Thấy vậy dù Lâm Tử Thịnh hay Trương Đạo Lăng đều hiểu rõ, không, có lẽ nên nói nội tâm treo lơ lửng cuối cùng cũng được tháo xuống, cảm giác quả nhiên là vậy.
Mặc dù bọn họ vẫn luôn tự khuyên mình, Bạch Mạn Mạn sợ quỷ, sẽ không gặp quỷ tôn, nhưng thựa ra bọn họ đều đoán được chuyện lần này có thể là do Bạch Mạn Mạn làm, trong lòng cũng cho rằng là ả làm.
” “Thanh Huyền, rất xin lỗi, em biết em không nên làm vậy, nhưng, em chỉ muốn bảo vệ thứ mình muốn, rất xin lỗi.” Bạch Mạn Mạn sắc mặt tái nhợt nhìn Lâm Tử Thịnh, ả biết việc ả làm rất không chân chính, nhưng ả không thể nhìn Trương Đạo Lăng xảy ra chuyện.
“Không sao, ta hiểu.” Ánh mắt Lâm Tử Thịnh nhu hòa nhìn Bạch Mạn Mạn, hoàn toàn không có vẻ tức giận, trên mặt là nụ cười ôn hoà.
“Anh thật sự không trách em sao?” Biết Lâm Tử Thịnh không tức giận, Bạch Mạn Mạn rơi nước mắt: “Thanh Huyền, anh tha thứ cho em, đúng không?”
Lâm Tử Thịnh vẫn cười ôn hoà như trước, gật đầu nhẹ, cậu dùng hành động của mình nói cho đối phương biết, cậu hoàn toàn không trách ả: “Đúng vậy, ta tha thứ cho ngươi.” Ích kỷ vốn là nhân chi thường tình (chắc là con người vốn ích kỷ), làm hại người khác vì tư dục của bản thân không phải là chuyện nhân loại thường làm nhất sao?
Nghe Lâm Tử Thịnh nói, Bạch Mạn Mạn vòng lấy thân thể mình khóc hu hu (tự ôm mình), thân thể xụi lơ, tuy tự ả miễn cưỡng bản thân làm chuyện này, nhưng trong lòng sao có thể không thấy áy náy, bây giờ nghe Lâm Tử Thịnh không trách cứ ả thật sự rất tốt.
Cứ như vậy, Bạch Mạn Mạn run rẩy ngồi trên mặt đất hơn nửa ngày mới có một chút sức lực, từ từ đứng lên nhìn về phía quỷ tôn: “Chuyện tôi đáp ứng đã làm xong, tại sao ông không thả Đạo Lăng?”
Thấy Trương Đạo Lăng còn trong trận pháp, ngoại trừ đau lòng Bạch Mạn Mạn không còn cảm thụ khác, mặc dù trận pháp đó nhằm vào Lâm Tử Thịnh nhưng cũng có chút ảnh hưởng tới Trương Đạo Lăng, chí ít ở trong trận pháp không thể thoải mái.
“Thả ra? Bản tôn từng nói sẽ thả hắn ta sao?” Sau khi nghe Bạch Mạn Mạn nói, quỷ tôn buồn cười nhìn ả, sự vui vẻ hiện rõ trong giọng nói, giống như nghe được câu chuyện cười hay: “Trương Đạo Lăng là Thiên sư, là kẻ địch của bản tôn, thả hắn? Ha, thả hắn sau đó lại để hắn đối phó bản tôn sao?”
Quỷ tôn chưa từng nghĩ sẽ buông tha Trương Đạo Lăng, chẳng qua không ngờ đối phương ngu xuẩn như vậy, tự đưa mình tới cửa, vốn chỉ muốn bắt một người, kết quả đối phương lại khẳng định mua một tặng một, sao gã không lấy chứ.
“Ông! Ông lật lọng!” Bây giờ Bạch Mạn Mạn đã biết mình bị đối phương lợi dụng, vốn ả nghĩ rằng chỉ cần dâng Lâm Tử Thịnh, ả có thể sinh sống hạnh phúc với Đạo Lăng, nhưng mọi chuyện bây giờ chẳng khác nào may ác cưới cho người khác!
“Quỷ thoại liên thiên, quỷ thoại liên thiên.” (ma quỷ nói dối hết lần này đến lần khác) Lâm Tử Thịnh nhìn sự giao dịch giữa hai người, hơi nhướng đuôi lông mày, trong con ngươi trong veo lờ mờ hiện lên sự mỉa mai, cũng không mỉa mai nhiều, nhưng cặp mắt trong veo ấy lại làm người khác tự xấu hổ: “Sao lại tin quỷ?”
Bạch Mạn Mạn ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, ả cho rằng mình chỉ cần làm theo nội dung giao dịch là có thể cùng Trương Đạo Lăng tương thủ một đời.
Bây giờ sự thật lại nói cho ả biết, cái gì ả cũng không có, với lại Trương Đạo Lăng nhất định hận chết ả, vì trong mắt hắn, ả là kẻ phản bội.
“Ngươi nói không sai” Quỷ tôn không phản bác sau khi nghe Lâm Tử Thịnh nói: “Sao có thể tin tưởng quỷ, từ xưa đến nay không phải quỷ am hiểu nhất là nói dối sao?”
Quỷ tôn đứng ngoài đại trận mỉm cười nhìn Lâm Tử Thịnh,”Ta cho ngươi một cơ hội, có di ngôn gì cứ nói đi, đề xuất yêu cầu cũng được, cho dù ngươi muốn gϊếŧ người báo thù ta cũng sẽ giúp ngươi.”
Sau khi nghe quỷ tôn nói, ánh mắt Bạch Mạn Mạn tràn ngập sự khó tin, tại sao gã nói vậy?
“Vẫn chưa rõ sao, giao dịch với quỷ không khác bảo hổ lột da, với lại…” Sau khi đánh giá Bạch Mạn Mạn từ trên xuống dưới, ngữ khí có chút đáng tiếc: “Thật ra từ lúc bắt đầu gã chưa từng nghĩ sẽ thả bất kì ai trong chúng ta, Thiên m nữ cũng là bảo vật hiếm có a.”
m nữ, sinh ra lúc tháng âm năm âm, nếu thời gian này là Thanh minh hoặc tiết Trung Nguyên, âm khí của người đó sẽ càng nhiều hơn, không còn là âm nữ, mà là Thiên m nữ, nữ tử như vậy là vật bổ dưỡng khó có được đối với âm hồn, sao quỷ tôn có thể từ bỏ?
Sau khi quỷ tôn nghe Lâm Tử Thịnh nói, sắc mặt ngưng trọng, nếu Lâm Tử Thịnh không biết gì gã còn có thể yên tâm, mà giờ Lâm Tử Thịnh đã nói ả là Thiên m nữ, y thật sự không biết gì sao?
“Ngươi biết Thiên m nữ?” Mặt quỷ tôn âm trầm, trong mắt là sát ý lạnh lẽo, gã nên sớm nghĩ tới, trên người người này là huyết thống Chân Long hơn nữa đã được kích hoạt, tất nhiên đã nhận được truyền thừa của Chân Long!
“Đương nhiên.” Lâm Tử Thịnh khẽ cười, chỉ là lúc này cậu không còn đứng cứng đờ trên đất, mà dần trôi nổi giữa không trung, giống như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi phược ma trận.
“Ngươi biết trận pháp này là gì!” Quỷ tôn khẳng định, không phải nghi vấn, gã đã hiểu, vốn nghĩ kế sách của mình sẽ có hiệu quả bắt bí đối phương vào trong bàn tay của mình, nhưng tình huống bây giờ hoàn toàn trái ngược, như chế giễu gã thông minh quá sẽ bị thông minh hại, ngoài dự đoán kém một chiêu thua trong tay Lâm Tử Thịnh.
“Đương nhiên biết trận pháp này là gì, Bạch Mạn Mạn không nói cho ông biết tôi là người của hiệp hội Thiên sư sao, bức ảnh kia đưa đến tay tôi đầu tiên, ông cho rằng dựa vào gốc gác của Long Hổ sơn muốn biết một trận pháp có gì khó khăn? Người trả lời này không phải Lâm Tử Thịnh mà là Trương Đạo Lăng.
Đến giờ phút này sao quỷ tôn không biết vừa rồi hai người kia liên thủ diễn kịch được!
Quỷ tôn biết tình huống hiện nay vô cùng bất lợi với gã, nếu liều mạng hai chọi một bản thân không phải là đối thủ của hai người liên thủ, vì vậy tránh mũi nhọn mới là lựa chọn tốt nhất hiện nay, với lại m nữ trong tay, mặc dù không tốt như Chân Long huyết mạch, nhưng cũng là vật đại bổ, sau khi cắn nuốt Thiên m nữ, không nhất định gã không thể là đối thủ của hai người kia!
Ánh mắt quỷ tôn loé lên, chuẩn bị bắt Bạch Mạn Mạn sau đó rời khỏi bỏ qua hai người bọn họ, đợi lần sau gặp lại sẽ phân cao thấp, thuận tiện nhìn xem đến cuối cùng hươu chết về tay ai? (hươu chết về tay ai: ai thắng ai)
Nhưng quỷ tôn còn chưa hành động, trận pháp dưới chân Lâm Tử Thịnh đột nhiên mở rộng, bao phủ Bạch Mạn Mạn với quỷ tôn trong đó, sau một khắc, đường nét bên trong trận pháp bỗng tuôn ra bóng màu đen, lập tức, bao phủ toàn bộ bốn người, lúc bóng màu đen kia biến mất, biệt thự mọi người đang đứng biến mất không còn bóng dáng, chỉ còn lại trận pháp huyết sắc trên mặt đất.
“Nơi này là. . .” Nhìn cảnh hỗn động xugn quanh, Trương Đạo Lăng có chút bối rối, đây là chỗ nào?
“Đây là bên trong phược ma trận, có lẽ phải nói đây là hình dạng chân chính của phược ma trận.” Lâm Tử Thịnh nhỏ giọng giải thích, nhưng không biết tại sao, Trương Đạo Lăng nghe được sự tiêu điều trong thanh âm của cậu.
“Hanh, không thể tưởng được ngươi thật sự lôi chúng ta vào phược ma trận.” Thanh âm quỷ tôn cực kỳ đắc ý: “Vốn nghĩ ngươi là người thông minh, không ngờ ngu xuẩn như vậy, không lẽ ngươi không biết. . .”
Trong nháy mắt, quỷ tôn đang định nói tiếp lại đứng bất động tại chỗ, vô cùng khó tin nhìn Lâm Tử Thịnh: “ m khí trong trận pháp đâu!? Sao lại biến mất không thấy gì nữa!”
Lúc này quỷ tôn mới phát hiện chỗ không đúng, phược ma trận này nếu dùng để phong ấn quỷ hồn đương nhiên sẽ không để cho bọn chúng chết đơn giản như vậy, đôi khi tử vong ngược lại là giải thoát, vì để âm hồn vĩnh viễn sống sót trong hắc ám vô tận, trong phược ma trận tràn đầy âm khí, có thể cam đoan âm hồn không tiêu tán.
Mà nguyên liệu phược ma trận này sử dụng có một ít tinh hồn của gã, nếu như vậy gã có thể hấp thu âm khí trong phược ma trận, toàn bộ phược ma trận sẽ nghe theo sự chỉ huy của gả, đến lúc đó gã có thể dùng phược ma trận này luyện hoá Trương Đạo Lăng và Doanh Thanh Huyền.
Nhưng lại không nghĩ tới, bây giờ chuyện này hoàn toàn khác với tưởng tượng của gã, gã không thể chỉ huy chỗ này.
“Ngươi… Có phải đang tìm vật này hay không?” Lâm Tử Thịnh vươn tay, trên lòng bàn tay trắng nõn xuất hiện một thứ màu đỏ giống như giọt máu, nếu nhìn kỹ phía trên vẫn còn toả ra hắc khí nhợt nhạt, vật này chính là tinh hồn của quỷ tôn.
“Sao ngươi tìm được nó!” Quỷ tôn cảm thấy kế sách của mình cực kỳ bí mật, bọn họ không có khả năng phát hiện!
Lâm Tử Thịnh lắc đầu khẽ cười: “Ta bị phong ấn trong phược ma trận mấy nghìn năm, ngươi nghĩ trên thế gian này ai có thể hiểu rõ phược ma trận này hơn ta.” Nét mặt Lâm Tử Thịnh hơi tái, mặc dù cậu hiểu rõ trận pháp, thế nhưng áp chế trận pháp vẫn rất phiền toái.
Sau khi Trương Đạo Lăng thấy Lâm Tử Thịnh ra hiệu từ từ đứng phía trước Lâm Tử Thịnh, hắn nhìn chằm chằm vào bóng đen quỷ dị cách đó không xa, nét mặt lạnh lẽo, quang mang màu vàng dần dần hiện ra trong ngực Trương Đạo Lăng, ánh sáng đó ngày càng lớn bay ra từ trong ngực của hắn, cuối cùng trở thành Kim Tiền Kiếm.
“A Lăng, bây giờ ngươi có một giờ, nếu trong vòng một giờ không giải quyết gã xong, ngươi chỉ có thể tự gánh âm khí tác chiến một mình.” Áp lực từ bốn phương tám hướng truyền đến khiến Lâm Tử Thịnh có ảo giác bất cứ lúc nào cũng có thể bị đập vụn.
“ n, đã biết.” Nói xong, Trương Đạo Lăng nhìn quỷ tôn cách đó không xa: “Tôi sẽ giải quyết ân oán nhiều năm giữa ông và Long Hổ sơn!” Theo đó, khí thế trên người Trương Đạo Lăng liên tục tăng lên, trong khoảnh khắc, thanh niên trước mắt không chỉ là Thiên sư độc miệng kia, càng giống người sáng lập đạo Trương Thiên sư — Trương Đạo Lăng.