Chương 5

Ngoài những học sinh trực nhật phải dọn dẹp sau buổi tự học tối, hàng ngày bảng cũng cần được lau chùi.

Bắt đầu từ hàng đầu tiên bên phải, mỗi ngày một người sẽ lau bảng và lặp lại.

Lớp cuối cùng do giáo viên dạy toán dạy, toàn bộ bảng luôn được viết kín mít. Trên bảng chứa đầy các bước giải bài tập dày đặc đến nỗi không còn một khoảng trống.

Lúc này, Dương Tịch Nguyệt đang cúi đầu nghiên cứu câu hỏi mà giáo viên dạy ở tiết trước cô không hiểu, môn Toán vẫn luôn là khuyết điểm của cô.

Cho đến khi giáo viên tiếng Anh bước vào với đồ gì đó cầm trên tay.

Tiếng giày cao gót vang khắp mọi ngóc ngách của lớp học, nhưng vẫn không cắt đứt dòng suy nghĩ của Dương Tịch Nguyệt.

Giáo viên tiếng Anh bước vào lớp, nhìn thấy trên bảng đầy những con số, sắc mặt bỗng chốc trở nên không vui.

"Hôm nay trong lớp các em ai là người lao bảng? Đây là môn toán học chưa đủ à? Có cần tôi gọi giáo viên toán quay lại dạy cho các em không?"

Cầm cuốn sách trên tay, cuộn nó lại thành hình tròn, chậm rãi gõ lên bục rồi nhìn các học sinh trong lớp.

Hầu hết học sinh trong lớp đều bị hành động của giáo viên tiếng Anh thu hút, ngẩng đầu lên nhìn bục giảng. Cả lớp im lặng.

Dương Tịch Nguyệt không có phản ứng gì cho đến khi Lưu Tĩnh Vũ đẩy cô và thì thầm: "Mặt Trăng, hôm nay có phải là tới lượt cậu lau bảng không?" Cô nhớ là Bàng Hàn Văn đã lau bảng ngày hôm qua. Tính đến hôm nay nên là Dương Tịch Nguyệt lau bảng.

Lúc này Dương Tịch Nguyệt mới có phản ứng.

Nhìn lên bảng được viết kín đầy những con số.

Lúc này cả lớp đã đầy đủ, giáo viên tiếng Anh cũng đã đến. Vì hành động của giáo viên tiếng Anh nên gần như toàn bộ học sinh trong lớp đều nhìn về phía trên bảng.

Dương Tịch Nguyệt đột nhiên cảm thấy trên mặt tê dại, mặc dù không có người nhìn cô, nhưng mặt cô cũng đã bắt đầu đỏ bừng, khiến cô có chút xấu hổ. Như thể tưởng tượng cô đang đứng trên bục lau bảng, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào người cô.

Cả lớp im lặng và chờ đợi.

Dương Tịch Nguyệt hít một hơi thật sâu, kéo ghế ra và chuẩn bị đứng dậy.

Còn chưa đứng hẳn dậy, liền nghe thấy một âm thanh lớn hơn của chiếc ghế được đẩy ra.

Sự ma sát giữa chân ghế và mặt đất tạo ra âm thanh chói tai, trong phòng học im lặng, âm thanh được khuếch đại càng lớn, sự chú ý của mọi người chuyển sang một người.

Theo tiếng nói, nhìn thấy Trần Hoài Dữ kéo ghế ra, không nói gì đứng lên, đi thẳng lên bục, cầm đồ lau bảng đặt trên bục, giơ tay lau bảng không nói một lời.

Dương Tịch Nguyệt gần như ngơ ngác ngồi ở chỗ ngồi, nhìn Trần Hoài Dữ đang lau bảng trên bục giảng.

Cậu đứng trên bục quay lưng về phía mọi người, cô chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng của cậu, giống như vô số lần cô đã làm trước đó, ở sau lưng cậu, nhìn bóng lưng cậu.

Nhưng lần này thì khác.

Nó khác với tất cả những cái trước đó.

Cậu giống như một ngọn núi, đứng trước mặt cô, im lặng chống chọi với mọi mưa gió. Đôi mắt đó sẽ không bao giờ hướng về phía cô, ngăn cản hàng nghìn quân mã.

Thật ra trong lòng cô biết, Trần Hoài Dữ cũng giống như mọingười trong lớp, kỳ thật không biết hôm nay đến lược ai lau bảng, căn bảng không có chú ý tới.

Có lẽ thấy lâu không có người đứng lên, nên cậu mới đứng lên.

Cô từ trước đến nay chưa bao giờ có bất kỳ kỳ vọng nào vào hành động của cậu

Nhưng trái tim này vẫn vô thức run lên.

Trên bảng viết rất nhiều thứ, đầy những con số. Cậu lau rất lâu, cô cũng nhìn cậu rất lâu.

Nghĩ lại, thứ cô nhìn thấy nhiều nhất chính là tấm lưng của cậu.

Thực ra, sau khi cảm thấy xấu hổ vì sự sơ suất của bản thân, lại thấy vui, da mặt cô rất mỏng, trong tình huống này, cô hoàn toàn không thể ngẩng đầu lên bục giảng. Cậu đã giúp cô, nhưng sau đó, cô càng xấu hổ hơn. Cô có da mặt mỏng, không can đảm lắm và đặc biệt nhạy cảm với ánh nhìn của người khác.

Việc đầu tiên sau khi lên lớp, giáo viên tiếng Anh mở PPT và yêu cầu học sinh ghi nhớ các từ vựng và câu trong khi xem PPT. Chỉ có mười phút cho một trang đầy các từ và câu trong PPT.

Thời gian không còn nhiều nên mọi người ngay lập tức bắt đầu ghi nhớ PPT. Giáo viên tiếng Anh chắc chắn sẽ đặt câu hỏi sau mười phút, và mọi người đều không muốn bị gọi đến sau đó không trả lời được.

Lưu Tĩnh Vũ ở bên cạnh không có ý định ghi nhớ từ vựng, không ngừng kéo quần áo của Dương Tịch Nguyệt, nói chuyện với cô, âm thành ghi nhớ từ vựng lớn đến mức có thể át đi hoàn toàn giọng nói của hai người.

"Mặt Trăng, vừa rồi ai giúp cậu lau bảng vậy?"

"Vừa rồi cậu ấy khá đẹp trai!"

Đã xem quá nhiều phim thần tượng, Lưu Tĩnh Vũ thật sự không thể chịu nổi những cảnh tượng như thế này. Nhìn Trần Hoài Dữ, trong mắt tràn đầy bong bóng cầu vồng .

"Cậu ấy có lẽ thấy không ai lau bảng, cảm thấy lãng phí thời gian." Dương Tịch Nguyệt nhìn dòng chữ tiếng Anh trên PPT và mỉm cười. Không có quá nhiều cảm xúc.

“Mình nghe nói cậu ấy hình như học cùng trường cấp hai với cậu, vậy các cậu trước đây không quen biết à?”

"Mình lức trước không học cùng lớp với cậu ấy." Dương Tịch Nguyệt không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lưu Tĩnh Vũ, chỉ nói rằng cô không học cùng lớp với Trần Hoài Dữ.

Lưu Vũ Tĩnh tựa hồ không nghe được ý tứ trong lời nói của Dương Tịch Nguyệt, chỉ gật đầu một cái, không nói gì.

-

Ngày sắp chỗ ngồi chính thức là sau kỳ thi đầu tiên hàng tháng sau khi phân lớp. Giáo viên chủ nhiệm sẽ chỉ định chỗ ngồi dựa trên kết quả của kỳ thi này.

Trên thực tế, việc phân chỗ ngồi sau kỳ thi không có nhiều thay đổi, chủ nhiệm lớp nói phân chia chỗ ngồi dựa trên điểm số chỉ là động lực để khuyến khích học sinh trong lớp chăm chỉ học tập.

Sơ đồ chỗ ngồi không có nhiều thay đổi, ngoại trừ chiều cao của mỗi học sinh đã được chia thành các khu vực khác nhau.

Chỗ ngồi của Trần Hoài Dữ là ở cạnh cửa sổ, hàng thứ năm. Cậu rất cao, sắp ngồi gần cửa sổ dù có hơi gần phía trước một chút nhưng cũng không cản tầm nhìn của các bạn ngồi phía sau. Người bạn cùng chuyển đến lớp ba với cậu vẫn ngồi cạnh cậu.

Dương Tịch Nguyệt ở chính giữa bên trái hàng thứ sáu.

Cậu ở phía trước bên trái cô.

Trước mặt Dương Tịch Nguyệt chính là Thẩm Giai. Hàng thứ năm, chỗ ngồi không thay đổi. Bạn cùng bàn của Dương Tịch Nguyệt vẫn là Lưu Tĩnh Vũ, đằng sau Lưu Tĩnh Vũ là Bàng Hàn Văn

Xung quanh những người ngồi cùng bàn bắt đầu làm quen với nhau. Người nhiệt tình nhất là bạn cùng bàn của Trần Hoài Dữ tên là Lâm Đồng. Trước đây cậu học cùng lớp với Trần Hoài Dữ và được phân vào lớp ba cùng nhau.

"Xin chào, mình là Lâm Đồng, các cậu cũng nên biết tên của mình." Cậu đã được giáo viên gọi nhiều lần để trả lời các câu hỏi, nhưng cậu thường không trả lời được. Mọi người đều rất ấn tượng với cậu.

Lâm Đồng quay lại và trò chuyện với họ.

"Dương Tịch Nguyệt, Lưu Tĩnh Vũ, Thẩm Giai, Bàng Hàn Văn." Ánh mắt cậu quét qua và gọi tên chính xác của bọn họ.

"Mình gọi không sai chứ? Có đúng số không?"

"Thật lợi hại." Bàng Hàn Văn không ngờ rằng người mà cậu chưa nói chuyện kể từ khi phân lớp lại nhớ được tên của từng người.

"Tất nhiên rồi, dù sao thì chúng ta cũng học cùng lớp mà."

“Sơ đồ chỗ ngồi kia, tôi đã đọc nhiều lần rồi.”

Cách đây một thời gian, cậu và Trần Hoài Dữ ngồi ở hàng đầu, thường xuyên được giao nhiệm vụ phát bài kiểm tra và bài tập về nhà nên gần như nhận ra các bạn cùng lớp.

"Cậu ấy tên là Trần Hoài Dữ, anh em tốt của mình." Lầm Đồng vỗ vai Trần Hoài Dữ.

Trần Hoài Dữ quay đầu lại theo tiếng nói của Lâm Đồng, nhìn về phía sau.

Cô bất ngờ nhìn cậu.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào mắt cậu.

Đã rất nhiều lần, hầu như mọi khoảnh khắc, mỗi lần cô nhìn cậu, hầu hết đều nhìn vào lưng, thỉnh thoảng nhìn vào mặt cậu. Khi cô học cấp hai, có một lần cậu phát biểu trên giảng đường, cô ngồi xuống từ hàng ghế sau của giảng đường, mơ hồ nhìn khuôn mặt của cậu.

Rất nhiều lần, cô đều ở phía sao nhìn cậu.

Giống như lần này, khoảng cách gần như vậy, nhìn vào mắt cậu, đây là lần đầu tiên.

Lông mày của cậu không sắc nét lắm mà hơi nhạt. Đôi mắt của cậu dường có vẻ như một mí, nhưng nếu nhìn kỹ thì có vẻ như hai mí. Mũi cao, môi mỏng. Người có môi mỏng được cho là không tử tế.

Nước da của cậu cũng không trắng lắm, có lẽ vì thường xuyên chơi bóng rổ ở sân bóng rổ ngoài trời nên hơi sẫm hơn.

Khi quay đầu nhìn lại, ánh mắt lạnh lùng, không nhiệt tình như Lâm Đồng, lịch sự và gọn gàng. Tuy nhiên, khi nhìn qua ánh mắt của bọn họ, cậu vẫn hơi nhếch khóe môi một cách thân thiện và mỉm cười.

Dương Tịch Nguyệt chưa bao giờ giỏi giải quyết các mối quan hệ giữa cá nhân, có rất ít bạn bè.

Tròng lớp là một nhân vật tương đối minh bạch, chỉ quen thuộc với bạn cùng bàn Lưu Tĩnh Vũ và một số bạn cùng lớp xung quanh.

Vì vậy từ lâu, mối quan hệ của cô và Trần Hoài Dữ chỉ là mối quan hệ bạn học bình thường. Hầu như không có sự tương tác, thậm chí một câu cũng chưa từng nói với nhau.

[Hôm nay cậu ấy đã vô tình giúp đỡ tôi. Tôi biết rằng, chúng tôi chỉ là quan hệ bạn học bình thường. ---Từ nhật ký của Dương Tịch Nguyệt vào ngày 22 tháng 4 năm 2016].