Tiết học đầu tiên sau khi chia lớp, Dương Tịch Nguyệt không có cách nào bình tĩnh lắng nghe bài giảng được. Bởi vì cô có thể nhìn thấy cậu khi ngẩng đầu lên, cậu luôn ở ngay trong tầm mắt cô, dù cô có cố gắng thế nào cũng không thể tránh khỏi.
Dường như cậu luôn có thể thu hút sự chú ý của cô một cách vô hình. Nó giống như một phản xạ có điều kiện, như một loại quan hệ cộng sinh không thể diễn tả được, như sự kết dính. Chỉ cần nơi đó có cậu, ở đó sẽ có cái nhìn của cô.
Cô từ rất sớm đã bắt đầu chú ý đến cậu. Nhưng đối với cậu mà nói cô là một người xa lạ. Dù tình hình có tốt đến đâu thì trước đây họ cũng chỉ là bạn học học cùng một trường cấp 2 , hiện tại là bạn học cùng lớp.
Nhiều khi, quan hệ giữa người với người, thực sự rất khó để gần gũi.
Khi tiếng chuông tan học vang lên, giáo viên cầm đồ đi ra, lớp học lập tức sôi nổi. Gần một nửa số học sinh trong lớp đều chuyển từ lớp khác đến, mọi người đều không quen nhau lắm nên đều thò đầu ra, thì thầm với nhau. Trò chuyện, tán gẫu, giới thiệu bản thân với nhau.
Giữa tất cả ồn ào, không tự chủ được khẽ ngước mắt lên nhìn về hàng ghế đầu tiên.
Qua cặp mắt kính dày, cô nhìn thấy cậu.
Cô nhìn thấy cậu ngồi đó, nam sinh ngồi đằng sau vỗ vai cậu, cùng cậu nói chuyện. Cậu quay người lại, hơi nghiêng người về phía trước, không biết đang nói về cái gì, cậu nhếch miệng, sau khi nói xong liền quay người lại.
Không biết cậu đã nói gì với bạn cùng bàn, mà sau đó cậu và bạn cùng bàn cùng nhau đi ra ngoài.
Trên bàn của Dương Tịch Nguyệt đặt một chồng sách dày, khi cô hơi cúi người xuống, có thể giấu nửa khuôn mặt của mình sau chồng sách. Cô trốn sau chồng sách, hơi ngẩng đầu lên, qua khe hở, nhìn theo bóng lưng cậu khi cậu đứng dậy bước ra khỏi lớp.
Vì tránh khỏi tầm mắt của giáo viên, Lưu Tĩnh Vũ đặt một chồng sách lên bàn để cô có thể thực hiện những hành vi nhỏ sau chồng sách. Dương Tịch Nguyệt đặt chồng sách lên bàn chỉ để cô có thể dễ dàng nhìn cậu.
“Mặt Trăng.” Lưu Tĩnh Vũ cầm cốc nước đặt trên bàn lên.
"Hả?" Cô không quay đầu lại, ánh mắt vẫn nhìn theo bóng lưng cậu.
“Cậu đi lấy nước không?” Lưu Tĩnh Vũ hỏi cô.
"Đi."
Bàng Hàn Văn quay lại nhìn hai người, "Này, hai người tới đi lấy nước cũng cần phải đi cùng nhau à?"
Cậu thực sự không hiểu hành vi lấy nước và đi vệ sinh cùng nhau của các cô gái.
“Không phải việc của cậu.” Lưu Tĩnh Vũ trừng mắt nhìn cậu, nhìn thấy Thẩm Giai ở phía trước, cô quay đầu lại, “Thẩm Giai, cậu đi lấy nước không? Tụi mình đi cùng nhé?”
"Mình không đi đâu. Nước trong bình của mình vẫn còn đầy." Thẩm Giai cầm bình nước trong suốt lên, Nước trong bình vẫn chưa uống, vẫn còn đầy.
"Được rồi, vậy tụi mình đi đây." Nói xong, cô nắm tay Dương Tịch Nguyệt đi ra ngoài.
Cuối hành lang là phòng lấy nước nóng.
Sau giờ học, nhiều người thích tụ tập trong phòng nước nóng hoặc nhà vệ sinh, tụ thành một nhóm hai, ba người để trò chuyện. Nhiều khi giáo viên của tiết sau đến sớm, nhiều học sinh đều thích ra ngoài nói chuyện, dần dần thành thói quen.
Khi hai người bưng bình nước đi vào, tình cờ nhìn thấy người ở cửa phòng nước nóng.
Cậu đang mặc một chiếc áo hoodie màu đen, có lẽ cậu không để ý rằng dây rút của mũ trùm đầu được nhét vào cổ áo. Một nửa cơ thể cậu dựa vào tường trong khi đùa giỡn, giống như không có xương. Trong lúc đùa giỡn, cậu đã đánh vào vai người bên cạnh.
Trần Hoài Dữ và một nam sinh đang đứng nói chuyện với nhau, không biết họ đang nói gì mà thấy cậu nam sinh đó đưa một thứ đồ cho Trần Hoài Dữ, hai người vừa nói vừa cười.
Cô không nhìn rõ, chỉ nhìn thoáng qua đã bị Lưu Tĩnh Vũ kéo vào phòng nước nóng.
Vừa rót nước nóng, ánh mắt không tự chủ liếc về phía cửa. Vì vị trí và góc nhìn nên cô không nhìn thấy cậu, thậm chí cô còn không biết cậu rời đi khi nào.
Khi lấy nước xong, bước ra thì cậu đã không còn ở ngay cửa nữa.
Tiết học tiếp theo là tiết toán.
Giáo viên toán thường thích nhất là đặt câu hỏi trong giờ học . Thích gọi người một cách ngẫu nhiên, không thích gọi theo thứ tự tên. Nhìn thấy người nào thì gọi người đó. Ngẫu nhiên, không có quy luật.
Chỉ vừa mới viết một câu hỏi lên bảng, vẫn chưa tới năm phút liền chuẩn bị gọi người trả lời câu hỏi.
Đôi mắt dưới cặp kính của giáo viên dạy toán chậm rãi liếc nhìn các bạn đang ngồi trong phòng học từ trái sang phải, cuối cùng khóa mục tiêu lại, “Là em, ở bên này gần cửa sổ, bạn mặc quần áo đen ở hàng đầu tiên.”
Gần cửa sổ, ở hàng đầu tiên, trong bộ đồ đen.
Rõ ràng.
Là cậu.
Cậu rất giỏi toán, từ trước đến nay đều rất giỏi, Dương Tịch Nguyệt biết điều này.
Sau khi nhìn một cái, cậu đã nhanh chóng trả lời câu hỏi được giáo viên viết trên bảng.
Giáo viên dạy toán rất hài lòng với câu trả lời của Trần Hoài Dữ, dường như đã lâu rồi ông chưa thấy học sinh nào trả lời câu hỏi một cách rõ ràng và chính xác như vậy. Ông gật đầu mấy cái, bày tỏ sự hài lòng của mình.
"Rất tốt."
“Em tên là gì?"
Vừa hỏi tên, vừa cúi đầu tìm kiếm trên sơ đồ chỗ ngồi, rất nhanh đã tìm ra tên của cậu: "Em là Trần Hoài Dữ."
“Ừm.” Tự gật đầu với chính mình, “Tôi vẫn chưa có đại diện của môn, em làm đại diện môn của tôi đi.”
Cuối cùng, ông cũng tìm được một học sinh mình thích nên đương nhiên phải giao cho cậu làm đại diện.
Tan học, Trần Hoài Dữ giúp giáo viên toán phát bài kiểm tra trước đó.
Dương Tịch Nguyệt chống khuỷu tay lên bàn, dùng tay vuốt má, thỉnh thoảng như là vô tình lướt qua cơ thể cậu. Nhìn cậu đi khắp lớp, từ hàng bên phải sang hàng bên trái, từ trước ra sau.
Đề thi được cậu và bạn cùng bàn cùng nhau phát, hai người phát bài không nhanh lắm nên khi cậu phát tới cô thì cô đã đợi cậu rất lâu rồi.
Cậu mới đến lớp này chưa lâu, nên khi phát bài kiểm tra phải nhìn vào sơ đồ chỗ ngồi trên bục giảng, rất phiền phức nên rất chậm.
Khi cô nhìn thấy cậu từ trên bục đi thẳng xuống và đi về phía sau, cô đã biết rằng, cậu chắc là đi về phía cô.
Thực ra cô cũng không chắc chắn lắm, nhưng cô có một linh cảm kỳ lạ rằng tờ giấy ghi điểm trên tay cậu lúc này sắp được đưa cho cô.
Cậu bước đến bên cạnh cô.
Đứng yên.
"Dương Tịch Nguyệt?" Cậu không chắc chắn nên gọi tên cô.
“Là mình.” Cô không ngẩng đầu lên, chỉ ngồi tại chổ, nhẹ nhàng gật đầu.
Cô ngồi còn cậu đứng, cô căn bản không nhìn thấy được biểu cảm nào trên mặt cậu.
Huống chi, cho dù hai người đối mặt nhìn nhau, cô cũng không có ý định nhìn thẳng vào cậu.
Đặc biệt nhớ Trương Hán từng nói: Cậu thực sự là một người rất kỳ lạ. Đôi khi cậu có thể che giấu cảm xúc của mình rất tốt, căn bản không thể nhìn ra được trong lòng cậu đang nghĩ gì, nhưng đôi khi chỉ một ánh nhìn có thể biết ngay lập tức.
Thực ra rất đơn giản, khi cô có thể kiểm soát được cảm xúc của mình, cô có thể che giấu chúng. Khi cô không thể kiểm soát chúng, cô không thể che giấu chúng.
Cậu đi ngang qua cô, hai người cách nhau rất gần. Đây là lần đầu tiên hai người gần nhau như vậy. Vì vậy, cô có thể ngửi thấy mùi hương trên người của cậu.
Nó rất nhẹ nhưng cô có thể ngửi thấy nó rất rõ ràng.
Là một hương thơm rất thoải mái. Giống như mùi nước hoa nhưng lại rất nhẹ, nhưng hình như lại không phải.
Cô đoán đó là mùi của một loại bột giặt nào đó.
Trong giờ nghỉ, cô cùng Trương Hán đi siêu thị mua đồ ăn vặt.
Gần tiểu khu của họ chỉ có một siêu thị lớn. Dương Tịch Nguyệt và Trương Hán hầu như sẽ đến đây một lần trong ngày nghỉ, mua một túi lớn đồ ăn vặt để mang đến trường vào thứ Hai.
Bình thường khi vừa vào siêu thị liền chạy đến quầy đồ ăn vặt, nhưng lần này Dương Tịch Nguyệt lại dẫn Trương Hán đến quầy đồ dùng vệ sinh cá nhân.
Hai người họ rất ít khi đến siêu thị mua những thứ này. Khi đến siêu thị, họ thường mua đồ ăn vặt và đồ uống.
"Cậu muốn mua cái gì?" Trương Hán hỏi vậy, nhưng vẫn đẩy xe đẩy đi qua theo.
Các kệ rất cao, có rất nhiều loại sản phẩm và sản phẩm rực rỡ.
Dương Tịch Nguyệt có lúc cúi xuống, có lúc ngồi xổm, có lúc kiễng chân lên, đưa từng sản phẩm trên kệ lại gần mũi và ngửi. Mỗi lần ngửi, đều nhẹ lắc đầu hoặc hơi cau mày.
Trương Hán không hiểu Dương Tịch Nguyệt đang làm gì. Chỉ lặng lẽ đi theo bên cạnh cô, lặng lẽ quan sát hành vi kỳ lạ của Dương Tịch Nguyệt. Mãi đến khi không chịu nổi nữa mới lên tiếng hỏi: "Này, cậu đang làm gì vậy? Kỳ kỳ quái quái".
Đợi Dương Tịch Nguyệt nhìn hết các sản phẩm trên kệ, mới mở miệng tự nói với bản thân: “Không có.”
"Không có gì?" Trương Hán hỏi.
"Không có mùi hương đó." Dương Tịch Nguyệt cau mày trả lời.
"Cái gì? Tại sao cậu lại hành động như đang bị ai nhập thế?"
Đúng như Trương Hán nói, trong khoảng thời gian đó, Dương Tịch Nguyệt giống như bị ai nhập, cô không ngừng tìm bột giặt. Trương Hán hỏi cô nước giặt nhãn hiệu gì, mùi hương như thế nào, nói cho cô ấy biết, cô ấy sẽ cùng tìm với cô .
Dương Tịch Nguyệt muốn miêu tả, nhưng lúc này, cô không biết nên miêu tả như thế nào.
Cô từ trước đến nay không có xịt nước hoa. Trong lớp có rất nhiều cô gái yêu thích cái đẹp. Khi đi ngang qua họ, sẽ luôn ngửi thấy mùi thơm.
Nhưng trên người cậu thì không phải.
Cô thực sự không thể diễn tả được, mùi hương trên người cậu, chính là một mùi hương rất thơm.
Vì vậy, rất lâu rất lâu về sau, cô không bao giờ quên được hương thơm này.
Dương Tịch Nguyệt vẫn không chịu bỏ cuộc, ngày hôm đó đã kéo Trương Hán đi một chuyến xe buýt dài đến một siêu thị ở rất xa. Siêu thị này hiện là siêu thị lớn nhất ở Hải Thành với đầy đủ các mặt hàng, cô luôn muốn tìm được loại bột giặt này với tâm lý may mắn, cô nghĩ mình có thể tìm được.
Siêu thị rất lớn, có rất nhiều loại đồ, Trương Hán không biết mùi hương trong miệng DươngTịch Nguyệt nói là mùi hương gì, vì vậy Dương Tịch Nguyệt chỉ có thể tự mình đi tìm.
"Này, cậu có chuyện gì vậy." Trương Hán khoanh tay nhìn Dương Tịch Nguyệt đang ngồi xổm tìm kiếm.
“Hán Hán.” Cô ngồi xổm trên mặt đất, trên tay cầm một chai bột giặt.
“Hả?” Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy của Dương Tịch Nguyệt, Trương Hán buông xe đẩy hàng trong tay ra, ngồi xổm trước mặt Dương Tịch Nguyệt, nghe cô nói.
“Mình hình như thích một người rồi.”
Đối với việc này, cô luôn không thích nói ra, có chút khó nói. Nhưng vẫn luôn muốn nói cho ai đó biết ý nghĩ thầm kín này, cô muốn cho bạn thân của mình biết, hai người đã cùng nhau lớn lên, giữa bọn họ chưa từng có bí mật gì, nên cô muốn nói cho Trương Hán biết.
"Người như thế nào?" Trương Hán không hỏi người đó là ai, mà chỉ hỏi người như thế nào.
Bạn bè nhiều năm, biết nhau rất rõ, nếu muốn nói, đương nhiên sẽ chủ động nói, cho nên cô sẽ không chủ động hỏi những chuyện này.
“Lương thiện, người hay giúp đỡ, học giỏi, đẹp trai.” Trong đầu cô có rất nhiều từ để miêu tả cậu, nhưng cô vẫn chọn những từ đơn giản nhất. Cô còn chưa nói cho Trương Hán biết tên người mình thích. Cô bây giờ còn chưa có dũng khí.
"Yêu thầm à?" Trương Hán không cần nghĩ cũng biết, với tính cách như Dương Tịch Nguyệt, cùng với người không quen biết nói chuyện, một câu cũng có thể suy nghĩ rất lâu, thích một người cũng không dám đi thổ lộ, thậm chí còn xấu hổ khi nói chuyện với người khác. Nhiều nhất chỉ có thể là yêu thầm.
Dương Tịch Nguyệt không nói nữa, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười. Tưởng chừng như không có câu trả lời, nhưng với Trương Hán thì đó đã là câu trả lời rồi.
Ngày hôm đó cô đã tìm kiếm rất lâu, ngay cả những khách hàng đi ngang qua cũng luôn nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, nhưng cô không hề quan tâm mà chỉ tập trung làm việc của mình.
Trương Hán thì đứng bên cạnh cô, như muốn bảo vệ cô khi người khác nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, cô ấy giúp cô nhìn lại.
Ở tầng thứ ba của dãy kệ, chình giữa phía bên trái, cô tìm thấy nó.
Đó là một chai nước giặt màu xanh trắng.
Thân chai màu trắng, nắp màu xanh, nhãn dán trên chai màu xanh. Cô không nhận ra nhãn hiệu đó. Đó là nhãn hiệu tiếng Anh: Walch. Nhãn hiệu được bao quanh bởi một vòng tròn, vòng tròn ở trên màu đỏ, vòng tròn ở dưới màu xanh lam.
Nhãn hiệu bột giặt này còn có hương khác, nhưng Dương Tịch Nguyệt chắc chắn rằng mùi trên người cậu là mùi bột giặt chính hãng của Walch.
Cô đã tìm thấy nó.
Cô ngồi xe buýt đi rất xa, tốn rất nhiều công sức, cuối cùng cô cũng tìm thấy mùi hương quen thuộc trên người cậu.
Dương Tịch Nguyệt mua một chai mang về.
Từ siêu thị này phải mất hơn mười trạm xe buýt mới về tới nhà. Cô ngồi ở hàng ghế sau, gần cửa sổ, trên tay cầm một chiếc túi mua hàng ở siêu thị, trong đó chỉ có một chai bột giặt.
Ngoài cửa sổ xe ánh nắng chói chang, không biết là xảy ra chuyện gì, cô đột nhiên mỉm cười.
Bản thân luôn cảm thấy mình là một kẻ đặc biệt đáng khinh, như một kẻ hay rình mò mọi thói quen sinh hoạt của cậu.
Sau đó, cô cất chai bột giặt vào nơi sâu nhất trong tủ trong phòng, không bao giờ lấy ra.
Bạn biết đấy, trên thế giới này có một người như vậy, cô cẩn thận làm tất cả mọi việc nhưng lại không dám thể hiện ra ngoài một chút nào. Thậm chí còn không dám dùng loại bột giặt giống như cậu vì sợ bị cậu phát hiện.
Tình yêu của thiếu nữ luôn giấu kín trong tim.
Ý niệm yêu thầm trải qua đủ loại khúc khuỷu, cuối cùng tụ lại thành đại dương bao la.
[Tôi hình như đã thích một người. Trương Hán nói tôi không được bình thường. ---2016.04.05 Từ nhật ký của Dương Tịch Nguyệt】