Chương 6

Mình bắt đầu đi học rồi nên là mình không ra thường xuyên được với mình mới đi tiêm xong nên bắp tay còn đau, xl mn nha.

~^.^~

Chương 3

Lý Tuyết Hạ đi phía sau Cao Anh Tú qua một hành lang dài, xung quanh là binh lính.

Tất nhiên, có những người lính được phân bổ ở mọi điểm quan trọng về mặt chiến lược trong sân của Biệt thự Hoàng gia. Một con kiến

cũng không thể chui ra được với sự bảo mật nghiêm ngặt như vậy.

Có lẽ anh không thể trốn thoát khỏi đây ngay cả khi Lưu Qúi Hi muốn gϊếŧ anh… Lý Tuyết Hạ khẽ thở dài sau khi bình tĩnh phân tích tình hình hiện tại bất chấp sự lo lắng ngày càng tăng của mình. Anh thở dài, bởi vì trong mọi trường hợp, tùy thuộc vào nội dung cuộc gặp với Lưu Qúi Hi, anh không biết cuộc đời mình sẽ ra sao.

Khi họ đã rẽ qua vô số góc, một cánh cửa được canh giữ bởi binh lính của cả hai bên xuất hiện. Đây có lẽ là phòng của Lưu Qúi Hi. Nhận ra Lý Tuyết Hạ đang theo sau Cao Anh Tú, những người lính mở cửa trong im lặng.

“Tôi đã mang theo Công chúa Lý Thuần Nguyệt.”

Cao Anh Tú trân trọng thông báo.

Lưu Qúi Hi đang ngồi trên chiếc trường kỷ dài ở sâu trong phòng, xem qua một số bức thư. Trên bàn tròn có trái cây và bình uống nước nên căn phòng mang lại cảm giác như đang ở nhà.

Anh đã không gặp mặt trực tiếp Lưu Quí Hi kể từ khi rời Ka. Anh ta không mặc áo giáp như lúc chiến đấu, nhưng dù sao thì chiếc áo choàng mà anh ta mặc cũng có màu đen. Trong ánh nến, anh có thể nhận ra chiếc áo choàng được làm từ loại lụa cao cấp nhất và được đan xen với những hình rồng.

Bên trong căn phòng khá đơn giản, thay vì được trang trí cầu kỳ, khảm xà cừ tạo cảm giác tương thích với đồ đạc bằng gỗ mun. Thay vào đó, căn phòng dành cho Lý Tuyết Hạ và nhóm của anh hào hoa hơn nhiều.

Giữ khoảng cách với Lưu Quí Hi, Lưu Tuyết Hi khoanh tay cúi chào.

“Ta xin lỗi vì đã triệu tập cô vào giờ muộn này, có lẽ cô đã mệt mỏi sau một hành trình dài.”

"…KHÔNG."

Vì anh chắc chắn không mong đợi những lời xin lỗi vì Lưu Quí Hi cư xử quá thô lỗ, Lý Tuyết Hạ rất hoang mang. Trong thời gian này, Cao Anh Tú đã rời đi nên chỉ còn lại anh và Lưu Quí Hi.

Anh cảm thấy cái nhìn của Lưu Quí Hi từ bên ngoài lớp vải che mặt rơi xuống mặt anh. Tuy nhiên, như thường lệ, cái nhìn chằm chằm ấy vẫn không có dấu hiệu nào là muốn làm nhục anh. Phong cách của anh ta là quan sát một đối tượng quan tâm.

Như mọi khi, anh không thể đọc được suy nghĩ của người đàn ông. Chẳng hạn như vì lý do gì mà anh ta đã triệu tập anh ở đây. Kiên quyết chịu đựng sự khó chịu của mình, anh đợi Lưu Quí Hi mở miệng.

"Từ những gì ta biết cô có một em trai."

Cuối cùng thì Lưu Quí Hi cũng lên tiếng sau khi nhìn chằm chằm vào Lý Tuyết Hạ cho đến khi hài lòng. Anh không suy nghĩ xem Lưu Quí Hi có ý gì không Lý Tuyết Hạ trả lời, “Vâng…” với một giọng nhỏ bé để không phát hiện ra sự hỗn loạn đột ngột trong lòng anh.

“Họ nói rằng hoàng tử đã tự sát cùng với nữ hoàng. Ta đã tìm thấy những thi thể có vẻ giống với anh ta, nhưng không có thi thể nào của hoàng tử là có thể làm bằng chứng.”

Trong số các thành viên Hoàng gia của anh ta đã tự sát trong Lăng mộ, cũng vớinhững người anh em họ của Lý Tuyết Hạ, những người trạc tuổi anh. Trái tim anh tan nát khi nghĩ đến những người anh em họ của mình, những người đã trải qua những giây phút cuối cùng với gia đình của họ. Tuy nhiên, anh không thể tiết lộ sự thật. Tốt hơn hết là anh nên để họ đoán cơ thể đàn ông nào là của Lý Tuyết Hạ

“Khi ta ở Ka, ta đã nghe được một câu chuyện rất thú vị.”

Anh không thể hiểu làm thế nào họ lại đi kể lại chuyện với nhau. Chống lại mong muốn đoán được biểu hiện của người đàn ông kia, Lý Tuyết Hạ che mặt lại.

“Chuyện là, mùa thu năm ngoái, Công chúa Lý Thuần Nguyệt lâm bệnh. Sau khi nghỉ ngơi trong một thời gian ngắn, cô ấy đã hồi phục, nhưng cô công chúa hoạt bát, mạnh mẽ một thời đã trở nên nữ tính và duyên dáng một cách kì lạ.Như kiểu cô ấy đã trở thành một người khác…”

Lưu Quí Hi thêm hết điều này đến điều khác với giọng điệu gợi ý. Anh ta có một cách nói kỳ lạ, vì người được nói đến đang đứng ngay trước mặt anh ta.

Không chắc rằng người đàn ông này có biết anh đã thế chỗ của chị gái mình không. Hoặc, anh ta đã thực sự biết được được điều gì đó? Mồ hôi lạnh chạy dọc lưng Lý Tuyết Hạ.

“Hoàng tử tính tình đoan trang, ít xuất hiện trong các dịp chính sự, nhưng theo những người đã từng gặp thì anh ta và công chúa giống nhau như hai giọt nước”

Cuộc trò chuyện này ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Nhấn mạnh sự cảnh giác của mình, Lưu Quí Hi đứng dậy khỏi chiếc trường kỷ* dài và đến gần hơn. Mùi quần áo thơm thoang thoảng trong không khí.

*Trường kỳ:Ghế dài có lưng tựa, dài tầm 1m8-2m

Nam nhân này cũng thích hương sao?Lý Tuyết Hạ tụ hỏi một cách kỳ lạ trong đầu, trong khi anh nín thở lo lắng.

Rút ngắn khoảng cách cho đến khi có thể chạm vào anh bằng tay, Lưu Quí Hi lẩm bẩm.

“Tên của hoàng tử là Lý Tuyết Hạ.”

“…ừm.”

Anh không thể làm gì khi vai anh run lên. Trái tim anh như vỡ tung ra, và nhịp tim của anh trở nên to hơn.

"Tên cô là?"

Mặc dù mang hình thức của một cuộc điều tra, giọng điệu của Lưu Quí Hi vẫn đầy thuyết phục.

Bằng cách nào đó anh đã bị phát hiện. Lẽ ra anh phải hành xử cẩn thận hơn, nhưng thay vào đó, anh lại gây ra sự nghi ngờ.

Hoặc nếu không, có những người đã nói với quân đội Yoh Lý Tuyết Hạ và một nhóm người đã trốn thoát khỏi lâu đài. Tuy nhiên, ngoài việc tất cả những người lính bảo vệ lối đi bí mật dẫn ra bên ngoài lâu đài bị hạn chế, họ đều tin rằng Lý Tuyết Hạ là Lý Thuần Nguyệt. Ngoài Tiểu Yến và Mỹ Vũ thì những người hầu gái biết được đều đã chết theo mẹ anh.

Dù sao đi nữa, đây là một tình huống khó khăn bị dồn vào chân tường. Nếu bị bắt cởϊ qυầи áo, công kích thân thể, anh căn bản không có cách nào tránh được. Ngược lại, bí mật kinh tởm của anh sẽ bị phát hiện.

Cảm thấy lo lắng đến rùng mình, Lý Tuyết Hạ từ từ ngẩng mặt lên. Anh bắt gặp ánh mắt của Lưu Quí Hi khi người đàn ông nhìn anh chằm chằm. Ngay cả bây giờ, khuôn mặt của người đàn ông không có biểu hiện gì.

“…tại sao Bệ hạ lại nghĩ như vậy?”

Anh nghe đi nghe lại những lời của người đàn ông, mà không xác nhận hay phủ nhận chúng. Lưu Quí Hi nhướng mày một cách kỳ lạ trước phản ứng bất ngờ của Lý Tuyết Hạ.

“Một công chúa trở thành con người khác sau một trận ốm. Một hoàng tử không bao giờ bước ra trước mọi người. Chị gái và em trai giống nhau như hai giọt nước. Tại thời điểm này, mọi thứ đã trở nên rõ ràng. Nghĩ rằng hai người đã thay đổi thân phận cho nhau có vẻ là điều tự nhiên.

Đây không chỉ là một khoản khấu trừ. Đây là một kết luận dựa trên một phân tích khách quan về tình hình.

Trong khi vạch trần sự thật rằng Lý Tuyết Hạ đã thế chỗ chị gái mình, vẻ mặt của Lưu Quí Hi vẫn tỏ ra xa cách và không đắc thắng. Thái độ của anh ta không phải là thái độ khinh bỉ trước sự lố bịch của việc Lý Tuyết Hạ hóa trang thành chị gái của anh ta chỉ vì mục đích sinh tồn.

"Ta đã thẩm vấn các tù nhân, và điều tra những gì còn lại của Cung điện Hoàng gia, nhưng sự hiện diện của hoàng tử dường như thiếu vắng một cách bất thường. Như thể, tất cả những thứ liên quan đến sự tồn tại của hoàng tử đã được che giấu ngay từ đầu. Đó có phải là phong tục của Ka không?”

“Ở nước tôi, ngai vàng được truyền qua dòng dõi nữ. … hoàng tử đầu tiên sẽ trở thành một linh mục thờ Thần Mặt trăng trong Cung điện Mặt trăng.”

Nó không chỉ là do kế hoạch. Trong trường hợp của Lý Tuyết Hạ, chính vì cảm thấy ghê tởm cơ thể kỳ lạ của mình nên anh đã tránh hầu hết mọi thứ.

“Nếu cô là Hoàng tử Lý Tuyết Hạ, chuyện gì đã xảy ra với Công chúa Lý Thuần Nguyệt?”

Lý Tuyết Hạ ngay lập tức ngập ngừng trả lời. Nhưng vì họ đã điều tra cho đến thời điểm này, không có lý do gì để giữ bí mật.

"…Chị ấy đã chết."

Kể từ khi bị Lưu Quí Hi bắt giữ, anh đã phải chịu đựng sự lo lắng không khác gì giẫm phải băng mỏng. Giờ đây khi đã biết danh tính thực sự của mình, trái tim của Lý Tuyết Hạ, người đã hiểu ra sự thật về hoàn cảnh của mình, đã bị choáng ngợp bởi một cảm giác giống như sự tuyệt vọng.

:Ta thấy."

Anh ta có lẽ đã đoán rằng Lý Thuần Nguyệt đã chết. Lưu Quí Hi đã nắm bắt mọi thứ một cách nhanh chóng. Những người biết về cái chết của Lý Thuần Nguyệt đều không được hé rằng nửa lời, nhưng có lẽ có họ đã nói khi bị quân đội Yoh thẩm vấn.

"Anh sẽ làm gì với tôi?"

Chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất, Lý Tuyết Hạ nhìn Lưu Quí Hi.

Anh đã nghe nói rằng tại Yoh, hình phạt dành cho tội phạm rất tàn nhẫn. Lột da, cắt thịt, gãy xương. Dường như cũng có một phương pháp liên quan đến giấy ướt và chết ngạt. So với điều đó, cái chết bằng cách chặt đầu có vẻ tốt hơn nhiều.

“Đó là sự thật… nên làm gì đây?”

Lưu Quí Hi thì thầm gợi ý, giả vờ như đang suy nghĩ. Anh ta có sự điềm tĩnh của một người đàn ông nắm giữ mạng sống của Lý Tuyết Hạ trong tay.

“Trước đây, những hoàng tử thuộc các gia đình quý tộc và hoàng gia của các quốc gia bị khuất phục đều bị thiến, và bị bắt phục vụ trong Triều đình với tư cách là người hầu, nhưng…”

Bất chấp việc phát hiện ra danh tính thực sự của mình, không cầu xin mạng sống và không cầu xin sự tha thứ của người đàn ông, Lý Tuyết Hạ đứng run rẩy trong sự mất bình tĩnh mà bị Lưu Quí Hi chế giễu. Tuy nhiên, khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt biết cười của Lưu Quí Hi, trong lòng Lý Tuyết Hạ như có những điều muốn vỡ òa.

Người này, hắn biết.

Hắn ta biết bí mật mà Lý Tuyết Hạ không muốn ai biết. Máu trong người anh đông cứng lại.

Nếu là bình thường, anh sẽ không có suy nghĩ vội vàng như vậy. Ý nghĩ về danh tính hoàng tử của mình bị phát hiện khiến sự bình tĩnh của anh rạn nứt.

Cơ thể anh di chuyển, trước khi anh có thể có một suy nghĩ khác. Người đàn ông này là kẻ thù đã phá hủy quê hương của mình. Và nếu anh bị gϊếŧ, trước đó anh muốn trả thù dù chỉ là một chút.

Tấm khăn voan trắng khẽ phấp phới giữa không trung.

Anh rút ra một con dao nhỏ từ chiếc kẹp tóc được trang trí công phu trên tóc, anh đối mặt với Lưu Quí Hi và tấn công anh ta. Chiếc kẹp tóc mà anh nhận được từ Mỹ Vũ là một món đồ tinh xảo với vẻ đẹp hiếm có được làm bằng bạc và được trang trí bằng ngọc trai và kim cương, và con dao nhỏ gắn bên trong nó được dùng để sử dụng khi cần thiết.

“…!”

Con dao rút ra lập lòe trong ánh nến.Lý Tuyết Hạ dùng hết sức đẩy mũi dao, nhưng Lưu Quí Hi dễ dàng tránh được. Sắp xếp lại thế đứng của mình, Lý Tuyết Hạ lao tới anh ta lần thứ hai, tuy nhiên cổ tay của anh đã bị tóm lấy.Những Đêm Bí Mật Trong Nội Cung - Chương 6"Khờ dại."

“…chậc chậc”

Lý Tuyết Hạ cau mày vì đau thấu xương khi cổ tay anh bị siết chặt một cách tàn nhẫn. Không thể chịu đựng được, anh đánh rơi con dao nhỏ đang cầm trên tay. Khi nó rơi xuống sàn, nó tạo ra một âm thanh chói tai.

“Ngươi thực sự nghĩ rằng có thể gϊếŧ ta với một thứ như vậy?”

Dù đang giam Lý Tuyết Hạ bằng một tay, anh ta vấn có thế cầm con dao nhỏ bằng một tay. Liếc nhìn nó, anh ta khịt mũi thích thú và ném con dao đến nơi mà Lý Tuyết Hạ không thể với tới.

“ah…bỏ ra….uh”

Lý Tuyết Hạ cố gắng gỡ từng ngón tay đàn ông đang cắm vào cổ tay mình, nhưng chúng không hề thay đổi một chút nào. Không chỉ là sự khác biệt về thể chất, anh đã nhận thức được sự khác biệt lớn về sức mạnh giữa họ.

Lưu Quí Hi nhìn xuống Lý Tuyết Hạ đang kháng cự với một nụ cười.

Làm nản lòng. Người đàn ông này thật đáng ghét. Sự phẫn nộ mà anh đã kìm nén kể từ khi đất nước quê hương mình bị tàn phá cuối cùng cũng tuôn ra khỏi miệng Lý Tuyết Hạ.

“Quốc gia Ka là một quốc gia nhỏ, tuy nhiên, chúng tôi đã sống tốt dưới sự cai trị hòa bình của các Nữ hoàng của chúng tôi. Nếu ngươi không xâm chiếm…!”

“Việc chinh phục vùng trung du là mong muốn lâu đời của mọi Hoàng đế Yoh. Trên hết, việc chinh phục Ka là yêu cầu cuối cùng của cha tôi. Có vẻ như trận thua hai mươi năm trước là một sự sỉ nhục lớn đối với ông ấy.

Lý Tuyết Hạ đang bắn dao găm vào anh ta, nhưng Lưu Quí Hi hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Với đôi mắt hồi tưởng về quá khứ, đôi môi anh ta cong lên đầy mỉa mai.

“Vì vậy, đối với Chúng tôi, theo bước chân của cha chúng tôi, việc chinh phục Ka là cần thiết. Bằng cách thực hiện di nguyện cuối cùng của Hoàng đế Cha của ta, Lưu Quí Hi này đã làm điều đó để xác minh quyền lực của ta với tư cách là một Hoàng đế.”

“Một việc được thực hiện vì lợi ích của một người, không biết xấu hổ…”

Cho dù anh cố gắng biện minh cho hành động của mình với bao nhiêu lời khẳng định về sự cần thiết, khởi đầu của sự thù địch không gì khác hơn là ham muốn ích kỷ. Vì những lý do như vậy, anh ta đã chà đạp Ka dưới chân mình. Mẹ anh, người thân và công dân của anh đã chết vì điều đó. Trong cơ thể anh, một cơn giận dữ sôi sục run rẩy bùng phát.

“Nếu anh không muốn đất nước của anh bị chà đạp, anh nên đầu hàng ngay lập tức. Chúng tôi đã nhiều lần cử quan đến, đề nghị đầu hàng. Tại sao mẹ của anh lại không đầu hàng?

"Tại sao? Chúng tôi có nên đầu hàng, chỉ để chịu nhục nhã bằng cái chết không?”

Anh ta cứ nói một cách ích kỷ như vậy. Ánh mắt của Lý Tuyết Hạ trở nên dữ tợn hơn.

“Người dân của chúng tôi bị bắt làm nô ɭệ, nữ hoàng thì bị tước ngôi và bị giam cầm hoặc bị xử tử, vì những điều như vậy, không có lý do gì để đầu hàng. Mẹ tôi đã chọn chiến đấu vì lợi ích của đất nước và người dân của chúng tôi.”

"Sai. Mẹ của anh đã chọn cái chết để bảo vệ niềm tự hào của mình với tư cách là một nữ hoàng. Bà ta đặt niềm tự hào của mình lên trên nhu cầu của đất nước và người dân.”

Lưu Qúi Hi cắt ngang quan điểm của Lý Tuyết Hạ một cách cộc lốc. Và thêm vào đó một lần nữa chỉ nói về sự ích kỷ của nữ hoàng.

“Chúng tôi nghe nói nữ hoàng đã nằm trên giường bệnh. Hơn nữa, Công chúa thừa kế Hoàng gia Lý Thuần Nguyệt đã chết. Sự sụp đổ của Ka là không thể tránh khỏi.”

"Anh sai rồi…!"

Không cần suy nghĩ, anh hét lên bằng một giọng như nôn ra máu. Khi nói đến cái chết của chị gái mình, đúng là tương lai của Ka đã trở nên mờ mịt. Lý Tuyết Hạ cũng hiểu điều đó, nhưng anh không thể chịu đựng được khi điều đó được chỉ ra bởi Lưu Qúi Hi, thủ phạm hủy diệt Ka.

Đôi vai đang vật lộn với cảm xúc dữ dội,Lý Tuyết Hạ bị ánh mắt nghiêm khắc của Lưu Qúi Hi nhìn xuống.

“Con đường chúng tôi đang đi là con đường cai trị quân sự. Đổ bao máu, xác chồng chất, ngày càng nhiều nhưng chúng tôi vẫnsẽ tiếp tục bước trên con đường đó. Ta sẽ không cho phép bất cứ ai cản trở.”

Anh ta nói đầy quyết tâm sắt thép với đôi mắt rực sáng. Bị choáng ngợp bởi tính cách giống như Đấng thống trị tối cao của người đàn ông,Lý Tuyết Hạ rời mắt khỏi Lưu Qúi Hi.

“Đôi mắt đẹp đấy.”

“Ể..?”

Hàm của anh bị nắm chặt,Lý Tuyết Hạ có thể cảm nhận được hơi thở của người đàn ông khi Lưu Qúi Hi nhìn vào mặt anh. Anh bị ngạt thở bởi ảo giác nổi bật khi nhìn thấy hình bóng của chính mình được phản chiếu trong đôi mắt đen huyền đó.

“Ta đã khá là tò mi. Khi ta bắt được anh ta đã đoán anh là Lý Thuần Nguyệt từ một bức chân dung mà ta sở hữu. Ta cũng đã có lời khai của phạm nhân. Nhưng lạ thay, vẫn có những điều khiến cho ta bận tâm. Anh cảm thấy lạc lõng, Chúng tôi nên nói… có lẽ bởi vì anh có một tính cách cứng rắn hơn, khác với công chúa.

Anh đã cảm thấy có gì đó không ổn ngay từ đầu. Anh ta có cái nhìn sâu sắc khủng khϊếp. Hơn nữa, Lưu Qúi Hi không để lộ dù chỉ một chút đắn đo trên khuôn mặt.

Dù ít, nhưng anh vẫn có những người phụ nữ xinh đẹp chờ anh at. Theo chỉ dẫn của mẹ, anh đã một mặc bộ nội y xảo quyệt khiến anh có những đường nét giống phụ nữ, nhưng chúng không thể che đi đôi tay và chiếc cổ gầy guộc và không đầy đặn của anh. Nó sẽ không thể khiến Lưu Qúi Hi nghi ngờ.

“Chỉ đẹp thôi. Tôi gần như phát chán với tất cả những người phụ nữ sẵn sàng làm hài lòng ta trong Nội cung.

“Cái..anh nói gì vậy? Để tôi g…đi.”

Chống đỡ bàn tay bị bắt giữ, anh nhanh chóng gieo mình tại chỗ. Tuy nhiên, Lưu Qúi Hi vẫn vô tư kéo Lý Tuyết Hạ đi cùng.

Sải bước dài băng qua căn phòng, anh mở cánh cửa dẫn đến một căn phòng tạm nghỉ. Đó là một phòng ngủ. Trong ánh nến, một chiếc giường nổi bật sống động.

~^.^~

Chap sau là H nha mn