Chương 4: Một lần và mãi mãi

Tôi đọc mảnh giấy:

“Đến phòng vệ sinh nữ trong vài phút nữa.”

Một cơn ớn lạnh lại chạy dọc sống lưng tôi và tôi cảm thấy một dòng nước ẩm ướt chảy ra ập vào qυầи ɭóŧ của mình. Lần trước ở bìa rừng có một chút mạo hiểm, có một nhóm hơn trăm thanh thiếu niên cách đó không xa. Nhưng vẫn còn an toàn hơn so với phòng vệ sinh nữ, ở đây sẽ có thể gặp rủi ro lớn hơn nhiều. Thêm vào đó, tôi có thể để Quân đợi tôi bao lâu?

Quân sẽ quay lại chỉ sau một lúc, đầu óc tôi quay cuồng trong sự do dự. Tôi biết tôi không nên đi, nhưng tôi tò mò. Và mặc dù người ta nói sự tò mò sẽ làm hại bản thân... nhưng sự tò mò này lại mãi mãi thay đổi cuộc đời tôi.

Bỗng Mỹ Vân quay lại và hỏi: "Bạn có đồng ý không?"

Tôi trả lời, cảm thấy lo lắng và phấn khích: "Ừ, được.”.

Tôi đến trước cửa phòng vệ sinh nam và gọi vào: “Quân, em muốn trang điểm lại chút, lát xong anh đợi thêm nhé."

Quân nói vọng ra: "Được rồi, lát anh đợi em."

Quân đã quen với việc tôi hay vào nhà vệ sinh trang điểm và sửa sang lại quần áo, đầu tóc. Tôi có một sở thích luôn muốn mình trông đoan trang và xinh đẹp.

Tôi đợi một vài giây và nói thêm: "Anh có lẽ sẽ phải đợi em thêm vài phút nữa đó Quân, em đột nhiên cảm thấy bụng dạ không được khỏe lắm."

"Em yên tâm đi, anh sẽ đợi." Quân dường như đang rửa tay chuẩn bị bước ra khỏi phòng vệ sinh nam.

Tôi bước vào phòng vệ sinh nữ và dừng lại. Tôi quay lại và thấy Mỹ Vân gần như ở ngay phía sau tôi, một nụ cười quyến rũ đang hiện rõ trên khuôn mặt cô ấy.

Tôi đi vào hẳn vào trong, trong khi đó Mỹ Vân quay lại để một tấm biển trước cửa ghi "đóng cửa để lau dọn vệ sinh".

Cô ấy khóa cửa lại và nói: "Tôi đã khao khát được nếm dâʍ ŧᏂủy̠ của bạn mỗi ngày kể từ cuộc hẹn bí mật nho nhỏ của chúng ta vào thứ Sáu tuần trước."

"Thật sao?" Tôi hỏi, tôi vẫn còn ngượng ngùng và bất an.

"Bạn có nghĩ về đêm đó chút nào không?" cô ấy hỏi, ngay trước mặt tôi.

Má tôi đỏ bừng khi tôi thừa nhận: "Chỉ khi tôi một mình hoặc ngủ."

"Vậy cũng không thường xuyên lắm." cô ấy nói đùa, trước khi hôn tôi.

Dứt nụ hôn, cô khuỵu xuống và nói: “Mình không thể đợi lâu hơn được nữa. Mình muốn ngắm nhìn cơ thể hoàn hảo của bạn."

Tôi đã dựa vào bồn rửa mặt.

Cô ấy kéo qυầи ɭóŧ của tôi xuống và một lần nữa đặt nó vào ví của cô ấy.

Tôi nói đùa: “Cứ thế này thì mình sắp hết qυầи ɭóŧ mất.”

"Đó là quà lưu niệm.” cô ấy mỉm cười trước khi nói thêm: "Bạn có thể lấy của mình trong vài phút nữa."

"Ồ, được...aaaa.” tôi đáp lại với một tiếng rêи ɾỉ khi lưỡi cô ấy tiếp xúc và truyền những làn sóng kɧoáı ©ảʍ đến tận cùng từng lỗ chân lông trên cơ thể tôi.

"Trời ơi, bạn nên nếm thử mùi vị này.” cô ấy nói khi liếʍ l*и của tôi.

Tôi rêи ɾỉ: "Nó thật sự ngon vậy sao?"

“Nó sẽ là thức uống bán chạy nhất.” cô ấy gật đầu.

“Sẽ thật khó để tiếp thị nó đến người mua.” tôi phản bác.

"Hì hì, có lẽ mình sẽ đưa bạn đi du lịch khắp đất nước và để phụ nữ uống thứ đồ uống gây nghiện này một cách trực tiếp từ nguồn.” Mỹ Vân đưa ra một gợi ý trêu chọc trong khi cô ấy tiếp tục liếʍ l*и tôi.

Lưỡi của cô ấy thật tuyệt và điêu luyện, nhưng tôi sẽ không thể lêи đỉиɦ nhanh như trước. Có lẽ vì tôi đang quá tỉnh táo, hoặc có thể vì chúng tôi đang ở nơi có rủi ro cao và nguy cơ bị bắt quả tang.

Tôi nói, sau một vài phút: "Dừng lại Mỹ Vân, để tôi làm cho bạn."

"Hãy làm cẩn thận và từ tốn nhé.” cô ấy mỉm cười khi đứng dậy và tựa người vào bục rửa mặt. “Suy nghĩ kỹ nhé, một lần liếʍ l*и là bạn sẽ thành một phụ nữ có xu hướng đồng tính nữ suốt đời đó."

Tôi cười với lời trêu đùa của Mỹ Vân: "Mình không nghĩ vậy."

Cô ấy kéo váy lên, dang rộng chân và nói: “Sẵn sàng rồi nè. Đây sẽ là một hành động vì nữ quyền."

"Liếʍ âʍ đa͙σ là một phong trào nữ quyền?" Tôi hỏi khi tôi nhìn chằm chằm vào cái l*и của cô ấy.

"Tất nhiên.” cô ấy nhún vai: “phụ nữ sẽ tự biết chăm sóc bản thân. Chúng ta không cần đàn ông nữa."

"Chúng ta cần đàn ông để sinh sản.” tôi chỉ ra.

"Một ngày nào đó, thậm chí điều đó sẽ thay đổi.” cô ấy nói, trước khi đó: “Chúng ta bắt đầu thôi."

Tôi di chuyển vào vị trí ngay giữa hai chân và đối diện với l*и của cô ấy.

Tôi hít một hơi thật sâu và ngay lập tức bị thu hút bởi mùi hương kỳ lạ khiến tôi nhớ đến chuyến du lịch về vùng quê cùng gia đình, mặc dù tôi không thể giải thích tại sao... ngoại trừ mùi hương độc đáo và kỳ lạ đang chiếm lấy tâm trí tôi.

Sau đó tôi đưa lưỡi ra và liếʍ.

Tôi đã luôn nghĩ Romeo & Juliet là ngớ ngẩn, bởi vì bạn không thể yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Tuy nhiên, chỉ một lần đưa lưỡi liếʍ và tôi đã mãi mãi thay đổi.