Chương 3: Ngụy Tử Nha

Tần Chí nói rằng anh ấy đã cho tôi xem chiếc đồng hồ dạ quang của anh ấy là vì hôm qua anh ấy đã uống quá nhiều .

Tôi nghĩ là có lẽ anh ấy đã đi làm muộn vì tôi thấy anh nhắn trên wechat hỏi tôi sao không đánh thức anh ấy.

"..."

Lý do duy nhất khiến tôi trượt đại học là đêm trước hôm thi anh ấy đã rủ tôi đi uống rượu rồi chuốc say tôi, sau đó tôi đã trượt cả kỳ thi, còn anh ta nghiễm nhiên chiếm hạng nhất.

Thật không biết anh ta lấy mặt mũi đâu mà hỏi tôi câu ấy?

Nhưng mà dù anh ta có đến muộn thì cũng không sao vì bản thân anh ta là ông chủ.

Công ty của tôi và Tần Chí là đối thủ cạnh tranh, sau khi kết hôn, trong mấy năm nay chúng tôi sẽ phải hợp nhất hai công ty.

Lấy tôi lợi ích lớn như vậy, Tần Chí chắc sẽ không buông tha cho tôi.

Tôi không trả lời WeChat của anh ấy mà tập trung lại vào công việc của mình. Đến khi tan ca lại thấy một tin nhắn mới từ anh ấy.

“Tối nay tôi không về ăn cơm.”

Kéo lên phía trên, anh đã nhắn câu này trong bốn ngày liên tiếp rồi.

Không thể như thế này được.

Mặc dù tôi không quan tâm đến việc anh ta đang yêu ai, nhưng tôi không thể chịu đựng được nửa kia của mình ngày nào cũng đi như vậy.

Tôi gọi cho bạn thân của anh ấy và hỏi Tần Chí đang ở đâu.

Anh ta do dự không đáp, nhưng tiếng ồn ở đầu dây bên kia quá lớn có vẻ như đó không phải là nơi dành cho những người nghiêm túc.

Tôi nhắn hỏi Tần Chí trên WeChat và anh ấy đã gửi vị trí của mình cho tôi ngay.

Vườn treo KTV.

Tôi hơi ghét cái kiểu thẳng thắn như này của anh ấy, không giống những người khác bị vợ bắt mà tránh không được, anh ấy thẳng thắn như đang nói mau tới bắt tôi đi!

Thật ra tôi biết hôm nay là sinh nhật của Ngụy Tử Nha.

Khi còn trẻ, tôi và Ngụy Tử Nha quan hệ cũng khá tốt, nhưng sau này tôi đã tố giác tình yêu cún con của cô ấy và Tần Chí cho thầy chủ nhiệm biết, thực ra tôi không thù khôngoán gì với cô ấy cả, tôi chỉ đơn giản là muốn gây sự với Tần Chí.

Nhưng câu chuyện này qua miệng nhiều người dần dần phát triển thành việc tôi ghen tị với việc Ngụy Tử Nha được Tần Chí thích nên đã tức giận mà đi tố giác bọn họ.

...

Mấy năm nay, Tôi không gặp lại Ngụy Tử Nha.

Khi tôi mở cửa phòng bao ra và nhìn thấy cô ấy, tôi nghĩ rằng tôi đã nhìn thấy một phiên bản khác của mình.

Nhưng cô ấy thuần khiết dịu dàng hơn tôi, cô ta mặc váy trắng ngồi giữa phòng, mọi người đang chơi vui vẻ trong phòng lập tức im bặt vì sự xuất hiện của tôi, tôi nhìn quanh phòng nhưng thấy Tần Chí.

"Ỏ đây không chào đón cô."

Một giọng nói không nặng không nhẹ phá tan sự im lặng, Ngụy Tử Nha cau mày nhìn tôi, và ngay lập tức bầu không khí như đóng băng.

"Tôi tìm Tần Chí." Tôi nhìn cô ấy và nói.

"Đây là tiệc sinh nhật của tôi, tôi có thể mời bất cứ ai mà tôi muốn."

Tôi lại không hỏi lại chuyện này, cô ấy năng cằm lên, đây là muốn khoe khoang à?

"Tần Chí là chồng của tôi, tôi không cho anh ta đến thì anh ấy không được đến."

Tôi cố ý nhấn mạnh chữ chồng, quả nhiên sắc mặt cô ấy trở nên biến sắc. Cuối cùng, có người chịu không nổi bầu không khí này nữa, đứng dậy dàn xếp ổn thỏa.

"Chị dâu... chị dâu, Tần ca vừa đi ra ngoài, chị ra ngoài tìm thử?"

"..."

Ngụy Tử Nha như con thỏ bị chọc giận, hai mắt đỏ hoe, tôi thật muốn cười, Tần Chí mà lại thích kiểu này.

Tôi ra khỏi phòng bao và gọi cho anh ấy, anh ta nghe máy ngay.

"Alo?"

Khi anh ấy đùa bỡn người khác lời nói thường kéo dài âm cuối, dường như tâm trạng anh đang rất tốt.

"Anh ở đâu?"

"Nhớ tôi?"

Hừ,đùa à?

May thay, anh ấy đã nhanh chóng chỉ đường cho tôi, sau đó tôi tìm thấy anh ấy ở ban công cuối hành lang.

Khi tôi tìm thấy anh, anh đang ngậm điếu thuốc trên miệng, đốt lửa và châm thuốc, đông tác ấy rất uyển chuyển và đẹp mắt.

Tôi không thích đàn ông hút thuốc, nhưng tôi không thể ghét khi anh ấy hút thuốc, con người chẳng qua chỉ là động vật thị giác. Khói thuốc bao phủ khắp nơi, anh ấy nhìn thấy tôi rồi cong khóe miệng lên nở một nụ cười.

Nó giống như là tác phẩm tuyệt vời nhất của

Phidias .

Tôi nhớ rằng trước đây tôi từng bắt gặp anh ấy lén hút thuốc, động tác không thành thạo bằng, ánh mắt anh đầy vẻ bất lực, sau đó giấu điếu thuốc đi một cách bối rối.

"Tại sao anh lại hút thuốc?"

Tôi không muốn lại gần anh ấy nên đứng từ xa, anh dựa vào lan can như một người không xương.

"Em quản tôi?" Như khıêυ khí©h.

Tôi gật đầu, tiến lại gần anh, cầm lấy điếu thuốc trong miệng anh trước ánh mắt ngạc nhiên của anh và dập tắt nó trên lan can.

Anh cười nói: "Sao hôm nay em lại có tâm trạng quan tâm tôi vậy?"

Anh đứng đó, ánh đèn vàng ấm áp từ đường phố hắt qua, bây giờ tôi mới biết vì sao nhiều người lại thích anh như vậy, bởi anh sạch sẽ, vô tư và luôn kiên nhẫn với mọi người.

"Tần Chí, anh có biết chúng ta còn bao nhiêu ngày nữa sẽ kết hôn không?"

Anh nhướn mày.

Cơn gió đêm thổi qua, hương hoa quế thơm ngào ngạt ngoài cửa sổ đánh tan làn khói ẩn hiện trong không khí, ánh mắt anh như có ngàn vì sao.

"Tôi không biết." Anh nói.

Nhìn tôi chăm chú, ánh mắt anh rất nhẹ, như ẩn chứa một sự dịu dàng khó tả, nhưng tôi thấy rõ ràng là châm chọc hơn.

"Vậy anh nhớ cho rõ, thầy bói đã tính ngày bảy tháng mười một là ngày lành tháng tốt, ngày đó chúng ta kết hôn, hiểu không?"

Anh ậm ừ, mắt dán chặt vào tôi, tôi không hiểu anh đang nghĩ gì trong đầu nữa.

"Từ giờ đến lúc đó, anh có thể an phận một chút được không, em biết anh vẫn thích Ngụy Tử Nha, nhưng dù sao thì..."

"Dù sao thì cũng nghĩ cho em một chút được không?"

Đừng để nhóm người đó biến em thành kẻ thứ ba chia cắt anh và người anh yêu khi mà họ nhắc đến hôn lễ của chúng ta.

Anh không trả lời tôi.

Không biết vì sao, trên đường phố vang lên tiếng còi ô tô, sau khi suy nghĩ xem nên có nói gì nữa không, tôi định quay người bỏ đi, nhưng anh lại túm lấy cổ tay tôi một cách thô bạo.

Anh kéo tôi lại gần, tôi không động đậy được, khoảng cách vừa vặn để có thể chạm đến hơi thở củađối phương, anh mở mắt nhìn tôi, ánh mắt trong veo.

Dù sao tôi và Tần Chí cũng quen nhau hơn mười năm rồi nên tôi biết mặt trời mọc có đằng tây anh ấy cũng sẽ không cưỡng hôn tôi.

Đó là……

Tôi nhìn về phía góc cầu thang khi anh buông tôi ra.

Quả nhiên, Ngụy Tử Nha vừa vội vàng vừa hoang mang nhìn chúng tôi, cô ấy sửng sốt một lúc rồi quay người bỏ chạy.

Theo góc độ của cô ấy, chúng tôi giống như đang hôn nhau vậy.

"Nghĩ cho em?"

Tần Chí nhìn tôi mỉm cười giọng điệu bông đùa như mọi khi rồi đi qua tôi, tôi không thể hiểu được hàm ý trong lời nói của anh.

"Ngay cả tôi còn nghĩ không ra."