Chương 14

Ngày hôm đó là ngày nghỉ cuối cùng, còn khoảng một tuần nữa là kỳ thi tốt nghiệp diễn ra. Ba mẹ cô, những người chưa bao giờ quan tâm nhiều đến cô, cũng hiếm khi quan tâm đến cô.

Ba người dùng bữa tại bàn ăn, phần lớn khi ăn sáng, mọi người khi ăn đều sẽ không nói chuyện, mỗi người ăn phần của mình, không có giao lưu nhiều với nhau.

Bàn ăn không lớn, âm thanh giọng nói rất rõ ràng, rất gần, gần đến mức biểu hiện trên mặt có thể nhìn rất rõ.

“Mặt Trăng, tuần sau có phải thi tốt nghiệp rồi không?” ông Dương vẫn không nói chuyện đột nhiên mở miệng nói với cô.

"Dạ, tuần sau." Cô cúi đầu trả lời.

"Khi thi nghiêm túc một chút, con từ nhỏ làm việc gì cũng qua loa, lần này không phải là kỳ thi bình thường."

“Dạ, con biết rồi.”

“Sao đột nhiên lại quan tâm đến việc học của con gái ông rồi?” Bà Dương không tức giận nói một câu.

"Thế nào gọi là đột nhiên quan tâm, lớp dạy thêm hồi hè cũng là tôi tìm cho con gái."

“Ồ, ông đã làm điều đàng hoàng này.”

Dương Tịch Nguyệt cúi đầu, không nói gì, yên lặng ăn cơm trong bát của mình, động tác ăn cũng không hề dừng lại, rất tự nhiên, giống như đã quen rồi.

Loại tình huống này thường xuyên xảy ra trong nhà, cũng thường xuyên xảy ra trên bàn ăn, cuộc trò chuyện ngày hôm nay, đã là rất bình thường rồi, có thể coi là cảnh tượng tương đối tốt.

Ba người trong gia đình đều họ Dương, rõ ràng có quan hệ vô cùng thân thiết, nhưng trong căn phòng vuông vắn này lại có vẻ xa lạ và cứng ngắc.

Khi còn đi học, trong sách thường nói nhà là bến cảng, nhà là nơi trở về ấm áp.

Nhưng đó chỉ là phép ẩn dụ một chiều.

Dương Tịch Nguyệt đôi khi còn nghi ngờ liệu những người viết ẩn dụ như vậy có thực sự có gia đình hạnh phúc hay vì lý do nào khác.

Trên thế giới này không phải gia đình nào cũng hoàn hảo, như gia đình cô vậy.

Dương Tịch Nguyệt ăn xong, thu dọn chén đũa rồi trở về phòng, đeo tai nghe đọc những câu hỏi sai mà cô đã phân loại trước đó.

Đêm hôm đó, Dương Tịch Nguyệt nhận được tin nhắn chuyển khoản WeChat từ ông Dương.

Xem qua lịch sử trò chuyện của bản thân và ông, thấy rằng khoảng 2/3 trong số đó là chuyển khoản, ba cô không bao giờ keo kiệt trong việc đưa tiền tiêu vặt cho cô, dường như giao tiếp giữa bọn họ, cũng chỉ có như thế này, một phần ba cái khác, hầu hết cũng chỉ là lác đác vài câu rồi kết thúc.

-

Khi trở lại trường, bọn họ chuyển toàn bộ sách vở và các bài kiểm tra vào ký túc xá, hoặc vào giảng đường trống của trường, dọn sạch các phòng học, lau chùi sạch sẽ, dùng làm phòng thi tốt nghiệp.

Một đêm trước kỳ thi tốt nghiệp, Dương Tịch Nguyệt lẽ ra phải nghỉ ngơi thật tốt, nhưng lại không hề buồn ngủ chút nào, nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của Lưu Tĩnh Vũ trong ký túc xá, cô trằn trọc mãi không ngủ được.

Dương Tịch Nguyệt trốn trên giường, nhìn điện thoại.

Vào buổi tối trong ký túc xá, xem điện thoại không thể có ánh sáng, bị dì quản túc trực ban bên ngoài phát hiện, là sẽ bị phạt, tuy nói hiện tại đã sắp thi tốt nghiệp, giáo viên cũng sẽ không làm khó bọn họ. Nhưng mà Dương Tịch Nguyệt vẫn giấu mình dưới chăn xem điện thoại.

Trên QQ cho thấy Trần Hoài Dữ đang online.

Cô không biết liệu online này có thực sự online hay không.

Thời tiết tháng 6, cả người trùm trong chăn, nóng đến mức không thở được, sau lưng cũng ra mồ hôi, không biết có phải là bởi vì sắp thi tốt nghiệp rồi không, sau này có thể sẽ không gặp được cậu, như bị ma xui quỷ khiến, Dương Tịch Nguyệt gửi tin nhắn cho cậu ——

[Thi tốt nghiệp cố lên.]

Không phải nói gì khác, lời khác cô cũng không nói ra được, duy chỉ có thể nói một câu, chính là hy vọng cậu thi tốt nghiệp thuận lợi.

Nghĩ rằng cậu sẽ không trả lời cô, hoặc có thể đã ngủ rồi, không thấy tin nhắn của cô. Nhưng năm phút sau, Dương Tịch Nguyệt nhận được tin nhắn của Trần Hoài Dữ——

[Cám ơn, cậu cũng cố lến.]

Đêm đó, cô đọc tin nhắn cậu gửi rất nhiều rất nhiềulần, đến nỗi bản thân đã không đếm nỗi bao nhiều lần, cuối cùng là xem câu nói này ngủ quên đi.

-

Thi tốt nghiệp, các con đường xung quanh trường bị đóng cửa, biểu ngữ được treo, hai xe cảnh sát đỗ trước cửa, rất nhiều phụ huynh đang đợi trước cổng trường. Trước cổng trường người rất đông, có người đứng dưới bóng cây, có người cầm ô, có người tụ tập thành từng đôi, ba người cùng nhau không biết nói gì.

Trong trường, học sinh mỗi người một bàn, sau khi qua kiểm tra an ninh bước vào phòng thi, chờ chuông báo bắt đầu thi. Có người theo thói quen ngồi, hơi cuối đầu, có người nhìn xung quanh, nhìn ngoài cửa sổ, nhìn giáo viên gác thi, có người căng thẳng đến tay đều run lên.

Năm 2018, kỳ thi tốt nghiệp kết thúc vào buổi chiều.

Hôm đó là một ngày nhiều mây, có những đám mây đen lớn che khuất mặt trời, có cảm giác “sóng bụi hoa lăn vào ban ngày, dần biến thành u ám”. Không có gió, hơi ngột ngạt, máy điều hòa trong phòng thi đang bật, làn gió mát, một chút cũng không nóng, thậm chí có chút lạnh.

Làm xong bài tiếng Anh, viết xong từ đơn tiếng Anh cuối cùng, buông bút xuống, nhìn bài làm ngẩn người, gần như ngây người nhìn bài thì đã viết đầy.

Đến lúc này, mới thực sự cảm thấy tất cả mọi thứ đều sắp kết thúc. Nghĩ đến ngày thi đầu tiên ngày hôm qua, hình ảnh Vương chủ nhiệm thay bọn họ cần giấy dự thi, đứng trước cổng trường đợi bọn họ, vẫn còn sống động trong tâm trí.

Thời gian trôi qua thật nhanh, trong nháy mắt ba năm cấp ba đã trôi qua. Khoảng thời gian ba năm ngắn ngủi này, trong suy nghĩ của Dương Tịch Nguyệt, giống như đang chiếu một bộ phim, từng khung hình một, như được bật ở tốc độ nhân 2, một số hình ảnh gần như lướt qua.

Nghĩ đến những lần gặp gỡ cậu trên xe buýt, nhớ đến việc cậu chơi bóng trên sân bóng rổ, nhớ đến việc cậu chạy trên sân vận động, nhớ đến việc cậu cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ, nhớ đến việc cậu giảng bài cho cô.

Khi tiếng chuông cuối cùng vang lên, tất cả bài thi kết thúc. Ba năm trung học đã hoàn toàn trôi qua.

Không có cảnh xé đề thi, sách vở rồi ném ra ngoài hành lang, không có tiếng la hét, không có bạn thân ôm nhau khóc, không có sự miễn cưỡng, không có lời từ biệt.

Nếu có chỉ là sau khi kết thúc kỳ thi quay về ký túc xá, thu dọn nhứng thứ lúc trước đem đến ký túc xá, thu dọn chăn gối và hành lý, phụ huynh đến nhận đồ đạc. Mọi người đều lật đà lật đật, rối loạn. Thậm chí đến cả một câu cũng không kịp nói, rời khỏi trường học.

Hôm đó thu dọn xong đồ đạc, khi chuẩn bị lên xe về nhà, cô nhìn thấy cậu giữa đám đông.

Hôm đó ở trước cổng trường có rất nhiều người, không, phải nói là có quá nhiều người, xe riêng trải dài từ cổng trường đến cửa siêu thị nhỏ nơi hay mua đồ, đường đối diện sân đậu xe cũng đầy xe, cổng trường học đông đúc, người đông nghìn nghịt.

Cô nhìn thấy cậu trong nháy mắt.

Không biết cậu thi thế nào.

Chắc là rất tốt, cậu vẫn luôn học rất giỏi.

Vào ngày có điểm thi đại học, Dương Tịch Nguyệt có chút lo lắng, khi bấm vào tra điểm thì thấy trang đang bận, không tải được, thoát ra và mở lại, chậm chậm tải. Khi nhìn thấy điểm của mình, tâm trạng ngay lập tức bình tĩnh lại.

Điểm số không chênh lệch nhiều so với dự tính của cô, được coi là phát huy ổn định.

Khi ba mẹ biết tin này cũng không kinh ngạc, chỉ là nói một câu: Cũng rất tốt.

Ba mẹ không quá quan tâm đến Dương Tịch Nguyệt, từ nhỏ đến lớn Dương Tịch Nguyệt cũng không có làm ra việc gì khác người, thành tích học tập cũng ổng định, không cần bận tâm.

Giáo viên chủ nhiệm bảo khi quay về trường lấy bằng tốt nghiệp, in thành tích thi của bản thân ra, đưa cho thầy ấy. Không biết nguyên nhân là gì, mọi người đều làm theo.

Ngày đi đến trường lấy bằng tốt nghiệp, thời tiết rất tốt, mặt trời rất to, Dương Tịch Nguyệt cầm ô che nắng đi ra ngoài.

Lúc này, tóc cô đã, từ từ dài ra đến phía dưới xương vai xanh, mặc váy denim dài tới dưới xương đòn. Áo màu trắng ngắn tay nhét vào trong váy, mang một đôi giàu vải màu trắng.

Nắng hôm đó rất chói chang, tựa như khi khai giảng cấp ba năm đó, nắng chói chang, rọi xuống ngàn dặm, âm thanh trò chuyện trong phòng học, tiếng cười nói xen lẫn nhau, cơn gió nhẹ nhàng thổi lên rèm cửa sổ, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim hót.

Lâu ngày không gặp, mọi người cùng nhau ngồi trong phòng học.

Mọi người đều đang sôi nổi thảo luận, có người vui vẻ, có người buồn, tuy nhiên, cũng có người giống cô, tâm tình bình lặng.

Lưu Tĩnh Vũ bên cạnh đang huyên thuyên về việc cô muốn đăng ký vào trường nào. Mặc dù cô hiện tại thành tích thi của cô không thể vào được trường truyền thông tốt nhất, nhưng mà trường bình thường thì có thể.

“Mình muốn đến Bắc Kinh, nhưng điểm số của mình không cho phép vào Đại học Truyền thông của Bắc Kinh.”

"Đi Bắc Thành hoặc là đi phía Nam cũng được,, chỉ cần có thể học truyền thông đều được."

"Thẩm Giai nói muốn học luật, muốn báo danh vào trường Đại học Luật Giang Thành, còn cậu?" Bàng Hàn Văn hỏi Dương Tịch Nguyệt.

"Mình còn chưa nghĩ xong." Dương Tịch Nguyệt lắc đầu.

"Mình cũng cảm thấy Giang Thành là một nơi tốt, Bắc Thành cũng rất tốt, có thể căn nhắc."

Đang nói chuyện thì thấy cậu từ cửa trước đi vào, bên cạnh là Lâm Đồng. Hai người vòng tay qua vai nhau, vừa nói vừa cười.

Dương Tịch Nguyệt nghe thấy hai người bọn họ nói chuyện, Lầm Đồng hỏi cậu muốn đến thành phố nào học.

Cậu đáp: “Giang Thành.”

-

Lâm Đồng không biết từ đâu lấy ra quyển lưu bút, mỗi học sinh trong lớp đều bị yêu cầu viết cho cậu một câu nói.

Đợi đến khi truyền đến Dương Tịch Nguyệt, thì có 2 quyển.

Cô có chút nghi ngờ.

"Của anh Trần, mình mua một quyển cho cậu ấy. Cậu ấy à, vẻ bề ngoài của cái người này nhìn khá thờ ơ, thực ra trong lòng cũng là thật lòng không nỡ, người đó vịt chết cứng miệng, mình tự làm chủ mua cho cậu ấy một quyển, cậu cũng viết một câu cho cậu ấy, những người phía trước đều viết rồi”.

"Được."

Ban đầu Dương Tịch Nguyệt cho rằng chỉ cần viết lưu bút của Lâm Đồng, vì vậy chỉ nghĩ nên viết câu gì cho Lâm Đồng, nhưng mà từ trước đến nay đều không có nghĩ tới nên viết cho Trần Hoài Dữ như thế nào.

Lâm Đồng đứng bên cạnh nhìn cô, chờ cô viết xong.

Dương Tịch Nguyệt lúc này, trong đầu không có gì cả, cũng không biết nên viết gì cho Trần Hoài Dữ.

Cuối cùng tay giống như không nghe sai khiến, viết một câu ——

[Tương lai tươi sáng, sau này gặp lại.]

-

Kỳ nghỉ hè năm đó rất dài rất dài, trong khoảng thời gian đó, Dương Tịch Nguyệt đã làm rất nhiều việc, cô để tóc ngày càng dài hơn, uốn tóc, nhuộm tóc màu nâu. Đi đến đến bệnh viện mỗ cận thị, tháo cặp kính dày đó ra.

Vì phẫu thuật cận thị, Dương Tịch Nguyệt dành phần lớn thời gian ở nhà, phải mất gần một tháng để hồi phục, thậm chí không thể xem TV hay điện thoại, nằm trên giường, có thể xem chỉ có trần nhà phía trên đầu, may mắn có Trương Hán tới cùng cô nói chuyện, cũng không xem là quá nhàm chán.

Đối với việc điền nguyện vọng, Dương Tịch Nguyệt và Trương Hán thảo luận rất lâu, sau khi bị ảnh hưởng của không khí học tập của trường Tam Trung, thành tích của Trương Hán được xem là lý tưởng, không có thi trượt, nhưng mà cùng với Lâm Nhất Phàm vẫn là khác biệt khá lớn, Lâm Nhất Phàm muốn thi vào Đại học Bắc Kinh, nhưng Đại học Bắc Kinh đối với Trương Hán mà nói, quả thật là rất khó khăn, cho dù có điền, khả năng rớt cũng rất cao.

Dương Tịch Nguyệt không đồng ý Trương Hán mạo hiểm.

Trương Hán cố chấp, nhưng cũng không có hoàn toàn đánh mất lý trí, chỉ là điền hai nguyện vọng đầu tiên ở các trường sẽ được nhận ở Bắc Kinh, nguyện vọng khác thì điền các trường ở thành phố gần Hải Thành.

Nếu có thể được nhận vào trường ở Bắc Kinh, thì đó là điều tốt nhất, cô có thể cùng Lâm Nhất Phàm ở chung một chỗ, nhưng mà nếu như không được, cô cũng có thể chấp nhận yêu xa.

Tình yêu của Trương Hán là kiên định, là kiên trì. Chỉ cần hai người yêu nhau, mọi khó khăn trước mặt Trương Hán đều có thể vượt qua.

Dương Tịch Nguyệt đặc biệt ghen tị với tình yêu của Trương Hán, ghen tị Trương Hán có thể ở bên người mình thích, ghen tị với sự dũng cảm của Trương Hán.

Ngày hôm đó, hai người làm tổ trong nhà Dương Tịch Nguyệt, ba mẹ của Dương Tịch Nguyệt thường xuyên không ở nhà, Trương Hán tới đây để yên tịnh, không cần phải ở nhà nghe lời càm ràm của ba mẹ.

Nhà hai người rất gần, Trương hán mặc đồ ngủ và dép lê chạy tới.

Hai người mỗi người cầm một cây kem, TV đang mở, âm thanh không ngừng phát ra, tuy nhiên TV đang mở nhưng tâm tư của hai người lại không đặt vào bộ phim truyền hình.

Trương Hán nửa người dựa vào sô pha, liếʍ kem trong tay, nhìn về Dương Tịch Nguyệt ngồi bên cạnh: "Mặt Trăng, cậu chuẩn bị đi thành phố nào?"

"Mình không muốn rời khỏi tỉnh, chọn một vài trường đại học ở các thành phố gần đây là được." Dương Tịch Nguyệt không thích sống ở nơi xa, gần nhà một chút cũng khá tốt.

“Vậy cậu thích thành phố nào?”

Dương Tịch Nguyệt thực sự đang suy xét rất kỹ, vô số thành phố xuất hiện trong đầu cô, nhưng thực ra chỉ xuất hiện một cách lạnh lùng rồi lướt qua.

Cuối cùng giống như cười nhẹ một tiếng, "Giang Thành."

"Giang Thành rất tốt, hoàn cảnh cũng không tệ." Trương Hán hơi ngẩng đầu, tựa vào trên ghế sô pha, "Mình thật sự rất muốn đi Bắc Kinh."

"Không sao đâu, sau này có thể đi Bắc Kinh tham gia kỳ thi tuyển sinh sau đại học, mình tin cậu."

“Chỉ mong vậy.” Trương Hán thở dài: "Lâm Nhất Phàm khẳng định nguyện vọng đầu tiên của cậu ấy sẽ được nhận, cậu ấy nếu như tham gia kỳ thi tuyển sinh sau đại học, chắc là vẫn sẽ ở Bắc Kinh.”

Thở dài một hơi thật sâu: “Đáng lẽ ba năm cấp ba mình nên nổ lực một chút nữa..”

"Cậu đã rất nổ lực rồi." Trương Hán từ khi thích Lâm Nhất Phàm, thực sự đã nỗ lực học tập, chỉ muốn có thể cùng cậu thi vào cùng một thành phố khi học Đại học, những thứ này Dương Tịch Nguyệt đều thấy.

Vào ngày điền nguyện vọng, Dương Tịch Nguyệt ngồi trước máy tính rất lâu rất lâu. Trên tờ giấy nháp ghi đầy tên của các trường đại học khác nhau và được sắp xếp theo thứ tự dựa trên điểm số của các năm trước. Hầu như tất cả đều là trường đại học ở Giang Thành.

Cô đang nghĩ, cậu rất thích Giang Thành, muốn đến Giang Thành, vậy thì cô sẽ báo danh các trường học của Gianh Thành, không nên cùng một trường Đại học với cậu, cùng một thành phố với cậu cũng rất tốt.

Tất cả nguyện vọng của cô đều báo ở Giang Thành.

Nguyện vọng đầu tiên là Đại học Giang Thành.

Nguyện vọng thứ hai là Đại học Tài chính Kinh tế bên cạnh Đại học Giang Thành.

Tất cả nguyện vọng còn lại đều là trường Đại học ở Giang Thành.

Cô làm những điều này, chỉ là để được ở cùng thành phố với cậu.

-

Vào ngày nhận giấy báo trúng tuyển đang chuẩn bị cùng Trương Hán đi biển chơi, mặc chiếc váy phong cách mà hai người dạo phố mấy ngày trước đã mua.

Điện thoại di động đặt trên bàn, vẫn đang trong cuộc gọi, loa ngoài đang bật.

"Mặt Trăng cậu xong chưa, mình với cậu nói chuyện lâu như vậy, cậu có phải là vẫn đang nằm trên giường chưa dậy."

"Không có không có, mình đều mặc xong quần áo rồi." Dương Tịch Nguyệt đứng dậy rời khỏi giường, xỏ dép vào rồi đi đến tủ lấy quần áo.

"Cậu nghĩ mình tin cậu à, quỷ mới tin cậu, mình nghe thấy tiếng cậu mở tủ quần áo rồi."

Dương Tịch Nguyệt hiển nhiên nghe được Trương Hán bên kia điện thoại, lại nghe được Trương Hán nói: "Lát nữa mình đến tìm cậu, xem cậu thu dọn."

"Được rồi, cúp đây."

Vừa thay quần áo xong, liền nhận được điện thoài của chuyển phát nhanh, không quá nửa tiếng, liền nhận được giấy thông báo nhập học. Sau khí ký tên, cầm giấy báo về phòng, ngồi trên ghếm mở giấy báo trúng tuyển ra nhìn thấy tên trường.

Đại học Tài chính Kinh tế Giang Thành.

Như không thể tin nổi, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa tên trường trên tờ thông báo trúng tuyển, in chữ màu vàng, phông chữ hơi nổi lên, có thể cảm nhận rõ ràng.

Giang Thành.

Cô được nhận vào trường đại học ở Giang Thành.

Dương Tịch Nguyệt đặt giấy thông báo vào ngăn kéo.

Hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy bức ảnh mình đặt trên bàn.

Là bức ảnh tốt nghiệp cấp ba của họ, Trần Hoài Dữ đứng phía sau cô, như thể nhìn thế nào cũng thấy họ ở trong cùng một bức ảnh.

Nhà trường đóng khung bức ảnh bằng nhựa, Dương Tịch Nguyệt thường xuyên lấy ra xem.

Ánh mắt cô rơi vào Trần Hoài Dữ đứng phía sau. Lông mày cậu mềm mại, đôi mắt hơi cụp xuống, dưới ánh nắng trông đặc biệt dịu dàng.

Mỉm cười.

Thật tốt, chúng ta ở cùng một thành phố.

Gió trên bãi biển rất mạnh, nắng rất gắt. Gió thổi tung váy. Hai người đứng trên bãi cát, nhìn sóng vỗ vào bãi, thủy triều lên xuống, nước đến mắt cá chân rồi lại rút đi nhanh chóng.

"Ahhhhhh - Tôi vẫn chưa thi đậu vào Bắc Kinh!!!"

Như muốn trút bỏ cảm xúc, Trương Hán chống tay lên hông, hướng phía xa xa biển hét lớn.

"Tôi muốn yêu xa!!!"

Gió gào thét, thanh âm của Trương Hán hòa lẫn với tiếng gió.

"A a a —— mình đậu vào Đại học ở Giang Thành rồi!!!"

Dương Tịch Nguyệt học theo Trương Hán, đứng bên cạnh cô, hét lên, hơi run, xen lẫn chút phấn khích.

"Trường Đại học ở Giang Thành có cái gì tốt!!!"

"Mình chính là muốn đến Giang Thành!!!"

"Nhưng chúng ta lại sắp chia xa rồi!!!"

"Không sao đâu! Chúng ta vẫn là bạn thân nhất!!!"

Không sao cả, mặc dù chúng ta không ở cùng một thành phố, dù chúng ta cách xa nhau hàng ngàn dặm, nhưng mà cậu vĩnh viễn sẽ luôn là người bạn tốt nhất của mình.

[Cậu nói cậu muốn đi Giang Thành học Đại học, cho nên tất cả nguyện vọng của mình, đều đăng ký các Đại học ở Giang Thành.]——Từ nhật ký của Dương Tịch Nguyệt, ngày 26 tháng 7 năm 2018]