Chương 1

Editor: Vương Chiêu Meo

Năm 1982, tại huyện Nguyên Hoa, thành phố Dương thị, tỉnh Lâm Xuyên.

Thôn Dương Liễu có núi vây quanh ba mặt, một con sông lớn chảy từ tây sang đông vắt ngang, gọi là sông Liệu. Trên bờ sông, tốp năm tốp ba phụ nữ đang giặt quần áo, trong tay cầm chày gỗ đập không ngừng, miệng cũng không nhàn rỗi.

- Các bà nói xem, nhà lão trưởng thôn có phải là phạm vào sao Thái Tuế không? Chưa đến hai năm đã chết mất ba người. Đầu tiên là Liễu Như Ngọc, lên núi hái nấm dại bị trượt chân mà rơi xuống nước, không may là đầu đập vào tảng đá nên qua đời. Rồi đến Cố Nam Vọng, là đứa có tiền đồ nhất thôn chúng ta. Đi bộ đội, ra chiến trường, nghe nói sắp được thăng làm phó doanh, ai ngờ hy sinh. Lão Cố liên tiếp để tang vợ, rồi đến con trai, làm sao chịu nổi? Một hơi không lên trực tiếp ngã xuống, nằm trên giường không quá nửa tháng cũng đi theo luôn. Aizz, các bà nói xem, đây đều là chuyện gì chứ?

Lão trưởng thôn họ Cố, tên là Cố Trường Phú. Thời trẻ, khi thôn Dương Liễu vẫn còn là đội sản xuất Dương Liễu, thì ông đã là đại đội trưởng. Sau thời kỳ bao cấp, đại đội trưởng đổi thành thôn trưởng, người nhâm chức vẫn là ông ấy.

Ông làm người công chính liêm minh, thích làm việc thiện, làm được nhiều chuyện tốt cho thôn Dương Liễu, nên vô cùng được lòng mọi người trong thôn. Bởi vậy, khi Lưu Ái Hoa vừa nhắc đến thì mọi người đều thương cảm.

- Để tôi nói thì đáng giận nhất vẫn là Lâm Thục Tuệ. Các bà xem, toàn bộ thôn Dương Liễu này làm gì có đứa con dâu nào may mắn như cô ta. Gả cho Nam Vọng 10 năm, cô ta có từng phải làm gì ở Cố gia chứ? Không nói đến chuyện làm ruộng, ngay cả việc làm trong nhà nhiều như thế mà cũng không thấy cô ta làm được mấy lần. Mấy năm trước là mẹ chồng làm. Cô em chồng lớn thì cũng đến tay cô em chồng làm. Ngay cả chú em chồng như Cố Nam Sóc cũng làm việc nhiều hơn cô ta bao nhiêu. Trong thôn có ai mà không hâm mộ chứ? Nhà lão Cố đối xử tốt với cô ta như thế, thế mà chồng chết còn chưa lạnh thi cốt, bố chồng vừa mới hạ táng, cô ta đã chạy đi rồi, còn lấy hết toàn bộ tiền tài trong nhà họ Cố nữa chứ!

Có người không nhịn được, lực đánh chày gỗ mạnh thêm vài phần:

- Hừ! Mấy năm trước khôi phục kỳ thi đại học, các thanh niên trí thức xuống nông thôn đều nhao nhao đòi về thành, cũng không thiếu nhà kết hôn rồi mà còn ồn ào đòi ly hôn. Thấy cô ta không có động tĩnh gì, nguyện ý ở lại sinh sống, tôi còn tưởng cô ta là người tốt cơ!

Lưu Ái Hoa khịt mũi:

- Lâm Thục Tuệ làm thế là thông minh đấy. Cô ta đã 30 tuổi rồi, về được thành phố thì còn có thể tìm được dạng đàn ông nào chứ? Cố Nam Vọng đang là trung đội trưởng, chờ thăng chức thành phó doanh trưởng thì cô ta có thể đi theo tùy quân. Chẳng nhẽ trong doanh trại quân đội lại không mạnh được bằng trong thành? Hơn nữa cô ta sống ở nhà họ Cố quá là thư thái. Củi gạo mắm muối trong nhà không cần cô ta phải nhọc lòng, mỗi tháng Nam Vọng còn cho cô ta 20 khối tiền tiêu vặt nữa.

Có người hít nhẹ một tiếng. 20 khối, là 20 khối tiền đấy! Gần bằng nửa tháng tiền lương của một công nhân đấy.

Lưu Ái Hoa tiếp tục nói:

- Nhìn xem! Nam Vọng vừa chết, cô ta đã không chịu nổi rồi! Trước đấy tôi đã thấy người nhà mẹ đẻ cô ta có gì đó không đúng. Nói là vội chạy tới chịu tang, nhưng nhà đấy làm thông gia mà chẳng giúp cái gì cả, chỉ biết ăn ăn uống uống. Một đám lâm la lấm lét, lôi kéo Lâm Thục Tuệ vào trong phòng không biết thậm thụt cái gì. Giờ thì rõ rồi, đây là cả nhà đấy tính kế xem làm thế nào ăn trộm được tiền của Cố gia mà chạy.

Có người than thở:

- Thật tội nghiệp cho Nam Vọng với ba đứa nhỏ! Lâm Thục Tuệ thế mà bỏ chạy một mình, từ bỏ cả cốt nhục của mình. Vốn dĩ nhà lão Cố xem như đứng đầu trong thôn chúng ta. Giờ nhìn cảnh nhà họ như thế thật là đáng thương.

Có người bật cười:

- Không cần bà phải nhọc lòng thế đâu, không phải còn có Cố Nam Sóc sao?

Lưu Ái Hoa nhíu mày:

- Dưới có ba đứa nhỏ phải tiêu phí nhiều tiền, còn có một cô em gái chưa gả chồng, Nam Sóc một mình nuôi sống cả gia đình thật không dễ dàng gì.

*****

Cố gia.

Cố Nam Huyền tận mắt nhìn thấy Cố Nam Sóc ăn trứng tráng bao xong, thấy tinh thần của anh không tồi, lúc này mới yên tâm. Cô một bên thu dọn chén đũa, một bên nói:

- Anh ba, anh nghỉ chút đi, đừng mải đọc sách nữa. Kể cả muốn soạn bài thì cũng phải chăm sóc bản thân cho tốt trước đã.

Cố Nam Sóc ngoài miệng đáp ứng, chờ Cố Nam Huyền đi ra ngoài, anh duỗi tay xoa xoa thái dương. Thở dài, thở dài, lại thở dài.

Ai có thể nghĩ đến, một ngày trước, anh vẫn là ông chủ nhỏ ở thế kỷ 21, một ngày sau đã biến thành người sống trong một huyện nhỏ của thấp niên 80 nghèo khó chứ? Thời đại thay đổi, thời không thay đổi, thân phận cũng thay đổi. Trong đầu anh tự dưng nhiều thêm ký ức của một người khác.

Nguyên chủ cũng tên là Cố Nam Sóc, 21 tuổi, đứng thứ ba trong nhà. Phía trên có một anh trai, một chị gái, phía dưới có một cô em gái. Tuy rằng sống ở nông thôn, nhưng anh trai là một quân nhân, cha là thôn trưởng, điều kiện gia đình không tồi, chưa từng phải chịu qua khổ sở. Sau khi khôi phục thi đại học năm đầu tiên thì nguyên chủ đi tham gia thi cửa cùng với phần lớn người đi học, không thi đỗ khoa chính quy, nhưng cũng đỗ được một đại học chuyên ngành không tồi, sau khi tốt nghiệp thì về quê nhà nhậm chức tại một trường cấp 3.

Hai đoạn ký ức va chạm vào nhau, làm anh đầu váng mắt hoa, nhức hết cả não.

Anh vật lộn cả ngày mới dung hợp được hai phần ký ức với nhau.

Hiện tại Cố Nam Sóc cảm giác vô cùng kỳ diệu. Ký ức của thế kỷ 21 rõ ràng trước mắt, mà ký ức của nguyên chủ cũng vô cùng rõ ràng, bao gồm cả tình cảm của nguyên chủ, vô cùng chân thật.

Trong lúc nhất thời, anh cũng không biết rốt cuộc mình là ai.

Vốn dĩ anh tưởng là mình đoạt xác của nguyên chủ, giờ lại cảm thấy vốn dĩ anh chính là nguyên chủ, chỉ là đột nhiên thức tỉnh ký ức đời trước.

Cũng may, anh không phải là một người hay rối rắm. Tới đâu hay tới đó vậy.