chân trời, Diêm Dục biết nên trở về, kéo Lâm Tử Thịnh lên xe, còn hai người nhà họ Bạch kia có liên quan gì hắn?

“Ngôn, nhớ kỹ, vật này không thể cho ai, em cất thật kỹ, nó rất quan trọng, hiểu chưua? Diêm Dục chỉ sợ Lâm Tử Thịnh nghe ai đó, sau đó tặng lá cây Cầu Nguyện cho người ta.

“Anh cũng không được luôn hả?” Khi Diêm Dục đang thao thao bất tuyệt, Lâm Tử Thịnh cười, sau đó trong ánh mắt dại ra của Diêm Dục đặt lá cây Cầu Nguyện vào tay của hắn.

Lâm Tử Thịnh cảm thấy bản thân mình cũng khá hên, với lại trước khi rời khỏi thế giới này đem miếng là này theo là được, cho nên để lại phần may mắn ở thế giới này cho Diêm Dục vậy.