Quyển 1 - Chương 13: Bạch Liên Hoa Hắc Hóa Trùng Sinh

Mặc dù không biết vì sao Lâm Tử Thịnh nói những lời này, nhưng Tô Mạc vẫn gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Thật ra, giống như lời Lâm Tử Thịnh nói, có một số việc không nhất định phải tự mình làm, nhiều khi chỉ cần một câu nói của hắn, trên thế giới này có rất nhiều người ra tay giúp hắn, hắn hy vọng người đó sẽ lặng lẽ biến mất, thậm chí cũng không cần hắn lo lắng.

Sau khi chấm dứt kỳ nghỉ Nguyên Đán hai người trở lại trường học, bọn họ thấy tràn ngập tin tức về Bạch Vi, lần đầu tiên hiểu được thủ đoạn của Lâm Tử Phong.

“Đại ca làm việc này?” Xem đủ loại ảnh chụp trong tay, Tô Mạc phát hiện, nếu đắc tội Lâm Tử Phong thì kết quả sẽ rất thê thảm.

Mặc dù đang danh tiếng Bạch Vi trong vòng thượng lưu cũng không tốt, thế nhưng danh tiếng trong trường học lại không tệ, thậm chí có không ít nam sinh đem ả trở thành nữ thần trong suy nghĩ của mình.

Có thể hình dung được, những thứ ảnh chụp khó coi này sau khi truyền ra, hình tượng Bạch Vi sẽ ra sao.

“Đó là đại ca ta.” Nghe Tô Mạc nói khóe miệng Lâm Tử Thịnh khẽ run rẩy, bây giờ cậu đã biết, cậu vẫn luôn coi thường trình độ không biết xấu hổ của người này!

“Tử Thịnh nói như vậy không phải làm tổn thương tình cảm sao, ngươi với ta có gì khác nhau sao?” Tô Mạc vô tội nhìn Lâm Tử Thịnh, giống như mọi lời từ chối của cậu đều tạo thành tổn thương nghiêm trọng với hắn.

Lâm Tử Thịnh: Ha ha, khác biệt lớn.

Mấy ngày kế tiếp vì không có Bạch Vi quấy rối, dù Lâm Tử Thịnh hay Tô Mạc, sinh hoạt đều vui vẻ hơn.

Tuy nhiên, Lâm Tử Thịnh có thể vẫn còn chút phiền phức, chính là… bị Tô Mạc quấy rối?

Bây giờ Bạch Vi đã mất tung tích, có thể là đã rời khỏi thành phố A, đối với Lâm Tử Thịnh mà nói có lẽ đây là một tin tức tốt, dù sao sau khi Bạch Vi rời khỏi thành phố A, cùng cậu, cùng Tô Mạc có lẽ cũng sẽ không gặp nhau, như vậy, không chừng nhiệm vụ của cậu coi như hoàn thành không sai biệt lắm.

Chỉ là không biết tại sao, cho tới bây giờ hệ thống còn chưa thông báo nhiệm vụ hoàn thành.

“Tử Thịnh, hôm nay ngươi có phải là có chuyện gì hay không a, tan học liền chạy ra ngoài.” Lâm Tử Thịnh tuy rằng không tính là trạch, thế nhưng phạm vi hoạt động cũng giới hạn trường học cùng nhà, xác suất đi dạo quanh trường học là vô cùng ít ỏi.

” Cuối tuần là sinh nhật Tiểu Huy, đi xem mua ít đồ tặng em ấy.” Mặc dù mấy năm nay Lâm Tử Thịnh về nhà rất ít, nhưng sinh nhật hàng năm của Lâm Tử Huy cậu chưa từng quên tặng quà.

Thốt ra lời này, Tô Mạc ngược lại có hứng thú, sinh nhật Tam đệ nhà mình đương nhiên hắn cũng muốn tặng quà!

Lúc này Tô Mạc căn bản chính là quên mất Lâm Tử Huy cũng không phải Tam đệ của hắn.

Trong lúc hai người trò chuyện, Tô Mạc lơ đãng quay đầu lại liền nhìn thấy một chiếc xe lái về phía bọn hắn, mà mục tiêu chính là Lâm Tử Thịnh!

“Tử Thịnh, cẩn thận!” Tô Mạc không chút suy nghĩ liền đẩy Lâm Tử Thịnh ra, sau đó bị xe nặng nề đυ.ng vào.

Lâm Tử Thịnh bị Tô Mạc đẩy ra, vô lực ngăn cản chỉ có thể trơ mắt nhìn một màn này, nhìn thân thể huyết nhục của hắn, lúc này ngoại trừ trơ mắt nhìn, không còn cách nào khác.

“Không, không có khả năng, điều đó không có khả năng!” Hiển nhiên, vào lúc này Bạch Vi cũng phát hiện mình đυ.ng sai người rồi, ả xuống xe, nhìn người té trên mặt đất sống chết không rõ, không thể động đậy dù chỉ là một chút.

Không đúng! Tại sao lại như vậy, người chết phải là Lâm Tử Thịnh, chỉ cần cậu ta chết, A Mạc có thể thoát khỏi mê hoặc của cậu, bọn họ lại hạnh phúc, giống như kiếp trước!

“Tử Thịnh… Ngươi không có việc gì, thật tốt…” Đây là câu duy nhất nói trước khi Tô Mạc bất tỉnh.

Cho đến giờ, trong mắt của hắn cũng chỉ có một người, thậm chí ngay cả bản thân hắn cũng không để ý.

Sau khi Lâm Tử Thịnh đờ đẫn gọi 120, ôm Tô Mạc vào ngực, nhìn Bạch Vi giật mình đứng ở đối diện, trên mặt nở nụ cười ác ý.

“Bây giờ toàn bộ người ngươi yêu đều bị ngươi hại chết, Bạch Vi, ngươi rất vui phải không?” Lâm Tử Thịnh không nghĩ tới Bạch Vi sẽ lớn gan như vậy, thế nhưng không rời khỏi thành phố A.

“Ngươi nói bậy, là ngươi, rõ ràng là ngươi hại chết A Mạc!” Đúng, chính là như vậy, đều là người này sai, không, không phải cậu ta, A Mạc cũng có sai, nếu hai người bọn họ đều yêu mình, làm sao ả có thể làm tổn thương hai người kia!

Đối với Bạch Vi lừa mình dối người, Lâm Tử Thịnh không chút khách khí vạch trần, “Quên rồi sao, kiếp trước Lâm Tử Thịnh chết như thế nào?”

Lâm Tử Thịnh là… Chết như thế nào?

A Thịnh đã chết? Sao có thể!

Trong lòng Bạch Vi không ngừng phủ định, thế nhưng có một âm thanh lại lặng lẽ vang lên, A Thịnh cũng là người trọng sinh lại, vậy chắc chắn là cậu đã chết rồi, nếu không chết thì không thể trọng sinh.

“Ngươi không biết phải không, ta cho ngươi biết là được, Bạch Vi, kiếp trước Lâm Tử Thịnh dẫn ngươi chạy trốn kết quả lại bị ngươi tiết lộ tung tích sau đó bị Tô Mạc đả thương chân, thế nhưng ‘hắn’ vẫn không từ bỏ, vẫn luôn theo sau các ngươi, nên lúc đó ngươi rõ ràng muốn đi cùng Tô Mạc, nhưng lại hô to ‘A Thịnh, cứu ta’.” Lâm Tử Thịnh đem nguyên nhân chết của nguyên chủ nói ra trước mặt Bạch Vi, mặc kể ả có tiếp nhận hay không.

“Vậy thì sao, liên quan gì tới ta!” Đúng, không quan hệ tới ả, mộ chút quan hệ cũng không có!

“Nếu chỉ là như vậy, đương nhiên không có quan hệ với ngươi.” Nụ cười trên mặt Lâm Tử Thịnh lại càng ác ý mười phần, “Thế nhưng bởi vì lời nói của ngươi, Tô Mạc tạo ra một chuyện ngoài ý muốn, làm cho Lâm Tử Thịnh rơi xuống sườn dốc, xe hủy người chết, cuối cùng ngay cả thi thể cũng không tìm được.”

“Bạch Vi, ngươi biết không, Lâm Tử Thịnh hận ngươi!” Cậu cũng không nói dối, lúc nguyên chủ chết đi đã nhìn rõ ý đồ của Bạch Vi, tình cảm đối với Bạch Vi chỉ còn thù hận.

“Không phải, ngươi gạt ta, người ngươi yêu là ta, vẫn đều là ta, vẫn luôn là ta!”

Nhìn thấy Bạch Vi đã có chút mất lý trí, nụ cười trên mặt Lâm Tử Thịnh càng khoái trá hơn, “Vẫn có một việc muốn nói cho ngươi, thật ra Tô Mạc không hề thích ngươi, sở dĩ hắn giữ ngươi bên người đều chỉ vì báo thù thay Lạc Yên!”

“Kiếp trước, ngươi vì một kẻ không yêu ngươi hại chết người duy nhất yêu ngươi, nên kiếp này, ngươi lại gϊếŧ người yêu ngươi, Bạch Vi, ngươi thật đánh thương!”

“Không phải, ngươi nói láo!” Không tin, một chữ ả cũng không tin, người này là ma quỷ, không nghe, không thể nghe cậu nói!

Bạch Vi lắc đầu, bịt lỗ tay chạy đi, sau đó chính là một tiếng thắng xe bén nhọn, sau đó lại là một trận nói nhao nhao ồn ào, dường như, xa xa truyền đến âm thanh xe cứu thương.

Rốt cuộc… đều phải kết thúc.

Trong bệnh viện, Lâm Tử Thịnh ngồi bên ngoài phòng giải phẫu nhìn ngọn đèn đại biểu cho còn đang giải phẫu, trầm mặc không nói.

“Ngươi cút cho ta! Ngươi hại con ta thành như vậy ngươi còn có mặt mũi xuất hiện ở đây, ngươi cút đi!” Mẹ Tô Mạc nhìn thấy Lâm Tử Thịnh cả người đều là máu ngồi ở chỗ kia, lớn tiếng la.

Tuy rằng lý trí hiểu rõ chuyện lần này thực sự không phải lỗi của Lâm Tử Thịnh, nhưng trên mặt tình cảm lại không thể tiếp nhận, con trai độc nhất của bà sống chết chưa biết, nhìn thấy “đầu sỏ gây chuyện”, làm sao bà có thể ôn hoà nhã nhặn!

“Lời này của Tô phu nhân không đúng, ai cũng biết Bạch Vi là do nạn đào hoa thối rữa của Tô Đại thiếu gia, chuyện ở quán bar lần trước ngươi đừng nói không biết, nếu không phải tính tình Nhị ca tốt, ngươi cho rằng Tô gia hiện tại có thể không có việc gì sao!” Lâm Tử Huy thấy Tô phu nhân như vậy cũng nổi giận.

Chuyện hôm nay không ai muốn với lại xét đến cùng Lâm Tử Thịnh cũng là người bị hại, thái độ về chuyện này của Tô phu nhân đặc biệt làm người khác khó chịu.

Trong lúc Tô phu nhân tức giận định mắng Lâm Tử Huy, cửa phòng giải phẫu mở ra, nhìn ánh mắt mọi người đều tập trung trên người mình, bác sĩ kia dừng một chút, sau đó lắc đầu tiếc nuối.

Sau cùng, bác sĩ tuyên bố não Tô Mạc đã chết, Tô phu nhân liền ngất xỉu, khi tỉnh lại liền đuổi hết người Lâm gia ra ngoài.

“Nhị ca…” Thời gian này người Lâm gia thấy rất rõ ràng chuyện giữa Lâm Tử Thịnh và Tô Mạc, mặc dù Lâm Tử Thịnh không nói rõ, nhưng đối với Tô Mạc không giống người khác.

“Ta không sao, về trường học trước.” Lâm Tử Thịnh không nói thêm, sau khi rời khỏi bệnh viện cậu liền quay về trường học.

Cậu không quên được giây phút Tô Mạc đẩy cậu ra, cậu nhận được thông báo nhiệm vụ của 001.

Độ thiện cảm đo được là 100, đánh giá: Có thể trả giá tất cả vì người này, kể cả mạng sống.

【Kí chủ đại nhân, ngài… Không có việc gì chứ?】

001 xoay quanh Lâm Tử Thịnh, nó cảm thấy Lâm Tử Thịnh bây giờ rất không đúng, tuy rằng không biết xảy ra vấn đề gì, nhưng nó cảm giác Lâm Tử Thịnh bây giờ khiến cho người ta cảm thấy thật mờ ảo, tựa như một cơn gió có thể thổi tan cậu.

“Ta không sao.”

Những ngày tiếp theo Lâm Tử Thịnh cậu nói được làm được, cậu thật sự không có việc gì, sinh hoạt giống như lúc trước không thay đổi quá lớn, chỉ là người trầm mặc ít nói hơn.

Thẳng đến một tuần lễ sau, người phá vỡ tĩnh lặng ngoài mặt này, ông ta là ba Tô Mạc.

Ba Tô Mạc cũng không có trách móc nặng nề gì, chỉ xin lỗi Lâm Tử Thịnh về hành vi ngày đó của mẹ Tô, hy vọng Lâm Tử Thịnh có thể đi nhìn Tô Mạc lần cuối.

Đối mặt với thỉnh cầu của một người cha, Lâm Tử Thịnh không từ chối, theo ông ta đến bệnh viện.

“Đi xem Tiểu Mạc đi, nếu con ta có thể cảm nhận được, nhất định sẽ rất vui.” Đối với việc con mình yêu một người đàn ông, ba Tô không thể lý giải, nhưng cuối cùng ông vẫn lựa chọn ủng hộ, dù đến cuối cùng con trai vì người này chỉ có thể nằm trên giường bệnh dựa vào máy móc hô hấp duy trì sự sống giả tạo, ông cũng chưa từng nói lời ác độc, bởi vì suy cho cùng đây là người con trai ông yêu nhất.

Lâm Tử Thịnh đi vào phòng bệnh, thuận tay khóa cửa lại, nhìn thấy người nằm trên giường, trong lòng của cậu có chút khó chịu.

Một người luôn vây quanh mình, bỗng nhiên cứ nằm trên giường bệnh như vậy đến giờ vẫn chưa tỉnh lại… Lâm Tử Thịnh nghĩ đến đây, thở dài một tiếng.

“Ta đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng thật không ngờ cuối cùng kết quả lại như vậy, càng không ngờ ngươi chọn chết thay ta.”

“Từ lúc bắt đầu, dù ngươi vẫn gặp Bạch Vi, thậm chí về sau ngươi có cảm giác tốt với ta, ta đều không lộ chút sơ hở, cuối cùng lại tính sót hành động của ngươi.”

“Làm Bạch Vi hiểu lầm ta cũng trọng sinh, cùng ả ta khi nóng khi lạnh, tình cảm của ngươi kí©h thí©ɧ ả ta từng bước từng bước đem bản thân tiến tới đường chết, nhưng không nghĩ sau cùng ngươi lại góp mạng của mình vào.”

Lâm Tử Thịnh lại thở dài một tiếng, cậu biết người trên giường bệnh không nghe được cậu nói gì, nhưng đến sau cùng, cậu không muốn lừa gạt người hi sinh tính mạng vì cậu.

“Thật ra sau khi Bạch Vi biến mất ta liền nghĩ đến hai loại khả năng, một loại chính là ả ta rời khỏi thành phố A, mà một loại khác giống như tưởng tượng của ta, muốn gϊếŧ ta, tuy rằng ta đoán trúng mở đầu, nhưng lại tính sai kết quả.”

“Tô Mạc, ta thiếu ngươi một mạng, bây giờ ta trả lại cho ngươi.”

Một tiếng súng trong phòng bệnh vang lên, mọi người chạy đến phòng bệnh Tô Mạc, nhìn thấy Lâm Tử Thịnh khí tuyệt.

Một giây sau cùng trước khi mất ý thức, Lâm Tử Thịnh nghe thấy âm thanh 001.

【Hệ thống đang quét, xác nhận kí chủ “tử vong”, đếm ngược đến lúc rời khỏi, 10, 9, 8…】