Quyển 1 - Chương 12: Bạch Liên Hoa Hắc Hóa Trùng Sinh

Sau khi làm xong Bạch Vi nở nụ cười, cho dù bây giờ Lâm Tử Thịnh không muốn từ bỏ thì có thể làm gì, sau khi bị A Mạc thấy được dáng vẻ của cậu ta, cậu còn mặt mũi xuất hiện sao?

Bạch Vi cười đặc biệt dữ tợn, ả cảm giác thứ mình muốn rất nhanh có thể đạt được, chẳng qua ả không hề biết, mọi chuyện xãy ra vừa rồi đều đã bị hai cặp mắt khác nhìn thấy, nên hai người kia đã đem toàn bộ truyền ra ngoaù.

“Đại ca, là ta.” Lâm Tử Huy nhìn thấy cảnh vừa rồi liền kiềm nén cảm xúc ngồi tại chỗ, “Ả ta động thủ, Nhị ca bị người mang đi, không biết đi chỗ nào.”

Mặc dù biết Nhị ca đã sớm chuẩn bị, nhưng Lâm Tử Huy nhìn một màn kia vẫn không có biện pháp tỉnh táo lại, sau khi nói chuyện điện thoại xong liền đứng dậy chuẩn bị đi tìm Lâm Tử Thịnh, y biết mặc dù mình không có cách giúp Nhị ca, nhưng hai người bên cạnh có thể.

“Tam thiếu gia, ngài không thể đi, gia chủ nói, mọi chuyện phải đợi gia chủ đến sau đó tự mình xử lý.” Thấy động tác của Lâm Tử Huy, hai người liền đoán được ý nghĩ của y, nhưng mà gia chủ đã thông báo, tuyệt đối không thể để cho Tam thiếu gia dính vào.

“Nhưng Nhị ca sẽ gặp nguy hiểm!” Lâm Tử Huy không rõ, tại sao vào lúc này y vẫn không thể đi hỗ trợ, lỡ Nhị ca thật sự đã xảy ra chuyện làm sao bây giờ?

Hai người liếc nhau một cái, một người trong đó từ từ nói rằng, “Nhị thiếu gia đã sớm đoán được có khả năng này, cho nên, Nhị thiếu gia cố ý với lại Tam thiếu gia phải tin tưởng bản lĩnh Nhị thiếu gia.”

Nói đến câu cuối, ánh mắt hai người đều xuất hiện hào quang sùng bái, bất kể là gia chủ hay Nhị thiếu gia đều là thần tượng của bọn họ, là Thiếu gia có cuộc sống sung sướиɠ, nhưng công phu so với bọn họ được huấn luyện chuyên nghiệp còn ưu tú hơn, bọn họ sao có thể không khâm phục?

Nói đến đây , thật ra Lâm Tử Huy cũng biết nếu bản thân đi cũng không có hiệu quả gì, không chừng còn tăng thêm rắc rối, liền không kiên trì muốn đi giúp Lâm Tử Thịnh, nhưng trong lòng vẫn vô cùng lo lắng.

Sau năm phút Lâm Tử Phong đã đến quán bar, cùng đến với Tô Mạc.

Thấy Tô Mạc đi tới, mắt Bạch Vi sáng rực lên, trên mặt là nụ cười ôn nhu, ánh mắt mơ hồ mang theo tia sáng nho nhỏ, “A Mạc…”

“Tử Thịnh đâu!?” Hắn không muốn nói nhảm với ả ta, điều hắn muốn biết là Lâm Tử Thịnh có an toàn hay không!

Tử Thịnh, Tử Thịnh, lại là Lâm Tử Thịnh! Không lẽ trong mắt của hắn ngoại trừ Lâm Tử Thịnh ra không còn cái gì sao!?

“A Mạc, ngươi nói cái gì, ta… nghe không rõ.” Vẻ mặt Bạch Vi tràn đầy vô tội, nếu không phải đã sớm hiểu rõ bản tính của tả, mọi người ở đây sẽ tin tưởng.

“Tô Mạc, không cần hỏi ả, ta biết Tiểu Nhị ở đâu, trong điện thoại của em ấy có hệ thống định vị.” Nếu Lâm Tử Thịnh đoán được hành động của Bạch Vi, đương nhiên sẽ có chuẩn bị.

Lời nói của Lâm Tử Phong làm cho mắt Bạch Vi choáng váng, chợt thả lỏng tâm trạng, cho dù tìm được Lâm Tử Thịnh thì sao, thời gian mười phút nói dài không dài, nhưng nói ngắn cũng không ngắn, có thể làm được rất nhiều chuyện.

Một hồi sau khi nhìn thấy dáng vẻ Lâm Tử Thịnh, ả không tin Tô Mạc còn có thể tiếp nhận cậu ta! Người càng hoa tâm lại càng hy vọng mình là duy nhất của đối phương.

Chuyện hôm nay nếu Tô Mạc chỉ nghe nói, có thể sẽ không có tác dụng quá lớn, thế nhưng nếu như tận mắt nhìn thấy thì lại không giống, bây giờ ả muốn cám ơn Lâm Tử Thịnh đã quá đa nghi!

“Chính là phòng này.” Lâm Tử Phong đi đến một căn phòng trước mặt ra hiệu thuộc hạ sau lưng mở cửa, lại bị Tô Mạc đẩy ra, hung hăng đạp một cái lên cánh cửa đang đóng chặt.

Lúc cánh cửa mở ra, Tô Mạc nhắm mắt lại, trong lúc nói chuyện với Lạc Yên qua điện thoại hắn có thể khẳng định, tình trạng Lâm Tử Thịnh bây giờ tuyệt đối không tốt, cậu ta từ trước đến nay đều là bảo bối nâng trong tay của mọi người, bây giờ bị người khác làm tổn thương như vậy, làm sao nhẫn tâm nhìn cậu.

“Không, điều này không có khả năng, tại sao ngươi lại không có việc gì!?” Trong lúc Tô Mạc làm công tác kiến thiết tâm lý, một giọng nữ bén nhọn vang lên sau lưng, làm Tô Mạc theo bản năng mở mắt ra.

Cậu không giống như trong tưởng tượng, trong phòng không hề có cảnh tượng gì khó coi, chỉ có Lâm Tử Thịnh có chút biếng nhác nửa nằm trên ghế sa lon, một người đàn ông cường tráng bị trói ở dưới đất, Lâm Tử Thịnh nhìn cũng chưa từng nhìn gã, chỉ giẫm đầu gã ở dưới chân, một khi người đàn ông kia có chút động tác, Lâm Tử Thịnh hung hăng đạp chân xuống.

“Tại sao ta không thể không có việc gì?” Lâm Tử Thịnh nhìn Bạch Vi, trong giọng nói có vài phần đùa cợt, “Ngươi cho rằng chỉ bằng thứ thuốc đó có thể chuốc mê ta sao?”

Bởi vì tính chất đặc thù của Lâm gia, ba anh em Lâm gia dù sao vẫn luôn gặp nhiều chuyện hơn so với người bình thường, vì vậy mỗi người Lâm gia đều có bản lĩnh, cho dù Lâm Tử Thịnh được đưa ra khỏi thành phố A cũng vậy.

“Thật sự không sao?” Mặc dù nhìn thấy dáng vẻ Lâm Tử Thịnh giống như không có việc gì, nhưng Lâm Tử Phong vẫn không yên tâm.

“Không sao, lúc tránh ở tỉnh S ba mẹ không quên cho ta làm huấn luyện về thuốc.” Năm đó nguyên nhân khiến cậu rời khỏi thành phố A bởi vì bị bắt cóc, vì bảo vệ cậu, ba mẹ đưa cậu đi chỗ khác, mặc dù ở tỉnh S, ba Lâm mẹ Lâm cũng chưa bao giờ ít chú ý đến Lâm Tử Thịnh.

Bạch Vi nghe hai người nói lập tức có loại dự cảm không tốt “Huấn luyện về thuốc, đó là cái gì?”

Những lời này của ả thuận lợi khiến cho ánh mắt của mọi người đều rơi vào người ả, Lâm Tử Thịnh khinh thường, Tô Mạc thù hận, Lạc Yên trào phúng, Lâm Tử Phong và Lâm Tử Huy phẫn nộ.

Tầm mắt mọi người đều tập trung ở trên người của ả, làm cho ả cảm thấy sợ hãi, lúc này, ả cảm thấy mình không phải đang đối mặt với một đám nhân loại, mà là một đám dã thú nhắm người mà cắn!

“Bạch Vi, chuyện hôm này ngươi làm nên biết có hậu quả gì đi” Tô Mạc từ từ đi đến trước mặt Bạch Vi, nắm cổ áo của ả đem ả nhấc lên, “Ta có thể cho ngươi một cơ hội, để ngươi lựa chọn phương pháp cho cái chết của ngươi.”

Hai mắt Tô Mạc đỏ thẫm, hiển nhiên bây giờ đã bùng nổ đến giới hạn, nếu hiện tại trong tay hắn có một thanh đao, hắn nhất định sẽ trực tiếp đâm vào tim của ả!

“A Mạc, ngươi không thể làm như vậy, ngươi chỉ bị cậu ta mê hoặc, cho nên ngươi đã quên người ngươi yêu là ta, từ lúc bắt đầu người ngươi yêu chính là ta, từ trước đến giờ không phải là Lâm Tử Thịnh!” Những lời này của Bạch Vi gần như là hét lên, tại sao tất cả mọi chuyện không giống như ả nhớ!

Nghe được lời nói của ả, Tô Mạc rốt cuộc không nhịn được, Bạch Vi này thật là chết cũng không hối cải, đến lúc này vẫn tà thuyết mê hoặc người khác, thích?? Sao hắn có thể yêu loại hàng này!

Tay Tô Mạc giữ trên cổ Bạch Vi, chỉ cần dùng chút sức, người này sẽ biến mất, vĩnh viễn biến mất…

Chỉ là trước khi dùng sức, tay Lâm Tử Thịnh khoát lên mu bàn tay của hắn lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ, “Buông tay đi.”

“Ngươi muốn ta bỏ qua cho ả!? Ngươi quên ả đã làm chuyện gì sao?” Tô Mạc không rõ, tại sao cậu nhẫn nhịn Bạch Vi như vậy, cho dù gϊếŧ người thì sao, hắn có một vạn phương pháp làm cho ả biến mất không làm cho bất kỳ người nào nghi ngờ!

“Đưa ta trở về trước, khó chịu.” Tuy rằng cậu có huấn luyện về thuốc, hiệu quả thuốc của Bạch Vi không lớn, nhưng cũng không phải không có ảnh hưởng gì, ít nhất bây giờ cậu cảm thấy mệt mỏi toàn thân.

Thấy Lâm Tử Thịnh hình như thật sự không thoải mái, Tô Mạc hít một hơi thật sâu thả tay ra, Tử Thịnh so với bất cứ chuyện gì quan trọng hơn!

“Đại ca, Bạch Vi làm phiền ngươi, thay ta hảo hảo “tâm sự” cùng cô ta.” Nói xong, Lâm Tử Thịnh kéo Tô Mạc ly khai, tiếp theo sẽ không có chuyện của bọn họ.

Nhìn em trai của mình rời đi, Lâm Tử Phong gọi người đưa Lâm Tử Huy về, sau đó ngồi đối diện Bạch Vi.

“Bạch tiểu thư thật can đảm, người dám động vào người nhà Lâm mỗ ở thành phố A thật sự không nhiều, Bạch tiểu thư là người thứ nhất, như vậy, Lâm mỗ tất nhiên sẽ hảo hảo tiếp đãi Bạch tiểu thư” Trên mặt Lâm Tử Phong là nụ cười ôn hòa, trên người cũng không có khí thế gì, nhưng Bạch Vi có cảm giác rợn cả tóc gáy.

“Ngươi không thể đối xử với ta như vậy, bây giờ là xã hội pháp trị, nếu ngươi dám làm cái gì ta nhất định phải đi báo các ngươi!” Bạch Vi sắc nhọn la ầm lên, thế nhưng sợ hãi trong lòng nhưng lại càng lúc càng lớn.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa nhẹ nhàng, sau khi Lâm Tử Phong nói “Vào đi”, một thanh niên đi đến, trong tay hắn bưng một cái ly trong suốt, bên trong là một ly nước cam ép, màu da cam vô cùng xinh đẹp.

“Chỉ cần Bạch tiểu thư uống hết ly nước cam này tất cả đều xóa bỏ, ngươi nói… được không?” Lâm Tử Phong hướng phía người đàn ông kia gật đầu ra hiệu, sau đó ôn nhu như trước nhìn Bạch Vi.

“Không, ta không uống, nhất định hạ dược bên trong rồi, ta không uống!” Bạch Vi thét lên muốn chạy trốn, nhưng ả không phải là đối thủ của những người đàn ông cao lớn vạm vỡ, chỉ là vùng vẫy vài cái đã bị cưỡng ép uống hết ly nước cam.

Lâm Tử Phong im lặng ngồi ở chỗ kia, nhìn biến hóa của Bạch Vi, vẻ mặt vô cùng châm chọc, đến khi ả phát ra tiếng thở dốc ngọt ngào, gã mới để người đem Bạch Vi ném ra ngoài.

“Nhớ kỹ làm bản sao của chuyện ngày hôm nay, sau đó gửi qua đại học của ả.” Dám động vào người Lâm gia, gã sẽ làm cho ả ta không sống yên ổn trong thành phố A.

Cứ như vậy, Lâm Tử Phong đợi trong phòng hơn một giờ, đến khi thủ hạ báo cáo mới rời khỏi căn phòng.

Trên đường đi không ít trai gái dây dưa cùng một chỗ, nhìn những người kia giống như dã thú không biết tiết chế điên cuồng giống nhau, Lâm Tử Phong khinh thường hừ lạnh một phen.

Cuối cùng, vào lúc Lâm Tử Phong muốn ra khỏi quán bar mới thấy bóng dáng Bạch Vi,ả bị mấy người đàn ông bao vây vào giữa, toàn thân cao thấp một mảnh hỗn độn , cặp mắt vốn rung động lòng người đã đυ.c ngầu vô thần.

Người đàn ông nằm sấp trên người ả bỗng phát ra một tiếng gầm nhẹ, Lâm Tử Phong rõ ràng thấy thân thể Bạch Vi run rẩy một chút, sau đó phát ra một phen thở dốc dồn dập.

Ha, đây chính là Người Lâm gia triển khai đại giới, chẳng qua là đây cũng không phải kết thúc, mà là bắt đầu, chỉ mong Bạch Vi có thể thừa nhận thủ đoạn của gã!

Mặt khác vào lúc này.

Mặc dù mười phần lo lắng cho Lâm Tử Thịnh, nhưng lại ngăn hắn tự mình làm, Tô Mạc rất bất mãn, nếu không phải Tử Thịnh đã được huấn luyện về thuốc, khẳng định cậu ta sẽ bị tên đàn ông chết tiệt kia chiếm tiện nghi, không chừng còn có thể bị hành hạ chết.

Nghĩ đến tình cảnh có thể sẽ xuất hiện kia, Tô Mạc liền nóng nảy!

“Tại sao không cho ta đánh, ả ta chết chưa hết tội!”

Lâm Tử Thịnh nhìn Tô Mạc, không nói một lời, cậu đương nhiên biết Bạch Vi chết chưa hết tội, thế nhưng ả ta lại không thể chết trong tay bọn họ.

“Ta cũng không nói muốn tha thứ cho ả, đại ca sẽ giải quyết tốt chuyện hôm nay” Mí mắt rủ xuống, thu lại thù hận nơi đáy mắt, thanh âm Lâm Tử Thịnh càng trầm thấp hơn bình thường, “Nhớ kỹ, mặc kệ Bạch Vi làm gì chúng ta cũng không thể tự mình động thủ, nhớ kỹ, là không thể “Tự mình” động thủ.”

Mượn đao gϊếŧ người gì gì đó đương nhiên là cũng được, giống như hôm nay.