Rất nhanh đã đến lớp 12.
Mùa thu năm đó, mọi người bước vào năm cuối trung học. Một năm mà nhiều năm sau này, mọi người sẽ hoài niệm. Mỗi lần nhắc đến, ngoài việc khó chịu và đau đớn, hoài niệm vẫn sẽ nhiều hơn, hoài niệm tuổi trẻ của chúng ta năm đó.
Năm đó việc học khá nặng, năm đó bài kiểm tra dài vô tận, năm đó có giáo viên chỉ tiếc rèn sắc không thành thép, năm đó dưới mắt có quầng thâm do thức suốt đêm ôn bài, năm đó ngủ không đủ giấc, năm đó có người không thể giữ lại được.
Mọi người đều rất bận rộn, như thể họ đã lãng phí thời gian trong hai năm qua, đợi đến năm nay, mọi người lại bắt đầu chăm chỉ, nỗ lực, muốn thi vào được trường đại học mà mình đã chọn.
Dương Tịch Nguyệt học lệch tương đối nghiêm trọng, môn toán đã trở thành môn khó nhất trong tất cả các môn học của cô, vì vậy kỳ nghĩ năm đó Dương Tịch Nguyệt đã dành toàn bộ thời gian ở nhà học môn Toán.
Không ngừng sắp xếp điểm kiến thức, không ngừng làm đề, tìm giáo viên hướng dẫn.
Trong thời gian đó, trạng thái của Dương Tịch Nguyệt vô cùng thăng trầm, có khi ăn không ngon, ngủ không ngon, thường xuyên nằm mơ, tức giận và nổi mụn trên mặt. Không ai có thể nói chuyện với cô, chỉ có vào ban đêm gọi điện cho Trương Hán, Dương Tịch Nguyệt lúc đó, tâm tình mới có thể bình lặng.
Cô luôn nghĩ rằng, cậu học giỏi như vậy, cô muốn thi vào cùng một trường Đại học với cậu, nếu như không thể thi vào cùng một trường, cùng một thành phố cũng rất tốt.
Lúc đó không hề nghĩ đến việc sau này bản thân sẽ học cái gì, làm gì mà chỉ muốn cải thiện điểm số, được gần cậu hơn một chút.
Có lẽ sự chăm chỉ suốt cả mùa hè cuối cùng cũng đã được đền đáp, khi lớp 12 vừa mới khai giảng, kỳ thi tháng đầu tiên của Dương Tịch Nguyệt, thành tích môn Toán nâng cao rất nhiều.
Lớp 12 năm đó, Dương Tịch Nguyệt ấn tượng sâu sắc nhất, chính là vô số bài tập và kì thi.
Sau này nghĩ về năm lớp 12, nghĩ đến Trần Hoài Dữ, cảm giác lớn nhất về năm cuối cấp chính là sự phong phú và bận rộn, mà đối với Trần Hoài Dữ, Dương Tịch Nguyệt thực sự muốn nói cảm ơn với cậu. vì cậu, cô mới muốn trở thành một bản thân tốt hơn.
-
Sau kỳ thi, Dương Tịch Nguyệt có vài câu trong đề thi Toán thực sự làm không hiểu.
Cô không phải là người giỏi giao tiếp với người khác, chỉ là với người quen thuộc với mình thì nói nhiều hơn một chút, với nhiều bạn trong lớp, thật sự là cũng chưa nói được mấy câu.
Trần Hoài Dữ là người giỏi toán nhất lớp, chỗ ngồi của cậu với Dương Tịch Nguyệt tương đối gần, từ góc độ này, hỏi cậu là lựa chọn thích hợp hơn.
Mặc dù trong mắt mọi người, Trần Hoài Dữ và Dương Tịch Nguyệt chỉ là bạn học, chưa nói với nhau mấy câu, bạn cùng lớp hỏi bài với nhau là chuyện bình thường.
Nhưng đối với Dương Tịch Nguyệt mà nói, nó không giống nhau.
Trần Hoài Dữ đối với cô mà nói, không chỉ là mối quan hệ bạn học đơn giản như vậy. Trần Hoài Dữ là người mà cô thích, là chàng trai cô thích rất lâu rất lâu rồi. Là người mà cô vẫn luôn chưa bày tỏ.
Bình thường khi xếp hàng cô thường đứng sau cậu, hoặc là nhìn cậu một cái, đều sợ rằng bị cậu phát hiện, cẩn thận từng li tứng tí không dám lại gần. Đi tìm cậu giảng đề, đối với cô mà nói, là một việc quá khó khăn.
Dương Tịch Nguyệt nhìn bài kiểm tra của mình, xem những câu không sai, mắt dường như không tập trung. Trong đầu giống như là một cuộn len bị rối, căn bản không rõ, không biết là vì câu hỏi, hay là vì cậu.
Lâm Đồng và Bàng Hàn Văn đang đùa giỡn ngang qua Dương Tịch Nguyệt.
Không cẩn thận va vào bàn của Dương Tịch Nguyệt, lúc này Lưu Tĩnh Vũ bên cạnh Dương Tịch Nguyệt đang đọc tiểu thuyết, bàn của hai người ép chặt nhau, khi một bàn bị lắc lư, bàn kia cũng sẽ lắc lư theo.
Lưu Tĩnh Vũ đang đọc tiểu thuyết hoàn toàn không có phòng bị gì, dọa cô lập tức ngẩng đầu lên.
Thường lén lút xem tiểu thuyết, đối với hoàn cảnh xung quanh nhạy cảm hơn, có lúc ngồi tại chỗ đọc tiểu thuyết, khi cửa lớp bị mở ra, đều sẽ theo bản năng ngẩng đầu lên xem, xem xem có phải là giáo viên vào không.
Lần này Lưu Tĩnh Vũ thật sự là xem quá nhập tâm, đến mức không chú ý đến Lâm Đông và Bàng Hàn Văn đang cười đùa.
"Hai cậu có bệnh à, dọa chết mình rồi."
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, động tác có chút mạnh."
Ánh mắt Lâm Đồng vô tình nhìn thấy tờ giấy kiểm tra trong tay Dương Tịch Nguyệt.
Hầu hết nam sinh trong xã hội đều khá giỏi môn toán. Dù không giỏi lắm nhưng ít nhất cũng khá. Con gái chủ yếu học toán kém hơn một chút.
Cũng không cần nghĩ nhiều, “Cậu mấy câu này có thể nhờ anh Trần giảng cho cậu, cậu ấy đều biết.”
Mặc dù Dương Tịch Nguyệt bị người khác bắt chuyện đột ngột, bối rối ngẩng đầu lên, nhưng chỉ trong hai giây, đầu óc cô đột nhiên tỉnh táo, cô nghe rõ lời nói của Lâm Đồng.
Vô ý nhìn về phía Trần Hoài Dữ.
Cậu dường như là cũng nghe thấy giọng nói của Lâm Đồng, quay đầu lại nhìn bọn họ.
Ánh mắt cùng cậu va vào nhau nhưng chỉ trong một giây, cô lập tức nhìn chỗ khác.
Nhưng giây tiếp theo, Dương Tịch Nguyệt nghe thấy giọng nói của Trần Hoài Dữ, hai người cách nhau không xa, cho nên cô nghe thấy lời của cậu rất rõ, cậu nói-----
"Có thể."
Cậu nói có thể.
Trần Hoài Dữ có thể giảng bài cho Dương Tịch Nguyệt.
Có lẽ là do con gái da mặt mỏng, không dám làm phiền người khác, chưa kể bản thân Dương Tịch Nguyệt cũng là người như vậy. Lầm Đồng kéo Trần Hoài Dữ đến trước Dương Tịch Nguyệt, bảo Trần Hoài Dữ giảng câu hỏi mà Dương Tịch Nguyệt băng khoăn rất lâu.
Cậu đứng bên cạnh cô, hơi cúi xuống, tay cậu cầm bút, tại bài thi viết viết vẽ vẽ, cậu nhẹ giọng nói, giọng nói của cậu truyền ra, từng chút từng chút đến bên tai Dương Tịch Nguyệt.
Có thể cô sẽ bị phân tâm, có thể cô sẽ sững sờ, nhưng cô không biết là ý chí nào đã thúc đẩy cô, cô vậy mà dường như nghe hiểu những câu cậu giảng. Lại giống như là nữa hiểu nữa không.
Cậu dường như cảm nhận được sự ngừng lại và ngưng trệ của cô, khẽ cau mày, chậm rãi hỏi: “Nghe hiểu không?”
Khi cậu nói chuyện với cô, hoàn toàn không lạnh lùng như nói với Lâm Đồng, mà là ôn hòa, đúng vậy, không phải dịu dàng, chỉ là ôn hòa, như là đối xử với một người xa lạ, lịch sự và hòa nhã mà cậu nên có, mà khi đối diện với Lâm Đồng, bạn của cậu, mới sẽ biểu hiện ra một chút trạng thái và tính cách của cậu.
"Hiểu rồi." Dương Tịch Nguyệt khẽ gật đầu.
"Giảng lại một lần nữa cho cậu.”
Không biết Trần Hoài Dữ có năng lực nhìn thấu lòng người hay không, cậu rõ ràng không có đối mặt với cô, vậy mà có thể nhìn ra cô rốt cuộc nghe hiểu hay không, nói thật hay nói giả.
Dương Tịch Nguyệt có chút rụt rè, có chút sợ hãi, không phải vì cậu đoán được cô đang suy nghĩ gì, mà là năng lực quan sát của cậu quá mạnh, cô sợ cậu từ trong mắt cô nhìn ra được chút gì đó.
Không biết vì sao, cô lần này căn bản không nghe rõ giọng cậu giảng, trong tai giống như bị ù, tai vang lên tiếng ù ù.
Với lúc nãy khác hoàn toàn.
Bên tai tràn ngập giọng nói của cậu, trước mắt có thể nhìn thấy cậu tay cầm viết, cậu cầm là viết của cậu, bút màu đen tuyền, khi cậu cầm bút, cô có thể thấy rõ xương tay của cậu, khớp xương hơi hồng hồng.
Hai người bọn họ đứng khá gần nhau nên cô có thể dễ dàng ngửi thấy mùi hương trên người cậu, vẫn là mùi hường như trước, mùi thơm thoang thoảng của bột giặt, vẫn là mùi bột giặt walch.
Trong tầm mắt, Dương Tịch Nguyệt nhìn thấy ngoài cửa sổ một đám mây ráng đỏ lớn, một mảng màu đỏ rực treo ở cuối bầu trời, nhuộm đỏ toàn bộ bầu trời.
Giống như kết thúc của một bộ phim, lại giống như bắt đầu của bộ phim.
-
Khi thời tiết càng ngày càng lạnh, thần kinh của mọi người càng trở nên căng thẳng. Thời gian ngày càng eo hẹp, kỳ thi tốt nghiệp sắp đến gần.
Nhiều lần trước đây, buổi sáng mọi người đều thích đi lấy một bình nước nóng, đợi âm thanh tiết cuối của buổi sáng kết thúc, lập tức chạy xuống lầu, về ký túc xá dùng nước nóng gội đầu, buổi tối gội đầu thật sự là không thuận tiện, chỉ có thể dùng thời gian buổi trưa để gội.
Sau khi lên lớp 12, thời gian đi lấy nước nóng đều trở nên gấp rúc.
Mối quan hệ của bọn họ với Lâm Đồng và Bàng Hàn Văn không tồi, thường giúp bọn cô vức rác.
Lúc đó đang là giờ giải lao, hầu hết mọi người đều chưa làm xong bài tập thầy dạy toán để lại, hầu như không có ai đứng dậy đi ra ngoài, chỉ có Làm Đồng và Bàng Hàn Văn.
Nhìn thấy Bàng Hàn Văn đứng dậy, Lưu Tĩnh Vũ rất tự giác lấy túi rác treo giữa hai chiếc bàn xuống và đưa cho họ.
"Chỉ có chút rác thôi sao?" Bàng Hàn Văn nhìn chiếc túi, như thể cảm thấy không đáng để đi một chuyến.
"Cậu cho rằng ai cũng như cậu, một ngày tạo ra nhiều rác như vậy sao?”
"Không có gì khác à?"
"Mấy người các cậu chỉ là ra ngoài vứt rác à?” Lưu Tĩnh Vũ nhìn bọn họ một cái.
"Chứ sao nữa?"
"Các cậu rất rảnh à?"
"Cậu xem có giống không?"
"Giống chứ."
"Đi lấy cho tụi mình mấy bình nước đi được không?” Họ thực sự không có thời gian đi lấy nước, nhưng trưa hôm nay đã đến ngày gội đầu, tóc đều bị bết.
"Ký túc xá nữ của các cậu thật sự cách nơi này không xa." Bàng Hàn Văn có chút do dự.
"Ít nói nhảm, đi hay không."
"Đi đi đi."
"Ba bình nước, bình nước tụi mình đặt bên tường trước cửa ký túc xá nữ, bên trên viết tên của tụi mình, rất dễ tìm, lấy nước xong đem bình để về chỗ cũ là được."
"Ba bình nước, cầu muốn mình mệt chết à." Bàng Hàn Văn trừng lớn mắt, cậu chỉ có hai tay.
"Các cậu không phải có ba người à?" Lưu Tĩnh Vũ liếc nhìn Lâm Đồng và Trần Hoài Dữ đứng cạnh Bàng Hàn Văn.
Bàng Hàn Văn liếc nhìn Lâm Đông và Trần Hoài Dữ bên cạnh.
“Các anh em, có đi không?”
"Không vấn đề." Lâm Đồng từ trước đến nay đối với những việc này không từ chối, hơn nữa bình thường bọn họ với các cô tương đối thân, ở trong lớp quan hệ cũng tương đối quen thuộc. Lại nói, lấy bình nước giúp con gái chỉ là việc nhỏ.
Sau khi Lâm Đồng đồng ý, cùng Bàng Hàn Văn quay đầu, nhìn người đứng bên cạnh, Trần Hoài Dữ từ đều đến cuối vẫn không nói gì.
Chỉ thấy Trần Hoài Dữ uể oải dựa vào bàn của Lâm Đồng, một chân chống lên và chân còn lại hơi cong. Tóc dài hơn một chút, hình như đã lâu rồi chưa được cắt.
Trong ánh mắt chờ đợi của mọi người, cậu hơi cong mắt nói: "Có thể."
Buổi trưa hôm đó là ngày thứ Tư thoải mái nhất mà ba người họ từng có. Không cần phải xếp hàng để lấy nước, sau khi tân học không cần chạy về ký túc xa, có thể chậm rãi đi về ký túc xá lấy bình nước nóng đã lấy xong gội đầu.
-
Cuộc sống ba năm trung học của Dương Tịch Nguyệt thật bình yên, có vui có buồn, có phấn khích, có rụt rè, có thận trọng, có tự mãn, cũng có chàng trai mà cô thích.
Mùa đông năm đó, Thẩm Giai bị gọi phụ huynh. Không biết ai đã nói với giáo viên chủ nhiệm Lão Vương, rằng Thẩm Giai có quan hệ thân thiết với nam sinh lớp bên cạnh.
Bây giờ đã bước vào năm cuối, xuất hiện việc như này, giáo viên cần phải cương quyết ngăn chặn.
Đối với việc yêu sớm, trường học nghiêm cấm bằng sắc lệnh, nhưng mà cho dù là như vậy, vẫn có không ít học sinh ngay trước mặt giáo viên làm các động tác nhỏ, thực ra chỉ cần bình thường che giấu đủ tốt, hành vi ngày thường không quá lộ liệu, không ảnh hưởng đến việc học, hầu như giáo viên cũng nhắm một mắt mở một mắt, suy cho cùng ai cũng đi qua thời điểm đó .
Nhưng bây giờ không giống với lớp 10 lớp 11 khi trước, lớp 12, ai cũng không muốn vào thời điểm quan trọng cuối cùng này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Vương chủ nhiệm sau khi gặp phụ huynh, để mẹ của Thẩm Giai ở lại một mình nói chuyện.
Không ai biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết rằng từ lần trò chuyện đó, chưa bao giờ nghe thấy bất cứ điều gì về Thẩm Giai và nam sinh đó nữa, cũng không thấy Thẩm Giai và nam sinh đó qua lại.
Ngày vẫn đang trôi qua từng ngày, số đếm ngược đến kỳ thi tốt nghiệp viết trên bảng đen một ít đi, từ ba chữ số xuống còn hai chữ số.
Vào học kỳ thứ hai của lớp 12, bọn họ chụp ảnh tốt nghiệp trung học, Dương Tịch Nguyệt đứng ở hàng thứ ba, Trần Hoài Dữ ở hàng thứ tư. Đây là bức ảnh đầu tiên họ chụp cùng nhau.
Hôm đó Dương Tịch Nguyệt trang điểm rất lâu, chỉ là muốn cùng chung khung hình với cậu, không thể để bản thân quá bình thường, ít những trong những ngày sau đó, khi cậu xem lại ảnh tốt nghiệp này, nhìn thấy cô, khi nhớ lại cô, sẽ cảm thấy cô là một người không tồi.
Chỉ thế thôi.
Lớp 12/7, có một mẫu, có hai mẫu, có ba mẫu. Không có lễ tuyên thệ ở trường cấp ba của bọn họ, không có lễ động viên thi cử, không có nghi thức tốt nghiệp. Có chỉ là lời dặn dọ nói không hết của thầy cô, có chỉ là những điểm kiến thức vĩnh viễn đều nhớ không hết.
Trong vô số kỳ thi thử, Dương Tịch Nguyệt luôn cùng Trần Hoài Dữ phân vào một phòng, Dương Tịch Nguyệt ngồi ở hàng cạnh cửa sổ, Trần Hoài Dữ ở trước cô gần phía trước. Từ góc độ và vị trí của cô, hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy bên mặt của cậu.
Luôn muốn nhìn cậu một chút, lại lâu hơn một chút, có lẽ sau khi tốt nghiệp cấp 3, cô có thể sẽ không bao giờ gặp lại cậu, cho dù ở trong một thành phố, khả năng tình cờ gặp được cậu càng hiếm.
Còn nhớ mơ hồ rằng, khi Vương chủ nhiệm tức giận, ông luôn nói với bọn họ rằng: “Các em là lớp học sinh tệ nhất mà tôi từng dạy”.
Nhưng khi kỳ thi tuyển sinh đại học đang đến gần, khi các học sinh của ông chuẩn bị bước vào trận chiến và chiến đấu vì tương lai của mình, Vương chủ nhiệm lại nói với bọn họ: Thầy thật sự rất thích mỗi học sinh các em ở đây.”
Vương chủ nhiệm nói rằng nên tin tưởng vào bản thân, cẩn thận xem kỹ, cố gắng làm trước những câu hỏi bản thân biết làm, sau khi đảm bảo không có vấn đề gì, lại quay lại làm những câu không biết, phần văn cố gắng viết nhiều, không biết cũng không được để trống, viết nhiều một chút, nói không chừng được thêm điểm.
Giáo viên ở hầu hết mọi môn học đều nói những điều như thế này, trước đây bọn họ không bao giờ thèm lắng nghe, nhưng lần này, bọn họ lắng nghe rất nghiêm túc. Bởi vì lần này, thực sự là lần cuối cùng.
[Đây là bức ảnh đầu tiên của chúng tôi. ——Từ nhật ký của Dương Tịch Nguyệt, ngày 15 tháng 3 năm 2018]