Quyển 3 - Chương 8: Bạch Liên Hoa Ôn Nhu Bao Dung

“Hôm nay đã làm hai cậu chê cười, chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.” Bạch Lạc gần như cắn răng nói, dù nghĩ chuyện hôm nay sẽ không dễ, nhưng không nghĩ đến chỉ vì một câu nói của Bạch Nhan Phỉ, bí mật lớn nhất của nhà họ Bạch bị bại lộ trước mặt người khác.

Nếu như hai người đó là không phải là người không thể chọc, Bạch Lạc thậm chí còn muốn muốn gϊếŧ người diệt khẩu.

“Nếu vậy chúng tôi cũng nên đi thôi.” Lâm Tử Thịnh cười nói, nhưng trong mắt không hề có tiếu ý, Bạch Lạc bị nhìn lạnh sống lưng, hắn phát hiện hắn đã già rồi, đối diện với hai tiểu bối đã rơi trầm trọng xuống thế hạ phong .

“Xin hai cậu chờ một chút.” Thấy hai người sắp đi, Bạch Lạc vội vàng gọi hai người, hôm nay ngoài chuyện xin lỗi còn một chuyện rất quan trọng, không thể quên, “Hai cậu, vài ngày nữa Tình Tình sẽ nhận tổ quy tông, lúc đó hai cậu có thể nể mặt đến dự không?”

Chỉ cần hai người đồng ý đến, dù bọn họ không thừa nhận, hắn cũng có cách để người khác nghĩ hai người này có ý đồ với Tình Tình, tất nhiên, nếu có thể truyền ra tin tức hai nam tranh giành một nữ gì đó, lúc đó địa vị của nhà họ Bạch khẳng định nước dâng thì thuyền lên, không còn giống bây giờ!

“Được, đến lúc đó xin Bạch gia chủ gửi thư mời, tôi và A Lan tất nhiên sẽ đến.” Lâm Tử Thịnh hiểu rõ tâm tư của Bạch Lạc, bất quá hắn chỉ muốn lợi dụng danh tiếng của mình và Văn Nhân Lan để mang lại lợi ích cho nhà bọn họ, nhưng không biết đến lúc đó nhà họ Bạch có thể chịu lợi ích đó nổi không.

“Phong…” Chuyện Lâm Tử Thịnh biết sao Văn Nhân Lan lại không biết, nhất là lúc nhìn thấy ánh mắt tính kế của Bạch Lạc, Văn Nhân Lan càng thấy ghê tởm, những người này dám tính kế Phong, sao hắn nhẫn nhịn được.

“Không sao, đến lúc đó chúng ta chỉ đến nhìn thôi.” Thuần khiết chỉ nhìn, muốn lôi đưa bọn họ xuống nước, chỉ dựa vào một nhà họ Bạch là không có khả năng.

Nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Lâm Tử Thịnh, Văn Nhân Lan cũng hiểu hàm ý bên trong, sau đó gật đầu, dù không biết tại sao Phong làm vậy, nhưng chỉ cần anh quyết định, hắn ủng hộ!

Phát hiện sự hỗ động của hai người, Bạch Lạc nhăn mày, giữa hai người đó dường như có gì đó không đúng lắm!

Thành phố B luôn đồn đại về mối quan hệ của Văn Nhân Lan và Lục Phong, nhưng Bạch Lạc không tin, thân phận của hai người đó là gì, sao có thể làm chuyện khác người được.

Nhưng hiện giờ nhìn thấy rõ ràng sự hỗ động của hai người, Bạch Lạc chợt không thể xác định, hai người hỗ động ôn nhu, nhìn chỗ nào cũng không giống chỉ là bạn bè bình thường!

Bất quá nhìn thoáng qua con gái của mình đứng cách đó không xa, lòng kiên quyết hơn, gần đây hắn đã biết được không ít chuyện từ miệng của con gái, trong đó bao gồm cả sự thật về việc Lục Phong bị thương.

Một người đàn ông có thể vì một người phụ nữ mà không cần mạng sống, hàm nghĩa của nó là gì, chỉ cần không phải người ngốc cũng hiểu rõ.

“Lúc đó mời hai cậu đại giá quang lâm!” Bạch Lạc cười càng tươi, ánh mắt nhìn Lâm Tử Thịnh giống như đang nhìn con rể, khiến Lâm Tử Thịnh rùng mình.

Sau khi hai người rời khỏi, Bạch Lạc liếc nhìn Bạch Tình, gật đầu với cô để cô đi theo hắn.

Sau khi đến phòng sách, Bạch Lạc nhìn Bạch Tình từ trên xuống dưới, ánh mắt không hề chứa bất cứ tình cảm gì như chỉ đang nhìn một món hàng.

“Tình Tình, nói với ba, con thích ai trong hai người đó?” Dù hai người đều rất ưu tú, nhưng Bạch Lạc thiên về Văn Nhân Lan hơn, thứ nhất do nhà Văn nhân như dê đầu đàn của thành phố B, thứ hai là sau khi trải qua chuyện hôm nay sẽ không có ai cho rằng tính cách của Lục Phong tốt.

Chỉ có điều…

Thái độ của Văn Nhân Lan đối xử với Văn Nhân Lan quá kỳ lạ, nên Bạch Lạc hơi do dự.

“Chú Bạch, con…”

“Ba đã nói rồi, gọi ba là ba.” Nhìn Bạch Tình nhát gan trước mặt, lông mày Bạch Lạc nhăn càng chặt, dạy dỗ lâu như vậy vẫn y cũ, đúng là không có triển vọng, “Con sắp nhận tổ quy tông, nếu như lại để cho người ngoài nghe thấy con gọi ba là chú Bạch, đúng là làm mất mặt nhà họ Bạch!”

Bạch Lạc vỗ mạnh lên bàn, tiếng vang lớn làm Bạch Tình co rúm, giờ cô rất sợ người này, cực kỳ cực kỳ sợ.

Hôm đó mẹ không nói gì đưa cô đến nhà họ Bạch, người đầu tiên cô nhìn thấy là người đàn ông này – được mẹ xưng là ba của cô, nhưng cô phát hiện ánh mắt người này nhìn cô cũng không giống như nhìn một người sống, chỉ giống nhìn một món hàng có thể tuỳ ý mua bán, không có tình cảm.

“Ba… ba ba…” Rốt cuộc, Bạch Tình cũng gọi xưng hô này, nhưng trong lòng không có cảm giác như đang gọi người thân.

“Được, giờ trả lời vấn đề của ba, con nhìn trúng ai trong hai người đó?” Nếu phải cần Bạch Tình đi tạo quan hệ, tất nhiên phải là người Bạch Tình thích mới được, bất kể là ai trong hai người đó đều có lợi ích với nhà họ Bạch, nên vô luận là ai cũng được, chỉ cần Bạch Tình có thể nắm được người đó trong tay.

Dù Bạch Lạc không tin Bạch Tình có thể làm được, nhưng ít nhất ông có thể dạy nó, dù sao năm đó ông có thể ngồi lên vị trí gia chủ nhà họ Bạch không phải cũng giở một ít thủ đoạn?

“Ba ba, con thích… học trưởng Lục.” Dù gia thế của Văn Nhân Lan tốt hơn, hơn cô thích học trưởng Lục hơn, hơn nữa theo bản năng cô sợ Văn Nhân Lan.

“Được, chỉ cần con thích là tốt, không quan tâm qua bao lâu, Lục Phong sẽ là chồng của con, nên Tình Tình con phải càng ưu tú hơn, chỉ có càng ưu tú mới có thể khiến trong mắt của Lục Phong chỉ có một mình con.” Cuối cùng, Bạch Lạc nở nụ cười ấm áp, ánh mắt nhìn

Bạch Tình cũng nhu hoà hơn.

Mà Bạch Lạc hoàn toàn không nghĩ tới, kế hoạch của hắn đã bị đối phương nhìn thấu, hơn nữa còn quyết định không muốn phối hợp.

“Phong, sao anh lại đồng ý lời mời của Bạch Lạc, thái độ của gã rõ ràng là đang tính kế chúng ta.” Văn Nhân Lan có dự cảm, mưu tính của Bạch Lạc không chỉ có gia nghiệp của nhà họ Lục, còn có Lục Phong nữa!

Đây mới là điểm hắn không thể tiếp nhận, Lục Phong ở trong lòng của hắn là một người rất quan trọng, người quan trọng lại bị người khác mơ ước, dù là ai cũng không vui nổi.

“Anh nói rồi, ngày Bạch Tình nhận tổ quy tông tụi mình đi chỉ xem kịch thôi, chân chân chính chính xem một tuồng hay!” Lâm Tử Thịnh còn hiểu rõ thế giới này hơn Văn Nhân Lan.

Nhất là vào hôm nay khi hoàn thành nhiệm vụ ẩn, tư liệu có liên quan đến Bạch Tình dường như đều được mở, cậu biết được chân tướng năm đó Bạch Nhan Phỉ rời khỏi nhà họ Bạch.

Chỉ vài người biết chuyện anh em họ yêu nhau, nhưng người biết được nội tình thật sự năm đó, ước chừng ngoài cụ Bạch đã chết với Bạch Lạc, cũng chỉ có Lâm Tử Thịnh.

Trên thực tế, năm đó Bạch Lạc không hề yêu Bạch Nhan Phỉ, thậm chí một chút rung động cũng không có.

Mục đích làm mọi việc của gã rất đơn giản, để Bạch Nhan Phỉ thích gã, sau đó chủ động bỏ quyền thừa kế, thậm chí ngay cả việc làm Bạch Nhan Phỉ có con cũng nằm trong kế hoạch của Bạch Lạc và ông cụ Bạch.

Hay là việc bắt gian tại trận cũng là kế hoạch đã được dự tính trước.

Bạch Nhan Phỉ dù có bản lĩnh, nhưng vẫn chỉ là một người phụ nữ, có một người đàn ông ôn nhu săn sóc yêu thương chiều chuộng bên cạnh bà, dù biết người này có cùng chung nửa dòng máu với mình cũng không thể từ chối loại cám dỗ này được.

Cuối cùng rới vào cảnh phải rời khỏi nhà họ Bạch nhưng vẫn một lòng một dạ với Bạch Lạc, đúng là ngu!

“Phong, anh biết chuyện gì đúng không?” Thái độ Lâm Tử Thịnh quá bình tĩnh, nếu đã biết mục đích của Bạch Lạc, sao Lâm Tử Thịnh có thể cam tâm tình nguyện bị người khác lợi dụng, giờ anh bình tĩnh như vậy, khẳng định đã có kế hoạch, dù không có kế hoạch cụ thể, cũng phải có chút ít nhược điểm của đối thủ.

“Tất nhiên.” Nghe Văn Nhân Lan hỏi, Lâm Tử Thịnh tri vô bất ngôn ngôn vô bất tận ( đã biết thì không có chuyện không nói đã nói là nói hết), nói chung mọi việc về Bạch Lạc đều nói rõ với Văn Nhân Lan.

Sau khi Văn Nhân Lan cũng thở dài hoài, người này còn vô sỉ hơn Văn Hạo rất nhiều, lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Lạc, hắn cảm thấy gã rất thông minh, nhưng giờ xem ra cũng không chỉ thông minh, còn rất nhẫn tâm, ngay cả em gái mình cũng lợi dụng.

“Cho nên, A lan, em cảm thấy nếu Bạch Nhan Phỉ biết được sự thật năm đó, bà ta sẽ làm gì?” Dù Bạch Nhan Phỉ người là người nhà họ Bạch, nhưng không âm hiểm xảo trá như nhà họ Bạch, tính tình hung dữ, năm đó bà có thể quậy nhà họ Bạch đến gà bay chó sủa, giờ đuơng nhiên bà có thể chơi chết nhà họ Bạch!

Nên giống như cậu đã nói, hôm đó bọn cậu chỉ đến xem kịch vui.

“Dù nói vậy, nhưng vẫn nên thông báo trước với nhà họ Lục, giờ hẳn nên về thăm nhà một chuyến.” Tình trạng vết thương của Lâm Tử Thịnh đã khỏi lâu rồi, nhưng ông cụ nhà họ Lục vẫn không nói gì thả cậu làm loạn ở bên ngoài, sau đó lúc cậu cần thì vươn tay giúp đỡ.

Giờ có thể nhân cơ hộ này về thăm ông của “cậu”.

“Hả…” Sau khi nghe Lâm Tử Thịnh nói phải về nhà họ Lục, Văn Nhân Lan không tình nguyện đồng ý, tại sao những người đó ở trong lòng của Phong luôn luôn quan trọng hơn hắn!

Nhìn thấy dáng vẻ của Văn Nhân Lan, Lâm Tử Thịnh hơi mềm lòng, giờ không chỉ Văn Nhân Lăng, ngay cả Văn Nhân Lan cũng thường xuyên dùng ánh mắt của con chó lớn nhìn cậu, khiến Lâm Tử Thịnh không nhịn được suy nghĩ muốn mãnh liệt giày vò, chà đạp vài lần!

“Được rồi, anh cũng không nói để em ở lại một mình, em đi theo anh không.” Thời gian qua Lâm Tử Thịnh đã quen có một cái đuôi sau lưng, nếu giờ không cho Văn Nhân Lan đi theo người không quen không chừng sẽ là cậu.

“Hả… Ừa? Tốt, bọn mình về nhà thay quần áo khác liền, sau đó đi về nhà.” Nói xong, Văn Nhân Lan đạp lút ga, giờ hắn không còn lái xe nữa, mà đang đua xe.

Nhìn Văn Nhân Lan như vậy Lâm Tử Thịnh cảm thấy buồn cười, không rời mắt nhìn hắn, vì theo thói quen nên hắn không để ý hai chữ “về nhà”, bây giờ với nơi nào có Lâm Tử Thịnh nơi đó mới là nhà của Văn Nhân Lan!

Đến tận khi Văn Nhân Lan nhốt Lâm Tử Thịnh trong phòng tối nhỏ một lần lại một lần nói lên tình cảm của mình, cậu mới phát hiện mình đã bỏ lỡ bao nhiêu cơ hội từ chối hắn…

Sau khi hai người thay đồ xong Lâm Tử Thịnh điện thoại về nhà họ Lục, khi đến nhà họ Lục, Văn Nhân Lan mới lần đầu tiên hiểu được vị trí của Lục Phong trong nhà họ Lục.

Xem ra gần trăm người trước mắt là toàn bộ người nhà họ Lục đều chờ Lâm Tử Thịnh trước cửa, đừng nói tiểu bối, ngay cả ông cụ nhà họ Lục cũng trước phía trước dùng ánh mắt bất mã nhìn Lâm Tử Thịnh xuống xe, dùng cây gậy trong tay gõ mạnh lên đất.

“Ông, con vừa mới về mà ông đã ra uy với con, ông không sợ con sợ đến mức… không dám về nhà nữa hả?” Thanh âm Lâm Tử Thịnh mang theo tiếu ý, ánh mắt nhìn ông cụ họ Lục cũng thân thiết hơn.

“Không được nói bậy!” Sau khi nghe, ông cụ họ Lục không kiềm chế vẻ mặt được nữa, rất sợ cháu mình bị hù từ nay không dám về nhà, “Vết thương sao rồi, còn vấn đề gì không?”

Dù đã biết tin Lâm Tử Thịnh không sao trong miệng của mấy đứa nhỏ trong nhà, nhưng không thể nhìn thấy ông cụ nhà họ Lục cung không thể yên tâm.

“Ông yên tâm, con không sao rồi.” Sau khi xoay một vòng trước mặt ông, để ông thất cậu không sao, “Ông, yên tâm, con sẽ không hành hạ bản thân.”

Nghe đáp án này, ông cụ hài lòng gật đầu, sau đó gọi mọi người vào nhà, nhưng khi ánh mắt nhìn thấy Văn Nhân Lan hiện lại lên vẻ phức tạp trong nháy mắt.

Sau khi vào phòng, mọi người ngồi trong phòng khách, dáng vẻ nhìn Lâm Tử Thịnh như muốn tam đường hội thẩm, khiến Lâm Tử Thịnh dở khóc dở cười, cậu đã làm gì khiến mọi người oán trách?

“Ông à, ông muốn nói gì cứ nói, ông nhìn con như vậy, con cũng không đoán được ông muốn nói gì.” Lâm Tử Thịnh bất đắc dĩ, giờ cậu đã hiểu vì sao Lục Phong không thích về nhà, vì mỗi lần về nhà, ông nội thân yêu đều như vậy, dùng ánh mắt chăm chú nhìn hắn, sau đó không nói gì.

Nhìn Lâm Tử Thịnh nửa ngày, ông cụ hừ lạnh, sau đó nhìn Văn Nhân Lan, “Cậu là con cháu nhà Văn Nhân!”

“Dạ, ông… ông Lục, cháu là Văn Nhân Lan, khi ông nội còn sống thường xuyên nhắc đến ông.” Văn Nhân Lan câu nệ nói.

Ông cụ nhà Văn Nhân bình thường hay nhắc đến ông cụ nhà họ Lục, nhưng điều này không có nghĩa hai người họ có quan hệ tốt.

Tất nhiên, thật ra ông cụ nhà Văn Nhân có quan hệ không tệ với ông cụ nhà họ Lục, nhưng không biết tại sao, có lẽ do từ trường trời sinh của hai người không hợp, chỉ cần đứng chung một chỗ sẽ đớp chác liên tục.

“Nhắc tới tôi, hứ! Mắng tôi còn đỡ! Lão thất phu đó là hạng người gì không lẽ lão đây không biết, đừng che giấu trước mặt tôi.” Nói xong, vẻ mặt của ông cụ hoà hoãn hơn, ánh mắt nhìn Văn Nhân Lan cũng không còn địch ý.

Thật ra chuyện thằng cháu nhà mình với Văn Nhân Lan ông cụ đã nghe không ít, tuy ông không tin đó là sự thật, thế nhưng cháu mình rất thân với Văn Nhân Lan là thật.

Cháu của ông thoạt nhìn tuy rất ôn hoà, giống như người dễ thân, nhưng sau khi thật sự tiếp xúc mới phát hiện, cái gọi là dễ thân lấy bảo trì một khoảnh cách an toàn làm điều kiện tiên quyết, muốn thân mật vô gian với cháu của ông là chuyện không thể.

Đừng nói người ngoài, ngay cả một đứa cháu khác của ông muốn thân với thằng cháu lớn này còn phải xem tâm tình của nó, giờ Văn Nhân Lan lại dễ dàng thân thiết với nó, bản lĩnh này đúng là khó tưởng tượng được.

“Ông ơi, hôm nay con về thăm không phải để trò chuyện, mà muốn nói chuyện chính sự với ông!” Thấy dáng vẻ của ông cụ làm Lâm Tử Thịnh đau đầu, hôm nay cậu về thăm nhà có phải đã sai không.

Thấy vẻ mặt Lâm Tử Thịnh, ông cụ nhà họ Lục cũng biết thấy đỡ thì thôi, biểu tình nghiêm túc, dáng vẻ ông đang nghiêm túc nghe con nói.

Lâm Tử Thịnh thấy vậy còn có thể nói gì, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, “Ông, giờ con muốn nói chuyện chính với ông, mấy ngày nay nhà họ Bạch có liên hệ nói chuyện gì với nhà họ Lục không?

“Chuyện này…” Người nói chuyện cũng không phải là ông cụ nhà họ Lục, mà là Lục Nhiên, giờ Lục Nhiên quản lý tất cả tin tức trong nhà, nên đối với việc này Lục Nhiên biết rõ hơn, “Nhà họ Bạch có cho người đến xin lỗi, nhưng sao anh họ biết?”

“Hôm nay người nhà họ Bạch nghiêm túc nhận lỗi với anh, thậm chí còn trắng trợn tặng làng du lịch ven biển cho anh, em nói thử xem sao anh biết?” Lâm Tử Thịnh trợn trắng liếc Lục Nhiên sau đó dựa vào ghế sa lon sau lưng, dáng vẻ lười biếng.

Chứng kiến Lâm Tử Thịnh như vậy, mộ người ở đây đều kinh ngạc, sau đó nhìn Văn Nhân Lan bên cạnh cậu.

Chỗ ngày còn có người ngoài, sao Lâm Tử Thịnh thất lễ như vậy?

Con cháu của gia tộc lớn rất xem trọng lễ nghi, nhưng giưof Lâm Tử Thịnh lại dựa vào ghế sa lon vứt bỏ hình tượng là chuyện rất thất lễ, nhất là bên mặt người ngoài.

Nhưng Lâm Tử Thịnh lại hoàn toàn không để ý, Văn Nhân Lan cũng không để ý, thậm chí còn để một cái đệm sau lưng để cậu thoải mái hơn, chuyện này…

Trong nhất thời, người nhà họ Lục nhớ đến truyền thuyết Lục Nhiên kể về Văn Nhân Lan, lẽ nào hai người đó…

Bất quá thoạt nhìn cũng không giống, vì thái độ của Lâm Tử Thịnh quá thản nhiên, nói thái độ của cậu đối với Văn Nhân Lan như người yêu, còn không bằng nên nói là người thân.

“Với lại, nhà họ Bạch không chỉ nói xin lỗi phải không, hẳn còn có yêu cầu khác.” Bản lĩnh có cột thì bò của Bạch Lạc hôm nay Lâm Tử Thịnh coi như đã được học hỏi, cậu chỉ nhận được lời xin lỗi của đối phương, Bạch Lạc liền không khách sáo mời cậu tham gia tiệc nhận tổ quy tông của Bạch Tình.

“Anh họ, anh nói không sai, thật ra nhà họ Bạch không chỉ xin lỗi, Bạch Lạc còn muốn kết quan hệ thông gia với nhà họ Lục nữa, với lại…” Nói đến đây, Lục Nhiên nhíu lông mày, “Dù không đoán chính xác ý của đối phương, nhưng em cảm thấy người đối phương nhắm đến là anh.”

Nói xong, Lục Nhiên khinh thường hừ lạnh, nhà họ Bạch bọn chúng gan lớn ghê, mấy ngày trước suýt chút hại anh họ mất mạng, giờ lại muốn cài người của bọn chúng vào, có phải muốn nắm nhà họ Lục trong tay không.

Không thể không nói, Lục Nhiên thật sự đoán đúng suy nghĩ của Bạch Lạc, gã thật sự tính toán làm sao nhét Bạch Tình vào bên người Lâm Tử Thịnh, từ đó khống chế cậu, khống chế toàn bộ nhà họ Lục.

Mà Văn Nhân Lan nghe mọi người nói chuyện vẻ mặt âm trầm như sắp nổi bão, hắn không ngừng tính trong lòng làm sao để giết Bạch Lạc.

“Đúng là…” Nghe Lục Nhiên nói, Lâm Tử Thịnh cảm thấy mắc cười, “Mấy người này chắc bổ não nhiều lắm, anh có ý đồ đen tối với Bạch Tình hồi nào, loại người lúc nào cũng có thể bán đứng anh, sao anh thấy hứng thú được.”

Lời nói của Lâm Tử Thịnh làm mọi người cảnh giác, lời nói này là sao, lúc trước không phải nói là Lâm Tử Thịnh vì bảo vệ Bạch Tình nên mới bị thương hả, sao giờ cậu nói không có thiện cảm với Bạch Tình?

Thấy ánh mắt mê man của mọi người xung quanh, Lâm Tử Thịnh khẽ cười một tiếng, nói hết toàn bộ nguyên nhân và kết quả, thuận tiện cũng nói mấy chuyện của Bạch Lạc, để mọi người đề phòng hơn.

Sau khi người nhà họ Lục biết những chuyện Bạch Lạc đã làm cũng thở dài không ngớt, tuy người bò lên vị trí đó không thể không sử dụng ít thủ đoạn, nhưng không phải gia tộc nào cũng đoàn kết bao che khuyết điểm như nhà họ Lục.

Nhưng vì chức chủ nhà mà ra tay với em gái của mình, Bạch Lạc còn là con người không? Hoặc nên nói lúc gã làm chuyện đó không hề cảm thấy mắc ói hả?

“Được rồi. lời con nên nói chỉ có nhiêu đó, giờ con cũng nên về rồi.” Dù biết người nhà họ Lục đều muốn cậu ở lại, nhưng hiện tại có rất nhiều việc cậu cần làm, không có khả năng ở lại đay, nên dù biết người nhà họ Lục cực kỳ không vui Lâm Tử Thịnh vẫn rời khỏi.

Ba ngày sau Lâm Tử Thịnh và Văn Nhân Lan cùng nhận được thư mời của nhà họ Bạch.

“Em nghĩ ngày đó anh với anh cùng xuất hiện, bọn họ sẽ biết chỉ nên gửi một tấm thiệp.” Một tấm thiệp có thể đi cùng với ba người khác, giờ Văn Nhân Lan dư ra một tấm cũng tốt, hắn có thể mời thêm ba người đi xem náo nhiệt.

“Phong, anh chọn người đi chung đi! Có thể giúp đỡ anh.” Mấy ngày nay Lâm Tử Thịnh thương lượng rất nhiều chuyện với Văn Nhân Lan, hai người bọn họ chuẩn bị hung hăng hãm hại nhà họ Bạch!

“An tâm, nếu bọn họ không làm gì thì tốt, nếu thật sự không sợ chết mà làm gì đó, chậc chậc chậc.” Lâm Tử Thịnh không nói nữa, nhưng thái độ cũng cậu cũng rất rõ ràng, nhà họ Bạch tuyệt đối không làm ra việc gì tốt!

“Phong, anh… thích Bạch Tình không?” Dù đến nay Lâm Tử Thịnh cũng chưa biểu hiện mình có thích Bạch Tình không, nhưng Văn Nhân Lan lòng dạ không đáy, hắn rất sợ có một ngày nhà họ Bạch muốn làm xui gia, Phong đồng ý.

“Không thích, vĩnh viễn đều không thích cô ta, em yên tâm.” Yên tâm cái gì? Lâm Tử Thịnh cũng không biết, nhưng thấy vẻ mặt của Văn Nhân Lan như vậy cậu liền nói theo bản năng.

Sau khi Văn Nhân Lan nghe được, nở nụ cười, nụ cười rất tươi, khiến Lâm Tử Thịnh sửng sốt.

Cứ như vậy, hai người chuẩn bị xong mọi việc, mang theo Lục Nhiên và năm tiểu bối nhà họ Lục đi dự tiệc nhà họ Bạch.

Bạch Lạc vốn cho là chỉ có hai người Lâm Tử Thịnh và Văn Nhân Lan đến, giờ lại dẫn theo người nhà họ Lục sao gã ra tay được?

Ngay từ lúc đầu Bạch Lạc đã tính toàn, muốn để Lâm Tử Thịnh đi vào khuôn khổ không phải chuyện dễ, nhưng gã nghe nói Lâm Tử Thịnh là một người rất có trách nhiệm, gã biết đây là cơ hội, chỉ cần cậu chiếm tiện nghi con gái của gã, không sợ cậu không phụ trách!

Nhưng hiện tại có nhiều người họ Lục ở đây, gã không thể động tay động chân, một khi động thủ sẽ bị nhà họ Lục phát hiện, không những dẫn Lâm Tử Thịnh về, thậm chí còn đắc tội nhà họ Lục!

Có lẽ sẽ có người cảm thấy đây là cơ hội tốt, bị người nhà họ Lục chứng kiến bắt gian tại trận không phải có thể xúc tiến đám cưới này sao?

Nhưng nhà họ Lục ai toàn là người đã thành tinh, giờ gã không biết lúc nào thuốc mới hết hiệu lực, ngộ nhỡ sau đó bọn họ đưa Lâm Tử Thịnh đến bệnh viện kiểm tra, mọi chuyện đều bại lộ.

Nên Bạch Tình thà không làm gì, quyết không để bản thân rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục!

“Hoan nghênh Lục thiếu, Văn Nhân thiếu gia chủ, đương nhiên, cũng hoan nghênh các vị tiểu thiếu gia Lục gia.” Dù trong lòng rất tiếc hận, nhưng Bạch Lạc vẫn biểu hiện dáng vẻ nhiệt tình, như thành tâm chờ mọi người đến.

“Là người thông minh, hen chi Bạch Nhan Phỉ bị người đó gạt xoay vòng vòng.” Bạch Nhan Phỉ cường hãn, đã thành truyền kỳ trong vòng thượng lưu của thành phố B, đã từng có không ít tiểu thư gia tộc lớn muốn bắt chước, cuối cùng tất cả đều thất bại.

“Nhưng không biết lần này còn bị lừa nữa không.” Lâm Tử Thịnh cầm lấy một ly rượu đỏ trong tay bồi bàn, nhìn mọi người xung quanh không dám đến gàn, nâng chén ra xa làm một tư thế mời rượu, không khí xung quanh trở nên ồn ào nóng nhiệt hơn.

Lâm Tử Thịnh mang theo nụ cười nhàn nhạt thưởng thức “kịch hằng năm”, cậu không biết, có một người trên lầu đang nhìn cậu si mê, say đắm đến nỗi trong mắt không còn thứ gì khác.

Người đó chính là Bạch Tình, lúc Lâm Tử Thịnh xuất hiện trong buổi tiệc ánh mắt Bạch Tình vẫn luôn nhìn Lâm Tử Thịnh, ở trong mắt của cô, Lâm Tử Thịnh như một nguồn sáng, sâu sắc hấp dẫn ánh mắt của cô, khiến cô muốn theo đuổi bước chân của anh.

Lúc ba nói cô có thể gả cho học trưởng Lục, cô rất vui, vui đến sắp điên, chuyện cô nghĩ cả đời không thể thành hiện thực lại có thể biến thành hiện thực, sao cô không vui được?

Chẳng qua khi Bạch Tình muốn tiếp tục nhìn Lâm Tử Thịnh, một ánh mắt mang ý cảnh cáo nhìn cô, ánh mắt cảnh cáo rất thâm sâu, dường như đang nói cho cô biết, nếu dám nhìn nữa sẽ móc mắt cô!

Cô không biết chủ nhân của tầm mắt đó là ai, bất đắc dĩ dời mắt, đồng thời hừ lạnh trong lòng, coi như hiện giờ người đó có thể đứng cạnh học trưởng Lục thì sao, anh ấy sẽ lập tức thành người của cô, chỉ một mình cô!

“A Lan, sao vậy?” Thấy khí tức trên người Văn Nhân Lan thay đổi, Lâm Tử Thịnh buồn bực, hắn bị sao vậy?

“Bạch Tình đang nhìn anh, dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn anh!” Loại đắc ý cùng chiếm hữu riêng của ả khiến Văn Nhân Lan cảm thấy rất ghê tởm!

Lâm Tử Thịnh sửng sốt, sau đó cười nhẹ, “Giờ để cô ta nhìn thêm vài lần đi! Chút nữa không biết còn nhìn được không.”

Căn cứ theo tư liệu 001 cho, Lâm Tử Thịnh cũng khá lý giải Bạch Nhan Phỉ.

Đối với Bạch Nhan Phỉ, Bạch Tình là minh chứng của tình yêu, là sự tiếp diễn của mối tình giữa bà ta và Bạch Lạc, nên bà mới quý trọng Bạch Tình như vậy muốn cho cô ta mọi thứ tốt nhất.

Nhưng hiện tại mọi chuyện đều thay đổi, Bạch Nhan Phỉ đã biết thật ra đến giờ Bạch Lạc cũng không hề yêu bà, thậm chí còn chưa từng thích, Bạch Tình sẽ không còn là trân bảo, mà là sự sỉ nhục, năm đó Bạch Nhan Phỉ không để ý tình thân gây sự gà bay chó sủa với nhà họ Bạch, bây giờ không lẽ bà có thể vì cốt nhục tình thân mà buông tha Bạch Tình?

Không, đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng!

Thậm chí sự thật hoàn toàn tương phản, Bạch Tình sẽ trở thành mục tiêu thứ nhất của Bạch Nhan Phỉ, thứ phải huỷ diệt đầu tiên chính là cô ta, vì cô ta chính là chứng cớ sỉ nhục sự thất bại của Bạch Nhan Phỉ.

Lúc một đám người đang chán muốn chết, bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào, trong nháy mắt, Lâm Tử Thịnh tinh thần tỉnh táo, giờ không sai lắm, đoán chừng người bên ngoài lầm ầm ĩ như vậy tám chín phần mười là Bạch Nhan Phỉ.

“Nhan Phỉ, sao em lại đến đây?” Thấy Bạch Nhan Phỉ bỗng xuất hiện, biểu tình Bạch Lạc ngưng trệ trong chớp mắt, sau một khắc, trên mặt của gã lại mang theo ôn hoà và tiếu ý, “Em đừng lo cho Tình Tình! Em yên tâm, anh sẽ không đối xử tệ với Tình Tình, dù sao Tình Tình cũng là con gái của anh, dù lúc trước nó sinh hoạt cùng người cô là em, anh không gặp nó nhiều, nhưng anh vẫn rất thương nó.”

Nhưng lời này của Bạch Lạc cũng không khiến Bạch Nhan Phỉ thông cảm, ngược lại còn làm Bạch Nhan Phỉ cảm thấy ghê tởm hơn.

Khi nhìn thấy những tư liệu đó Bạch Nhan Phỉ không muốn tin, dù sao đó cxung là người bà yêu hơn hai mươi năm, là giấc mộng đẹp toàn bộ thời thanh xuân, là người bà trân quý nhất.

Hiện giờ có người nói với bà tất cả chỉ là một âm mưu, là giấc mơ bà tự lừa mình dối người, sao bà tiếp thu được, mà không phải bà không hiểu, nhưng nhớ lại thời gian qua trình hai người chung sống từng chút một, lúc phát hiện chỗ không đúng, dù bà không muốn tin, nhưng cuối cùng bà vẫn quyết định xem tài liệu đó.

Nhưng sao khi bà xem xong, bà cảm thấy đất trời như sụp đổ!

Sao có thể, người mình yêu hơn nửa cuộc đời lại là một người như vậy, làm sao có thể…

“Bạch Lạc, giờ ông thật sự không có gì muốn nói với tôi?” Nhìn Bạch Lạc, cảm thấy mình rất khó chịu, nếu không phải bỗng dưng bà có được tài liệu đó, có phải có vài chuyện bà vĩnh viễn sẽ không biết được hay không!?

“Nhan Phỉ, em nói gì vậy, anh… anh không hiểu.” Thấy dáng vẻ không thể tha thứ của Bạch Nhan Phỉ, Bạch Lạc có chút bối rối, bọn họ đã nói sẽ để Bạch Tình nhận tổ quy tông, giờ ả ta có ý gì?

“Tôi muốn hỏi ông một vấn đề, ông có yêu mẹ của Tình Tình thật lòng không?” Bạch Nhan Phỉ dùng sức nắm chặc tay mình, dù không muốn biết, nhưng và vẫn có thể đoán được câu trả lời của gã.

Đương nhiên gã yêu mẹ của Tình Tình, nếu không sao gã lại ra sức dẹp bỏ nghị luận của mọi người đón Tình Tình về? (trong bản raw câu này y hệt câu dưới nên tui cũng không biết sao nữa)

“Đương nhiên anh yêu mẹ của Tình Tình, nếu không sao anh lại cố gắng dẹp hết mọi nghị luận của mọi người để đón Tình Tình về?” m thanh Bạch Lạc cực kỳ ôn nhu, tràn đầy quyến luyến với người vợ đã “qua đời”, còn có sự yêu thương đối với con gái.

Nhưng sau khi Bạch Nhan Phỉ nghe những lời này, thân thể lạnh lẽo, đúng như bà nghĩ, Bạch Lạc quả nhiên giải thích như vậy giải thích như vậy, đến lúc này gã còn muốn gạt bà?

“A, Bạch Lạc, anh hai tốt của em, nếu anh nói vậy, vậy anh có thể nói một câu anh yêu em trước mặt mọi người không, anh sẽ mãi mãi yêu em?” Bạch Nhan Phỉ nhướn mày nhìn Bạch Lạc, ưu thương trong mắt sắp biến mất, chỉ còn ác ý sâu đậm.

“Nhan… Nhan Phỉ, em đang nói gì vậy, chúng ta là anh em ruột sao có thể nói vậy!” Sau khi Bạch Lạc nghe ả nói sau lưng của gã đổ mồ hôi lạnh một mảng lớn, nhưng gã vẫn kiên trì nghiêm mặt nhìn Bạch Nhan Phỉ, như nhìn một đứa bé đang quấy phá.

“Hả, thì ra anh em không thể nói vậy được hả? Thế nhưng lúc anh hai dụ dỗ em không nói như vậy, lúc thề non hẹn biển với em cũng không nói như vậy, lúc gạt em len giường cũng không nói như vậy!”

Sau khi Bạch Nhan Phỉ gào lớn, cười như điên, thấy mắt nạ Bạch Lạc luôn đeo đã nứt ra cảm thấy cực kỳ thích!

Chuyện này… chuyện gì xảy ra?

Mọi người không phải người ngu, Bạch Nhan Phỉ đã nói rõ, sao mọi người không hiểu sự mờ ám trong đó, không lẽ…

Bạch Lạc thật sự là ba của Bạch Tình, mà Bạch Nhan Phỉ là mẹ của Bạch Tình? Suy nghĩ vô cùng tỉ mỉ đó!

“Đủ rồi, Nhan Phỉ, ai cho em quyền lợi gây sự ở đây, giờ nhanh cút về, năm đó em sai trầm trọng còn gây chuyện đến mức gà bay chó sủa bị nhà họ Bạch đuổi khỏi nhà, giờ em còn muốn kiếm chuyện nữa hả?” Trong ánh mắt Bạch Lạc mang theo lửa giận, ánh mắt đó như đang nhìn một cô em gái không hiểu chuyện, “Bạch Nhan Phỉ, tuy em là con gái riêng của nhà họ Bạch, nhưng người họ Bạch không xử bạc với em, em vẫn còn căm hận nhà họ Bạch sao?”

Sau khi nghe vậy, mọi người “bỗng nhiên tỉnh ngộ”, thì ra Bạch Nhan Phỉ đến để phá hoại danh tiếng nhà họ Bạch, quả nhiên con gái riêng chính là con gái riêng, hừ, đoán chừng nếu giờ ông cụ nhà họ Bạch vẫn còn sống, không biết có bóp chết đứa con gái bất hiếu này không nha!

“Hừ, Bạch Lạc, nếu lúc nảy mày nói chuyện mêm mỏng, có khi tao sẽ phối hợp diễn trò với mày, thật đáng tiếc, tao lại rất hiểu rõ mày, tao biết sao khi tao nói ra những lời đó mày sẽ đẩy tất cả trách nhiệm lên người tao, nhưng không sao.” Bạch Nhan Phỉ lắc đầu, dường như không để ý chuyện gì, “Màycũng không cần dùng Bạch Tình để uy hiếp tao nữa, giờ chỉ cần nghĩ đến nó ở trong bụng do tao sinh ra đã cảm thấy cực kỳ ghê tởm!”

Sự tồn tại của Bạch Tình là đã từng là sự chứng minh cho hạnh phúc, bây giờ sự tồn tại của Bạch Tình chính là sự nhắc nhở cho Bạch Nhan Phỉ về sự thất bại của bản thân.

Há, ba hiền từ, anh hai ôn hoà, anh em thương yêu, tất cả việc đó khiến bà nguyện ý thừa nhận gánh lấy phần tình cảm này, nhưng tất cả chỉ là một âm mưu, thậm chí ngay cả Bạch Tình…

“Bạch Lạc, mày cho rằng giờ tao vẫn không biết gì sao.” Bạch Nhan Phỉ tiến về phía trước vài bước, mỉm cười nhìn Bạch Lạc, “Giờ tao biết hết rồi, trừ lần đầu tiên, người lên giường sau này với tao không phải là mày, hơn nữa Bạch Tình cũng không phải con gái của mày, mày vĩnh viễn cũng không bao giờ nghĩ tới, tao lại tìm được thằng đàn ông mày đã mua chuộc, mua được ghi âm năm đó tụi mày làm giao dịch.”

“Không có khả năng! Nó đã chết rồi, nó cũng không lưu lại ghi âm gì hết!” Sau khi Bạch Nhan Phỉ nói xong, đầu óc Bạch Lạc trở nên trống rỗng, đến tận khi thấy được nụ cười của ả mới biết mình bị gạt, “Bạch Nhan Phỉ, mày lừa tao!?”

Chỉ là gã không nghĩ đến sau đó truyền đến âm thanh của hắn, còn đang nói chuyện với một người đàn ông, nghe được nội dung, trong tức khắc Bạch Lạc hiểu rõ, nhà họ Bạch xong rồi, gã… cũng xong đời.