Quyển 2 - Chương 12: Bạch Liên Hoa Nhát Gan Yếu Đuối

Thời gian mười năm nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nếu hỏi Trương Đạo Lăng thời gian mười năm này chuyện gì khiến hắn khắc sâu ấn tượng nhất, nhất định hắn sẽ trả lời, bản thân hắn là Thiên sư lại yêu một a phiêu, hơn nữa a phiêu này còn là một đồ cổ siêu cấp, mà chuyện khiến hắn tan vỡ nhất là a phiêu này là giống đực.

Thời gian mười năm cũng đủ làm một người nhận rõ tình cảm của mình, Trương Đạo Lăng bây giờ từ một thanh niên lạnh lùng lời nói ác độc trở thành một người đàn ông thành thục, cả người trầm ổn nội liễm, càng thu hút ánh mắt của người khác, đáng tiếc là, người hắn thủy chung muốn hấp dẫn lại là người luôn nửa không đếm xỉa đến hắn.

_(:3″ ∠)_ thiệt đau nòng. (Chỗ này là 好心塞: hảo tâm đắc, mình hiểu nhưng k biết edit mần sao, nên mình chém _(:3″ ∠)_)

Về nhà, không ngoài ý muốn nhìn thấy quỷ mở party trong phòng, nhất thời Trương Đạo Lăng cảm thấy lòng càng đau.

Hiện tại hắn hơi hối hận để Lâm Tử Thịnh tiếp xúc nhiều tri thức hiện đại, nhớ đến thời điểm vừa thấy cậu, dáng vẻ ngây thơ, cực kỳ dễ bị lừa, chỉ tiếc đoạn thời gian đó hắn không hiểu lòng mình, đợi đến lúc hắn hiểu được, không biết Lâm Tử Thịnh thay đổi thông minh hơn bao nhiêu lần, nếu muốn lừa cậu ấy từng chút đều bị nhìn thấu!

_(:3″ ∠)_ mệt mỏi quá, cảm giác sẽ không yêu nữa.

001: Dễ bị lừa? Nam chính đại nhân, ngươi nghĩ nhiều rồi, ngốc bạch ngọt kia chưa từng và cũng không phải là kí chủ đại nhân nhà nó.

“A Lăng, về rồi?” Cảm thấy đám “bạn chơi” bản thân tìm thấy chợt chuyển động rối loạn, Lâm Tử Thịnh quay đầu nhìn về phía cửa ra vào, quả nhiên thấy được Trương Đạo Lăng chậm rãi đi tới, dễ nhận thấy toàn thân cao thấp tràn ngập hắc khí của hắn chính là nguyên nhân đám “bạn chơi” sợ hãi: “Công tác không thuận lợi?”

Không, tình cảm không thuận lợi.

Trương Đạo Lăng vô lực lắc đầu ngồi trên ghế sa lon, dáng vẻ như vậy không giống không có việc gì, tâm tình sa sút, giống như chó bự bị chủ nhân từ bỏ.

“Không, tôi hơi mệt mỏi.” Nói đến đây, mặc dù Trương Đạo Lăng diện vô biểu tình, nhưng ánh mắt lại ẩn ẩn đáng thương, nhưng sau một lúc ánh mắt dừng trên “người” khác lại trở nên sắc bén.

Mặc dù ánh mắt Trương Đạo Lăng mịt mờ, nhưng vừa vặn vẫn bị Lâm Tử Thịnh nhìn thấy, làm cậu cảm thấy buồn cười, rõ ràng những năm qua hắn đã thành thục rất nhiều, nhưng bên trong lại ngày càng ngây thơ.

【Đây không phải đều là công lao của kí chủ đại nhân sao, đừng nói ngài không biết suy nghĩ của nam chính.】

“Chuyện đó có quan hệ gì với tôi? Hắn không nói rõ.” Thật ra Lâm Tử Thịnh cũng không muốn khi dễ Trương Đạo Lăng, cậu chỉ không trả lời những ám chỉ quá mịt mờ kia thôi, hoàn toàn coi như cái gì cũng không biết, nhìn Trương Đạo Lăng lo lắng suông, dù sao không nói rõ không phải lỗi của cậu.

【… Ha ha, cũng vậy.】

Nó hơi đồng tình với nam chính, kí chủ đại nhân ngày càng phúc hắc, nam chính anh vẫn hold được chứ?

“Sao vậy?” Thấy dáng vẻ Trương Đạo Lăng đáng thương, Lâm Tử Thịnh bay tới bên cạnh hắn, vươn tay nhẹ nhàng ấn huyệt thái dương của hắn.

Vì là quỷ, nhiệt độ cơ thể của Lâm Tử Thịnh vẫn luôn băng băng lành lạnh, nên lúc đặt trên đầu làm Trương Đạo Lăng thoải mái muốn thở dài, Lâm Tử Thịnh săn sóc khiến hắn cảm thấy thật ra cậu ấy vẫn luôn cảm nhận được tâm ý của hắn, những mỗi lần nhìn thấy ánh mắt ngây thơ trong veo kia, Trương Đạo Lăng cảm thấy đầu óc mình bị vô nước khi nghĩ đối phương biết suy nghĩ của hắn.

001: Nam chính xin anh đừng hoài nghi cảm giác của mình, thật ra chuyện gì kí chủ đại nhân cũng biết.

“Không, không có.” Kéo bàn tay mát xa cho mình xuống, hôn nhẹ một cái, ngẩng đầu chờ mong nhìn Lâm Tử Thịnh, kết quả lại thấy một đôi mắt trong veo, trong nháy mắt, chuyện gì Trương Đạo Lăng cũng không muốn nói, tâm tính thiện lương thiệt mệt mỏi. _(:3″ ∠)_

Nhóm âm hồn luôn ở bên cạnh vây xem màn này cũng không nhịn được muốn thở dài, chỉ số thông minh như vậy thật sự có thể làm Thiên sư sao, rõ ràng Vương đã biết tâm tư của hắn, mỗi ngày đều trêu chọc hắn, xem khi nào hắn tỏ tình, kết quả Trương Đạo Lăng vẫn còn ngây ngốc chơi thầm mến.

Vì huyết mạch nên Lâm Tử Thịnh thuận lợi tấn cấp trở thành Quỷ Vương, theo lý thuyết cậu nên đi quỷ giới xưng vương xưng bá, bây giờ ở lại đây còn không phải vì Trương Đạo Lăng sao.

Nhìn nhìn hai người kia, một đám quỷ độc thân cảm thấy mình cảm thấy mình bị tổn thương mãnh liệt, phải tranh thủ thời gian rời khỏi, chuyện này loé sáng hiệu quả không khác ánh mặt trời (ý chỗ này là chuyện tình 2 bạn như đem ra ánh sáng luôn r làm mù mắt mấy bạn quỷ độc thân, xin thứ lỗi cho ngôn từ hạn hẹp của mình Orz), không chừng một lát bọn chúng sẽ bị hào quang ân ái chợt hiện đánh tan thành mây khói.

“A Huyền, thời gian này cậu không đi công tác với tôi.” Trước kia mặc kệ hắn đi đâu, Lâm Tử Thịnh đều theo bên người, nhưng thời gian này cậu vẫn luôn xen lẫn cùng một chỗ với cô hồn dã quỷ, chẳng lẽ chán ngốc một cũng cùng hắn rồi?

“Công tác của ngươi là bắt quỷ, ta đi cùng ngươi giúp ngươi bận bịu, hay giúp ngươi đi trảo?” (chỗ này bạn LTT troll bạn TĐL: bạn là quỷ mà đi giúp bạn TĐL bắt quỷ) Mặc dù biết là trêu chọc Trương Đạo Lăng, hoàn toàn không đáp lại, thế nhưng trong lòng, thật ra cậu vẫn luôn biết đáp án của mình.

Thời gian mười năm này Trương Đạo Lăng làm gì vì cậu, cậu đều thấy.

Nhân quỷ thù đồ (người quỷ khác đường) câu này không phải nói đùa, cơ hội có thể đυ.ng chạm lẫn nhau giữa người và quỷ chỉ có ba lần trong một năm, tiết thanh minh, tiết Trung Nguyên, còn có thời điểm ngày người chết đi thành quỷ.

Ban đầu, có thể tiếp xúc hay không, hai người bọn họ cũng không để ý, nhưng theo thời gian dần thôi Trương Đạo Lăng không thoả mãn với tiếp xúc như vậy, thậm chí vì có thể thân cận với cậu, Trương Đạo Lăng mài quỷ ngọc thành bụi, nuốt vào.

Quỷ ngọc là thánh vật quỷ giới, là vật ôn dưỡng linh hồn cực tốt với quỷ, nhưng không có lợi ích gì với người, thế nhưng không có chỗ hữu dụng cũng không đại biểu nó không có hại, tiếp xúc ngọc quỷ thời gian dài trên người sẽ mang quỷ khí nhàn nhạt, huống chi là ăn hết, nếu không phải do Trương Đạo Lăng là Thiên sư, không chừng bây giờ hắn đã biến thành nửa người nửa quỷ.

Nói không cảm động là không thể, chỉ là Trương Đạo Lăng cái gì cũng chưa nói, Lâm Tử Thịnh chỉ có thể giả bộ gì cũng không biết.

Cậu luôn chờ, luôn chờ một ngày Trương Đạo Lăng nguyện ý nói ra tâm tư.

“Tôi muốn cậu bồi tôi.” Lời này coi như Trương Đạo Lăng đã nói trắng ra, nhưng suy nghĩ hiện tại của hai người hoàn toàn không cùng kênh, với Trương Đạo Lăng hư hư thực thực thổ lộ, Lâm Tử Thịnh chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười liền cho qua, Trương Đạo Lăng buồn bực trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, may mắn vào lúc này có người gọi điện thoại đến hoá giải không khí lúng túng, hắn như được đại xá gần như quay đầu bỏ chạy, Lâm Tử Thịnh nhìn thấy có chút buồn cười.



Quán bar, Ám Dạ.

Trương Đạo Lăng đi vào quán bar liền nhìn thấy một người uống say mơ mơ màng màng, không cần phải nói hắn cũng biết người đàn ông này lại thất tình rồi.

“Sao vậy, đêm hôm khuya khoắt như vầy lại gọi tôi ra ngoài.” Trương Đạo Lăng ngồi bên cạnh gã chọn một ly nước trái cây, hắn lái xe đi chút nữa không muốn tửu giá hồi khứ. (đại khái là lúc lái xe đi k uống rượu, k muốn lúc về bị rượu điều khiển, thành thật xin lỗi vì vốn từ hạn hẹp Orz)

“Trương Đạo Lăng, tiểu tử mày có lương tâm không, bạn thân mày thất tình, mặt mày lại đầy hồng quang.” Gã ta vỗ bả vai Trương Đạo Lăng, trong giọng nói có chút trêu chọc, hiển nhiên quan hệ của hai người cũng không tệ.

Sau khi Trương Đạo Lăng nghe gã nói, sắc mặt ảm đạm, cảnh này đương nhiên rơi vào ánh mắt người đàn ông kia, khiến gã thở dài, bây giờ gã cảm thấy bọn họ đúng là người cùng cảnh ngộ.

“Còn chưa đối phó được vị kia của mày?” Trương Đạo Lăng chạy cự li dài trên mười năm tình ái, phàm là người quen của hắn đều biết, lúc trước cũng có người vui đùa nói hắn là một Thiên sư tại sao lại yêu một nam quỷ, nhưng càng về sau mọi người thấy hắn cũng đành thở dài, kiên trì mười năm như một không phải người nào cũng làm được.

“Ừ.” Ngữ khí Trương Đạo Lăng hơi vô lực: “Đến bây giờ em ấy vẫn không rõ tâm tư của tao, bây giờ tao không biết phải làm sao…”

Tuy nhiên, Trương Đạo Lăng không phải cho là mình không thể kiên trì tiếp, thời gian mười năm gã cũng kiên trì được, hắn không để ý thêm hai mươi năm, ba mươi năm, nhưng dáng vẻ Lâm Tử Thịnh vẫn luôn ngây thơ như vậy, khiến hắn không tự chủ được mà thắt tâm.

“Đợi một chút, đừng nói với tao là mày kiên trì thầm mến mười năm, không hề thổ lộ!” Nghe Trương Đạo Lăng nói, người đàn ông bị chấn kinh, mười năm theo đuổi coi như xong, mười năm thầm mến là cái quỷ gì!

“Tao vẫn luôn ám chỉ em ấy.” Trương Đạo Lăng cảm thấy mình việc mình làm cực kì rõ ràng, chỉ tiếc A Huyền giống như xem không hiểu.

“Ha ha, ám chỉ? Ám chỉ có tác dụng chó gì!” Người đàn ông thật sự muốn tát Trương Đạo Lăng một cái để hắn thanh tỉnh một chút: “Vị kia nhà ngươi không phải đàn bà, nếu làm vậy với một người phụ nữ, các cô còn sẽ suy nghĩ, nhưng đối với một người đàn ông mà nói, ha, chính là bạn bè thân thiết!”

Đều nói người đang yêu không có chỉ số IQ, thế nhưng người đang yêu lại không có chỉ số EQ, vậy đơn giản chính là một trận thiên tai!

Nghe người đàn ông noú, nét mặt Trương Đạo Lăng hơi khó coi: “Vậy tao phải làm sao?”

Cùng lúc đó, một sự hi vọng tuôn ra trong lòng Trương Đạo Lăng, có lẽ, sau hôm nay mọi chuyện đều có một kết thúc, dù tốt hay xấu.

“Mày vẫn ngu như vậy, đương nhiên phải đi bày tỏ, mặc kệ cậu ta có thể tiếp nhận mày hay không, nhưng ít ra phải nói cho cậu ta biết, trong lòng mày cậu ta không chỉ là bạn bình thường, mà là người yêu cả đời này.”

Những lời này khiến toàn thân Trương Đạo Lăng cứng đờ , sau đó gật đầu , nếu A Huyền có thể ở cùng hắn mười năm, như vậy cũng có thể ở cùng hắn cả đời, nếu đã như vậy, tại sao hắn phải sợ.

Nói một tiếng cám ơn, Trương Đạo Lăng gần như đua xe trở về chỗ ở, lúc đẩy cửa ra nhìn thấy Lâm Tử Thịnh đứng bên cửa sổ, ánh trăng rơi trên người cậu, trong phút chốc, làm lòng Trương Đạo Lăng đang cuồng loạn bình tĩnh lại.

“A Huyền, tôi về rồi.”.” Ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Tử Thịnh, ánh mắt Trương Đạo Lăng luôn luôn bình tĩnh, lại có chút tham lam, hắn muốn người này, muốn giữ cậu bên mình vĩnh viễn: “Anh có lời muốn nói với em, nghe anh nói hết được không”?

Cảm nhận được Trương Đạo Lăng ôm mình vào trong ngực, chính Lâm Tử Thịnh cũng không phát hiện, khóe miệng của cậu hơi nhếch lên một độ cong nhỏ.

“A Huyền, anh thích em, cho nên xin em ở bên anh cả đời, được không?”