Nhạc Nguy Nhiên nhớ lúc đó mình không hề trả lời, nhưng La Nhất Hải nói có, nói tiếng nói của cậu rất nhỏ, suýt chút thì không nghe thấy.
Ánh đèn pin cầm tay soi sáng mặt cậu, La Nhất Hải nhảy xuống, rất tực giận, rất nóng ruột, rống bừa một hồi bên tai cậu, ba chân bốn cẳng rồi hai người cùng trèo lên. La Nhất Hải ôm cậu ta chạy cả đường, ra đến đường lớn bắt taxi.
Nhạc Nguy Nhiên ôm lấy cổ La Nhất Hải, nghe tiếng anh hít thở dồn dập đến vỡ giọng, ngửi thấy mùi mồ hôi trên tóc anh, cảm nhận được sự xóc nảy trên vai anh, l*иg ngực phập phồng, sức mạnh từ cánh tay anh ôm lấy mình.
La Nhất Hải ngày hôm đó, Nhạc Nguy Nhiên vĩnh viễn không thể quên được.
Vết rách trên đùi phải khâu sáu mũi, truyền dịch hai tiếng đồng hồ.
Tối đó, lần đầu tiên Nhạc Nguy Nhiên thấy La Nhất Hải nổi trận lôi đình với người khác, còn là với cảnh sát. Nói rằng họ không giúp được gì, xem thử đây có phải là xảy ra chuyện hay không? May mà không bị ngất đi, ngất cả đêm thì không phải bị cóng chết hay sao?
Cách cánh cửa phòng khám ngoại trú, Nhạc Nguy Nhiên nghe mà bật cười. Có phải mùa đông đâu, làm sao có thể cóng chết? La Nhất Hải vào cửa, cậu ta lại giả vờ mệt mỏi chực ngủ. La Nhất Hải bèn khẽ tay khẽ chân, ngồi xuống cạnh bên cậu, khẽ khàng nắm lấy bàn tay hơi hơi lạnh do truyền dịch của cậu.
Một tay khác thì sờ tóc cậu, từng chút, từng chút, lại từng chút.
Nhạc Nguy Nhiên thật sự chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh dậy, cậu đang nằm trên vai La Nhất Hải, áo ngoài của anh đắp lên người, được anh cõng ra khỏi bệnh viện.
Nhận ra cậu đã tỉnh, La Nhất Hải lại bắt đầu lải nhải không ngừng: “Lần sau không được như thế nữa, anh thật sự giận đấy, phải tố cáo mẹ em mới được; hai đứa đánh nhau thì đánh nhau, nhưng vẫn là người một nhà, đánh sau trước sau cũng phải về nhà; nếu không vui, bất mãn chuyện gì thì phải nói, thật sự không muốn nói thì viết ra, tóm lại là không được bỏ nhà ra đi –”
Nhạc Nguy Nhiên nói: “Ừm.”
Đại khái là không ngờ sẽ được đáp lại, La Nhất Hải cực kỳ vui mừng, nói anh đã phạt Tam Giang rồi, vốn cũng phải phạt em, nhưng anh biết em đã hứa rồi thì sẽ làm được, lần này coi như thôi.
Về đến nhà, nằm xuống chiếc giường nhỏ thân thuộc, đắp chăn ấm áp, tuy chân vẫn đau, cúi đầu là có thể ngửi thấy mùi thuốc trên người, nhưng Nhạc Nguy Nhiên vẫn nhanh chóng thϊếp đi.
Ngày hôm sau, cậu nói với La Tam Giang: “Tôi sẽ không đánh nhau với cậu nữa.”
Kể từ ngày đó, Nhạc Nguy Nhiên bắt đầu thường xuyên để ý La Nhất Hải.
Năm đó La Nhất Hải 20 tuổi, là sinh viên đại học, cứ luôn tự giễu rằng nghề chính của mình là bà chủ gia đình, thời gian sau giờ làm việc thì thi vào một trường đại học. Tướng mạo chỉ có thể nói là cân đối, không thể coi là khôi ngô, dịu dàng cởi mở, điểm cười cực kỳ thấp và quái lạ.
Trong nhà nhiều con trai, tiếng nói chuyện la hét càng ngày càng lớn, ngay cả La Nhị Hà cũng nói suốt là giọng của mình càng ngày càng không thùy mị. Có một lần La Tam Giang và La Tiểu Hồ chơi game, mở âm thanh rất lớn, La Nhị Hà bảo bọn chúng nhỏ tiếng lại, hai người không nghe, cô liền bắt đầu mở nhạc. La Nhất Hải gọi ăn cơm mà chẳng ai để ý, anh bực đến gõ thau sắt, quát, “Sau này anh gọi mấy đứa có phải là phải mua cái chiêng mới gọi được không!”
La Tam Giang hét, “Anh, chúng ta vốn họ La mà!” (*)
(* Cái chiêng trong tiếng Trung đồng âm với họ La của các nhân vật)La Nhất Hải bỗng bị chọc cười, hai tháng sau, thỉnh thoảng nhớ lại anh vẫn có thể cười được.
Nhạc Nguy Nhiên không biết có cái gì đáng cười, nhưng nhìn thấy La Nhất Hải cười, cậu cũng không kềm được mà muốn cười theo.
Sau khi nhà đổi thành hai tầng, cứ mỗi hai tuần đều mời dọn phòng đến vệ sinh. Nhưng trên thực tế, sau hai ngày dọn dẹp là lại thành một đống hỗn loạn, La Nhất Hải cứ nói anh mà một ngày không đυ.ng tay là trong nhà có chuột cho coi. Cho nên chỉ cần có cơ hội, Nhạc Nguy Nhiên sẽ lén giúp La Nhất Hải làm việc, giảm bớt gánh nặng cho anh.
Rõ ràng không muốn bị phát hiện, thế nhưng một ngày bị phát hiện thì cậu lại trộm vui trong lòng, cảm thấy được La Nhất Hải chú ý.
Khi sắp hết đại học, La Nhất Hải có bạn gái, là khi La phụ và Nhạc Tuyển Hoa về nhà ăn cơm tán gẫu nhắc đến. Mọi người rối rít cả lên, khiến cho La Nhất Hải xấu hổ vô cùng, chỉ có La Tiểu Hồ là không vui, nói không muốn anh cả có bạn gái! Có bạn gái thì sẽ không chơi với em nữa!
Nhạc Nguy Nhiên cũng không vui, nhưng cậu không biết tại sao mình lại không vui.
Cho đến khi nhìn thấy La Nhất Hải và bạn gái ở dưới tàn cây khẽ chạm môi hôn.
Nhìn thấy nụ cười dịu dàng của La Nhất Hải, ánh mắt chan chứa tình yêu, nhìn thấy họ tay nắm tay, chia tay trong lưu luyến bịn rịn – Cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao mình không vui.
Nhạc Nguy Nhiên đã quên mất ngày đó cậu làm sao bước vào nhà. Từ ngày đó về sau, La gia đối với cậu mà nói, là thiên đường, cũng là địa ngục.
Năm đó, cậu mười sáu tuổi.