Chương 9: Nữ thủ khoa đầu tiên

Tôi ngay lập tức bị mê hoặc bởi mùi hương độc đáo của l*и. Mặc dù tương tự như của Mỹ Vân, nhưng cũng lại hơi khác.

"Suýt aa..aa, tốt lắm Linh.” Cô ấy rêи ɾỉ. "Tôi nghĩ bây giờ tôi sẽ nhờ bạn đến trông trẻ nhiều hơn khi tôi đã biết về khả năng ngoại khóa độc đáo của bạn."

Tôi vừa lấp liếʍ vừa đồng ý: “Cháu vẫn cần luyện tập nhiều”.

"Được thôi, tôi sẽ sẵn sàng giúp bạn.” Cô ấy rêи ɾỉ, khi tôi liếʍ l*и của cô ấy từ từ chậm rãi lại.

Tôi tiếp tục liếʍ thêm vài phút nữa trước khi cô Xuân đứng dậy và nói: “Cởϊ qυầи áo ra đi Linh. Tôi muốn nhìn thấy phần còn lại của cơ thể bạn."

“Vâng, được ạ.” tôi gật đầu. Tôi đứng dậy và cởi bỏ hẳn chiếc quần dài và qυầи ɭóŧ. Sau đó, tôi cởϊ áσ cánh và áσ ɭóŧ, kỳ lạ là tôi không thấy khó chịu chút nào khi khỏa thân hoàn toàn trước mặt một phụ nữ lớn tuổi hơn. Sự thật mà nói, tôi cảm thấy khá tự do và thoải mái.

"Bạn có một cơ thể săn chắc rất đẹp.” Cô Xuân khen ngợi, cúi xuống và hôn tôi, tay cô đặt lên mông tôi và kéo tôi sát vào người cô.

Chúng tôi hôn nhau trong vài phút, trước khi cô ấy nói: “Bây giờ hãy nằm xuống và cùng hoàn thành những gì bạn đã bắt đầu."

“Vâng.” tôi gật đầu khi nhìn cô ấy đặt người xuống sàn. Tôi theo sát ngay sau cô ấy, cũng hạ mình xuống sàn.

“Cứ làm đi.” Cô ấy đề nghị. "Liếʍ đi, cục cưng."

Nghe thấy từ "cục cưng" khiến tôi ớn lạnh sống lưng khi tôi di chuyển giữa hai chân cô ấy và tiếp tục liếʍ.

"Thật tuyệt đó, Linh ơiiii.” cô ấy rêи ɾỉ, khi tôi tiếp tục khám phá một cách đầy háo hức cái l*и của cô ấy.

"Tôi cũng thấy vậy.” tôi đáp, khi tiếng rêи ɾỉ của cô ấy bắt đầu tăng dần lên một chút.

"Đúng như vậy.” cô ấy rên hừ hừ. "Bú hộŧ ɭε của tôi nhanh nào."

"Vâng, thưa cô Xuân.” tôi vâng lời, khi tôi hơi ngẩng đầu lên và di chuyển môi mình đến hộŧ ɭε của cô. Tôi kéo mạnh nó khi tiếng rêи ɾỉ của cô ấy to hơn.

"Ôi! Linh ơi, nữa đi đừng dừng lại.” cô ấy rêи ɾỉ lớn hơn, rồi nắm lấy sau đầu tôi và bắt đầu chà xát l*и của cô ấy lên mặt tôi.

Tôi đã làm hết sức có thể để tiếp tục làm hài lòng cô ấy, một người mẹ có ba con, tính cách nghiêm nghị và đứng đắn đã phang thăng cái l*и của cô ấy lên khắp mặt tôi.

"Tiếp tục liếʍ đi.” cô ấy yêu cầu, trước khi vài giây sau mặt tôi dính đầy nước l*и.

Tôi liếʍ và hút nước l*и của cô ấy nhiều nhất có thể, không nghi ngờ gì nữa, tôi chắc chắn rằng tôi yêu l*и. Khi cô ấy buông đầu tôi ra, cô ấy nhìn vào mắt của tôi và mỉm cười: “Đây là một khám phá rất thú vị."

"Cháu không thể tin rằng cô đã không báo lại sự việc cho bố mẹ Cháu.” tôi nói.

“Ồ, tôi đã định gọi cho vài người.” cô Xuân nói.

"Cái gì?" tôi hỏi.

"Chúng tôi đang cố gắng đưa ra quyết định ai sẽ thay thế Bích.” Cô Xuân nói.

"Có phải là Bích, người mà cháu cũng quen không?" Tôi hỏi, Bích là một cô gái mới tốt nghiệp năm ngoái. Cô ấy là lớp trưởng của lớp chúng tôi, và là con gái của một mục sư trong một nhà thờ lớn. Cô ấy đã đi học đại học ở nước ngoài bằng học bổng toàn phần, cô gái đầu tiên trong lịch sử trường chúng tôi nhận được học bổng ở nước ngoài.

“Đúng vậy, Bích đã làm rất nhiều việc phục vụ cộng đồng trong năm qua.” cô Xuân nói, nhấn mạnh từ phục vụ cộng đồng.

"Cháu hiểu." tôi cố nói như vậy nhưng thật sự tôi không bắt kịp hết ý trong lời nói của cô Xuân.

“Trở thành một thành viên chủ chốt và phục vụ tốt trong cộng đồng, sau này sẽ rất dễ xin việc đó Khánh Linh.” cô Xuân tiếp tục.

“Cháu biết.” tôi gật đầu.

“Công việc tình nguyện của Bích trong cộng đồng đã phần nào giúp cô ấy nhận được học bổng toàn phần đi nước ngoài.” cô ấy tiếp tục, đưa ra những tuyên bố đáng ngại, mà rõ ràng những lời này có mục đích lớn hơn mà tôi không hiểu.

“Bích thực sự là một người dám nghĩ dám làm.” tôi gật đầu, nhớ lại cô ấy rõ ràng là thủ lĩnh của trường như thế nào. Cô ấy thậm chí còn là nữ thủ khoa đầu tiên của trường chúng tôi. Tôi thoáng nghĩ về Mỹ Vân và việc Bích là một ví dụ hoàn hảo về cuộc cách mạng nữ quyền mà Mỹ Vân thường nói đến.

"Ồ, đúng thế.” cô Xuân cười, trước khi trở nên khá nghiêm túc. Cô ấy hỏi: “Vậy, Khánh Linh cũng sẽ là người dám nghĩ dám làm đúng không?"

"Cứ cho là vậy ạ.” tôi nói, mặc dù tôi không nổi tiếng hay thành công như Bích, tôi cũng không nghĩ mình có thể so sánh với Bích.

"Ồ. Ha ha!” Cô Xuân cười một cách đầy xấu xa, điều này càng khiến tôi bối rối hơn: “Tôi nghĩ bạn chắc chắn sẽ sánh được với Bích. Bạn có muốn phấn đấu không?"

"Cháu cũng thích giúp cho mọi người vui vẻ.” tôi gật đầu, nói thêm: “Cháu đã làm rất nhiều công việc tình nguyện ở trong trường và ở ngoài cộng đồng."

"Bạn có chịu làm theo hướng dẫn không?" cô Xuân hỏi.