“Ngươi không cảm giác được sao, lúc nãy ả tính kế ngươi!” Mặc dù Bạch Vi không biểu hiện gì, nhưng Tô Mạc làm sao có thể không cảm nhận được khắp người ả đều là mưu kế!
Lâm Tử Thịnh liếc nhìn Tô Mạc, cũng không trả lời.
Mình không cảm nhận được sao? Mình sao có thể không cảm giác được, mặc dù không biết ngày mai Bạch Vi muốn làm gì, thế nhưng cậu có thể đoán được vài phần, tám chín phần mười là muốn “chia rẽ” cậu và Tô Mạc.
“Biết mà ngươi còn muốn đi!” Nhìn Lâm Tử Thịnh như vậy Tô Mạc đã biết cậu cố ý, nhưng Tô Mạc không hiểu, nếu cái gì cậu cũng biết, tại sao còn muốn đi.
“Vậy ngươi hy vọng ả dây dưa không ngớt?” Theo tư liệu 001 cung cấp Lâm Tử Thịnh biết rõ Bạch Vi là một người tương đối có kiên trì cùng nghị lực, khẳng định cậu sẽ có đoạn thời gian không có ngày bình yên.
Nếu sự kiên trì với nghị lực của ả hơi kém một chút tuyệt sẽ không đem hai nam nhân này ép đến hắc hoá, cuối cùng bị hai người cùng nhau hành hạ đến chết, đúng là điển hình của không làm không chết.
“Ta cùng đi với ngươi?” Bất kể thế nào Tô Mạc cũng không yên tâm, trước đây thấy Bạch Vi hắn chẳng qua là cảm thấy người này đầu óc có bệnh, nhưng lần này nhìn thấy ả, hắn có cảm giác ả sắp điên rồi.
“Ả chỉ mặt gọi tên muốn ta đi, nếu ngươi đi cùng, phỏng chừng ả sẽ không chết tâm.” Hơn nữa quan trọng nhất là, nếu Tô Mạc thật sự đi, kế hoạch của cậu e là rất khó hoàn thành.
Chịu đựng Bạch Vi làm phiền ba bốn tháng đã là cực hạn của cậu, nếu cậu lại nhìn thấy Bạch Vi, không chừng cậu không nhịn được tự tay gϊếŧ ả, vì khí chất Bạch Vi thật sự rất giống người kia, là người làm hại nhà cậu nhà tan cửa nát!
“Tử Thịnh, ngươi làm sao vậy!” Thấy Lâm Tử Thịnh bỗng trầm mặc, thậm chí trên người mang theo loại khí tức u ám, trong lòng Tô Mạc rùng mình, trạng thái Lâm Tử Thịnh bây giờ có chút không đúng!
“Không sao…” Nghe được âm thanh Tô Mạc, Lâm Tử Thịnh hơi hồi thần lại, sau đó nói, “Hôm nay mệt mỏi, không muốn đi dạo, ta về ký túc xá trước.”
Trở về suy nghĩ thật kỹ nhiệm vụ kế tiếp phải hoàn thành như thế nào!
Chuyện xảy ra mấy ngày nay đối với Bạch Vi mà nói tuyệt đối là kí©h thí©ɧ không nhỏ, nhất định ả sẽ làm gì đó, nếu không nắm bắt cơ hội lần này, e là muốn hoàn thành nhiệm vụ phải cần thêm một khoảng thời gian, mà cậu, không muốn lại cùng Bạch Vi ở chung dù chỉ là một chút.
Thế giới này quá giống với thế giới cậu đã từng sinh sống, ở đây làm cậu nhớ lại người nhà của cậu, đặc biệt là khi thấy Bạch Vi loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt.
Cậu thậm chí có loại ảo giác, dường như Bạch Vi chính là người lúc trước làm hại nhà cậu nhà tan cửa nát!
Lâm Tử Thịnh rời khỏi, Tô Mạc không ngăn cản, cũng không phải hắn không muốn ngăn cản, mà là cảm giác được tâm tình Lâm Tử Thịnh có chút không đúng, có lẽ muốn bình tĩnh một chút, mà hắn, còn có chuyện mình phải làm.
“Mạc ca ca, bây giờ ngươi không phải là nên tìm người yêu của mình sao, làm sao có thời gian đến chỗ của ta?” Trong thời gian này Tô Mạc hầu như đều vây quanh Lâm Tử Thịnh, hôm nay làm sao có thời gian đến tìm cô?
“Ta tìm ngươi giúp ta chuyện này.” Tô Mạc nghĩ tới nghĩ lui bây giờ người có thể giúp đỡ hắn chỉ có Lạc Yên.
Lạc Yên nghe Tô Mạc nói liền mở trừng hai mắt, hồi lâu mới xác định bản thân không có nghe lầm, “Tìm ta hỗ trợ? Sẽ không để ta làm bia đỡ đạn cho ngươi đi, Mạc ca ca, ngươi bây giờ là ngưới có “Vợ”, làm vậy coi chừng Lâm Nhị thiếu hiểu lầm.”
“Không phải việc này”, bây giờ toàn bộ mọi người thành phố A đều biết hắn đang theo đuổi Lâm Tử Thịnh, không có người nào không có mắt như vậy, ” Còn nhớ ả Bạch Vi trong tiệc sinh nhật trước của ta không?”
“Bạch vi?” Tô Mạc đột ngột nói như vậy, trong lúc nhất thời Lạc Yên không nhớ ra được, hồi lâu mới phản ứng người hắn nói là người nào, “Ngươi nói là người có vẻ mặt làm người khác thương tiếc trong tiệc sinh nhật lúc trước, cuối cùng bị đuổi đi Bạch tiểu thư sao?”
Lại nói Lạc Yên ấn tượng đối với người này vẫn còn khắc sâu, gặp qua nhiều người không biết xấu hổ, thế người nhưng không biết xấu hổ như vậy lại thích giả vờ thanh cao thật đúng là rất hiếm thấy.
“Đúng, hôm nay ả xuất hiện hẹn Tử Thịnh, nên em ấy đáp ứng ngày mai “một mình” gặp Bạch Vi.” Tô Mạc hung hăng cắn chặt hai chữ một mình, rõ ràng đối với Lâm Tử Thịnh một mình đi gặp Bạch Vi cực kỳ bất mãn.
“Thế nào? Mạc ca ca, ngươi muốn ta ngăn cản sao?” Nhìn thấy vẻ như người chồng ghen tuông của Tô Mạc, Lạc Yên rất muốn cười, cô nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới Tô Mạc luôn luôn phong lưu bây giờ khi chân chính gặp được người mình yêu lại…si hán như vầy.
“Không, theo lời của ả nếu ngăn cản tám chín phần mười sẽ không dứt được.” Mặc dù Tô Mạc không muốn, nhưng đúng là không thể ngăn cản, “Chẳng qua cần ngươi giúp ta theo dõi Bạch Vi, nếu ả có hành động không nên làm, nói cho ta biết trước.”
Những lời nói ra cuối cùng này, tưởng chừng như Tô Mạc cắn răng nói ra.
“Được rồi, đã biết, nếu thật sự có chuyện gì, ta sẽ nói cho ngươi biết trước tiên.”
Bên này, Tô Mạc đem mọi thứ có thể sắp xếp đều sắp xếp xong, mà mặt khác, Lâm Tử Thịnh về nhà “xin giúp đỡ”.
“Cho Tiểu Tam Tử cùng ngươi đi quán bar? Tiểu Nhị, ngươi không sợ Tiểu Tam Tử sẽ học thứ xấu?” Lâm Tử Phong nhìn em trai của mình không biết nên nói cái gì cho phải, bình thường Lâm Tử Thịnh cũng không thích bar, bây giờ đi lại mang theo Lâm Tử Huy?
“Ta có chuyện quan trọng.” Lâm Tử Thịnh cũng không cùng gã dây dưa, cậu biết rõ muốn Lâm Tử Phong đồng ý cũng không dễ dàng như vậy dễ dàng như vậy, trên thực tế nếu có thể lựa chọn, cậu tình nguyện để Lâm Tử Phong cùng cậu đi, suy cho cùng tám chín phần mười Lâm Tử Huy sẽ làm rắc rối thêm.
“Xảy ra chuyện gì?” Cảm nhận được khẩu khí nghiêm trọng của cậu, Lâm Tử Phong cũng bắt đầu nghiêm túc.
“Ta đã từng nói qua với ngươi Bạch Vi hẹn ta ngày mai đi bar, chỗ rồng rắng hỗn tạp này, ta sợ ả dùng thủ đoạn xấu xa.” Cho dù người Lâm gia lợi hại, Lâm Tử Thịnh cậu càng lợi hại, dù sao cậu cũng là một người sâu sắc , gặp mặt ở chỗ đó, cũng đủ cho cậu uống một hồ , vì vậy cẩn thận thuyền chạy vạn năm.
Nghe cậu trả lời, Lâm Tử Phong suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu, hơn nữa để hai người thủ hạ công phu rất tốt đi theo bên người Lâm Tử Huy bảo hộ em ấy, hơn nữa với ba người bọn họ, một khi Lâm Tử Thịnh xảy ra vấn đề gì, chắc chắn gã biết trước tiên.
Cứ như vậy, mọi người vì cuộc hẹn ngày mai làm đủ chuẩn bị.
Nhất là Bạch Vi, ả đem mọi chuyện mình có thể nghĩ đến đều chuẩn bị xong, ả tin tưởng ngày mai ả nhất định có thể thuyết phục A Thịnh tách khỏi A Mạc, đương nhiên, ngoài ra ả cũng chuẩn bị vài thức khác, nếu Lâm Tử Thịnh thật sự không biết xấu hổ không chịu buông tha, đến lúc đó tự nhiên ả sẽ có biện pháp tách cậu và A Mạc ra rồi!
Tám giờ tối hôm sau, Tô Mạc[?] đúng giờ đi đến quán bar Bạch Vi nói, nhìn thấy thiếu nữ áo váy toàn thân màu trắng ngồi bên cạnh quầy bar, đột nhiên Lâm Tử Thịnh có cảm giác buồn nôn.
Rõ ràng bên trong bẩn thỉu , nhưng hết lần này tới lần khác lại thích màu trắng, đúng là vô cùng giả dối!
“A Thịnh, ngươi đã đến rồi a, đây, ngồi bên này.” Bạch Vi nhìn thấy Lâm Tử Thịnh liền mỉm cười, phong thái vạn thiên chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, động tác ưu nhã phong thái không nói nên lời.
Đương nhiên, đây chỉ là bản thân Bạch Vi nghĩ vậy trên thực tế mọi động thái lúc nãy của Bạch Vi trong mắt Lâm Tử Thịnh rất thô tục, không có khí chất, cùng một động tác vẽ hổ nhưng lại cảm thấy giống như đang vẽ chó .
Có lẽ nguyên nhân vì kiếp trước đã bị Lạc Yên đả kích, mọi cử động lúc nãy của Bạch Vi bắt chước Lạc Yên, chỉ tiếc, không có loại ưu nhã từ bên trong, ả bắt chước làm cho người ta cảm thấy thật dung tục.
“Làm ơn, hai ly nước cam.” Nói xong, Bạch Vi kín đáo hướng phía bartender gật gật đầu, sau đó nhìn Lâm Tử Thịnh, dè dặt hỏi, “Thời gian này ngươi với A Mạc vẫn khỏe chứ, tính tình A Mạc không tốt lắm, không…làm tổn thương ngươi chứ.”
Ngôn từ Bạch Vi giống như hiểu rõ Tô Mạc, rõ ràng muốn châm ngòi chia rẻ quan hệ hai người.
“Rất tốt, cám ơn quan tâm.” Lâm Tử Thịnh gật đầu, sau đó mặt không biểu tình nhìn ả, “Gọi ta tới là để hỏi cái này?”
Ngữ khí Lâm Tử Thịnh đặc biệt rõ ràng, lúc nãy cậu nói với Bạch Vi, nếu chỉ nói chuyện đó, cậu sẽ không phụng bồi.
“A Thịnh, ở thế giới này chỉ có ngươi cùng ta mới là người giống nhau, chúng ta trò chuyện cũng không được sao?” Vừa lúc đó bartender đem hai ly nước cam lên, Bạch Vi tùy ý cầm một ly, sau đó cầm một ly khác đưa cho Lâm Tử Thịnh, “Nếm thử đi, nước cam ép mùi vị không tệ.”
Thấy Bạch Vi nhìn chằm chằm vào mắt mình, Lâm Tử Thịnh nhấp một ngụm nhỏ nước cam, trong góc độ ả không nhìn thấy, trong mắt xẹt qua thần sắc trào phúng.
“Ta không cảm thấy giữa chúng ta có cái gì để nói, từng chuyện ngươi làm với ta đều nhỡ kỹ rõ ràng.” Thanh âm Lâm Tử Thịnh lạnh thấu xương, trong giọng nói tràn đầy trào phúng, cùng ngươi tâm nóng mặt lạnh trong trí nhớ Bạch Vi hoàn toàn bất đồng.
Bạch Vi với cậu đối mặt, phát hiện sâu trong đáy mắt cậu lại là chán ghét với thù hận?
Điều đó không có khả năng, rõ ràng là Lâm Tử Thịnh yêu ả nhất, sao có thể thù hận ả!
“Bạch Vi ngươi thật sư cho là ta không biết chân của ta bị phế như thế nào sao?” Cảm thấy Bạch Vi đang dùng ánh mắt ngươi vô tình vô nghĩa cố tình gây sự nhìn cậu, không biết trong lòng Lâm Tử Thịnh đầy chán ghét.
Bạch Vi sững sờ, sau một khắc kịp phản ứng liền hét lên, “Đều là A Mạc làm, đánh bị thương chân của ngươi cũng là A Mạc!”
“Bạch Vi, ngươi thực sự đem ta coi thành đứa ngốc rồi, rồi, không lẽ ngươi cho rằng ta không biết ngươi vừa chạy trốn vừa lưu lại ký hiệu cho Tô Mạc sao”, Lâm Tử Thịnh cười nhạo một phen, trong lòng khinh thường, “Nói trắng ra là, tác dụng của ta là công cụ ngươi dùng để bắt được tâm Tô Mạc!”
Nói xong, Lâm Tử Thịnh rút một tờ một trăm đồng từ túi tiền ra ném lên quầy bar, “Về sau không nên tới tìm ta nữa, ta không muốn gặp lại ngươi.”
“A Thịnh, ngươi bất kể như thế nào cũng không chịu rời khỏi A Mạc sao?” Thanh âm Bạch Vi có chút u oán, mang theo vài phần thở dài, “Ta không muốn các ngươi đi lên con đường sai lầm.”
Những lời tương tự Thánh Mẫu này Lâm Tử Thịnh đã nghe đủ rồi, đứng lên chuẩn bị rời khỏi, chợt cảm thấy một trận chóng mặt, người dường như có chút không đứng vững.
Ngay lúc đó, trong lòng Lâm Tử Thịnh lập tức hiểu rõ — cậu gặp Bạch Vi mà nói .
Ngay khi Lâm Tử Thịnh sắp ngã xuống đất, một người đàn ông vóc dáng khôi ngô tiếp được cậu, vác cậu trên vai.
Nhìn bóng lưng người kia mang theo Lâm Tử Thịnh rời đi, ánh mắt Bạch Vi tràn đầy sảng khoái, “A Thịnh, ta đã cho ngươi cơ hội, thế nhưng ngươi lại không biết quý trọng, nếu đã không chịu rời khỏi A Mạc, vậy ta khiến cho ngươi không còn mặt mũi ở bên cạnh hắn!”