Chương 31: Bị anh liếʍ tỉnh

Hai chân thon dài bị một lực nhẹ nhàng khó có thể kháng cự tách ra, một đồ vật ấm áp mềm mại không rõ dán vào giữa hai chân, dường như có ý muốn thăm dò bên trong. Chân trắng nõn vô thức thu lại, nhưng hoa tâm lại bị hút mạnh một cái, cô gái còn chưa tỉnh ngủ kinh hãi kêu lên trong giấc mơ.

“Ưm… đừng…” Cô mơ màng rêи ɾỉ.

Môi lưỡi đang chơi xấu dừng một chút, sau đó lại dán lên miệng huyệt mơ hồ hiện ra nước xuân, giữa những lần liếʍ láp phát ra tiếng nước ái muội “chậc chậc”.

Ninh Khanh mờ mịt mở hai mắt ra, ý thức được anh đang làm gì, liền thả lỏng hai chân để anh tùy ý chơi đùa. Cô nhìn chằm chằm tấm rèm cửa đóng kín hỏi bây giờ là mấy giờ, cắn đốt ngón tay nhẹ nhàng kêu lên.

Tiểu huyệt bị liếʍ đến lấp lánh trong suốt, cánh hoa hồng non nớt khẽ run rẩy, ngượng ngùng đáng yêu. Chất lỏng tràn ra theo khe hở, được người đàn ông ngăn lại bằng đầu ngón tay và bị dính ướt.

Anh thưởng thức nơi riêng tư xinh đẹp của người phụ nữ, hơi thở nhẹ nhàng phả vào giữa hai chân cô.

Bị anh liếʍ tỉnh nhưng không có gì bên dưới Ninh Khanh cảm thấy trống rỗng, bất mãn nói “Cho em a…”

Những lời dục cầu bất mãn* đã khơi dậy trò đùa xấu xa của Trịnh Ngộ Tư, hắn phủ lên cơ thể của người phụ nữ và hôn cô.

“Ô…” Ninh Khanh muốn thoát ra nhưng không làm gì được, tất cả ái dịch tuôn ra từ cơ thể cô đều được người đàn ông này hút lấy rồi cho vào trong miệng cô, tức giận cắn môi anh.

Cô cắn khá mạnh, Trịnh Ngộ Tư chưa kịp rút về, đau rít lên một tiếng, từ gò má trượt xuống, cắn vào vành tai nhỏ của cô “Mưu sát chồng hả?”

“Chán ghét, anh hư muốn chết…” Lúc cô oán giận cực kỳ mê người, trong giọng nói mềm mại đầy vẻ làm nũng, non mềm đến mức có thể vắt ra nước, Trịnh Ngộ Tư yêu chết cái dáng vẻ này của cô.

Ngoài miệng nói anh hư, nhưng ngón tay lại theo cơ bụng sờ xuống, ngoan ngoãn vòng qua eo anh, Ninh Khanh bĩu môi “Lần sau anh còn cho vào trong miệng em, em cũng làm làm lại như vậy với anh, hừ.”

Anh cười khẽ vãi tiếng ở bên tai “Anh sai rồi, bảo bối, đừng nóng giận.”

Bàn tay to chậm rãi vuốt ve lên trên dọc theo eo, thân thể ấm áp như một vũng nước, ngón tay hãm vào trong da thịt, khó có thể tách rời. Đầu ngón tay tìm được bầu ngực no đủ đàn hồi, nắm lấy không chút do dự. Hai ngón tay kẹp lấy quả mâm xôi trên đỉnh, chà xát qua lại, nhanh chóng cứng lên và dựng đứng.

Ninh Khanh nghiêng đầu dán vào mặt anh, thỏa mãn rêи ɾỉ bên tai anh, ngón tay mềm mại di chuyển loạn trên tấm lưng rộng lớn của anh, cơ thể tràn đầy sức mạnh cùng cảm giác an toàn khiến cô yêu thích không buông tay.

“Muốn không?” Anh gặm cắn Ninh cằm Khanh, dụ dỗ cô.

Ngứa đòn mà biết rõ rồi còn cố hỏi, cô đấm nhẹ vào lưng anh.

Ninh Khanh cong hai chân kẹp lấy anh, da thịt tiếp xúc gần gũi khiến cô càng khát vọng thân thể đối phương hơn, nhưng người đàn ông chỉ dừng ở bên ngoài không cho cô vui sướиɠ, chỉ thỉnh thoảng cọ cọ để cô đỡ thèm.

Cô biết anh muốn nghe điều gì, đành phải tỏ ra yếu thế “Muốn… cầu xin anh…”

“Ừm, ngoan.” Anh miễn cưỡng đáp ứng, chống đỡ bên dưới rồi tiến vào chút, ra vào hời hợt ở miệng huyệt.

Du͙© vọиɠ lướt qua rồi lại dừng lại là sự khó chịu nhất, đôi mắt đẹp của Ninh Khanh lấp lánh nước, đáng thương nhìn anh.

“Hức…”

Trịnh Ngộ Tư lại hôn cô, nước bọt trao đổi không kịp nuốt xuống tràn ra khóe miệng, theo gương mặt chậm rãi chảy xuống.

Đôi môi đỏ mọng của cô gái bị chà đạp một cách đáng thương, anh nhẫn nhịn cũng có chút vất vả, nhưng vẫn đè nén du͙© vọиɠ để đùa giỡn cô “Muốn ai?”

“Muốn anh…” Cô ngoan ngoãn trả lời.

“Anh là ai?” Hắn tiếp tục dụ dỗ.

“Anh trai…”

“Không đúng.” Anh vỗ nhẹ một cái vào ngực cô, khiến cho ngực đung đưa quyến rũ, rồi lại bị tóm lấy.

“Ưm… Chồng.” Ninh Khanh ưỡn ngực cọ cọ vào lòng bàn tay anh, giây tiếp theo hoàn toàn bị cự vật thô to xuyên qua.

Qυყ đầυ tròn trịa đâm thẳng đến hoa tâm, bị va chạm tê dại khiến Ninh Khanh ngửa đầu kêu lên một tiếng, nhắm mắt hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ được lấp đầy. Người đàn ông chọc vào điểm nhạy cảm sâu nhất trong cơ thể cô, giống như một sự khích lệ và phần thưởng.

“Bảo bối, thật ngoan…” Trịnh Ngộ Tư hôn lên mặt cô, âm thanh gợi cảm phạm tội cùng sự dịu dàng kề sát bên tai dường như muốn hòa tan người phụ nữ ở dưới thân.

Ninh Khanh theo tần suất ra vào của anh mà co rút lối đi, sự trơn ướt chặt hẹp bao bọc lấy anh, cán thô to kéo căng cô ra hết cỡ.

Cô vừa thở hổn hển vừa nghĩ, có lẽ sẽ không ai phù hợp với cơ thể của nhau hơn họ.

Cơ thể hai người dán chặt vào nhau, bộ ngực sữa mềm mại áp vào l*иg ngực rắn chắc của anh, bị đè ép một cách nghịch ngợm, đầṳ ѵú đứng thẳng thỉnh thoảng cọ xát vào người anh, Ninh Khanh bị kí©h thí©ɧ đến mức không ngừng yêu kiều rêи ɾỉ.

“Ưm a… Thật thoải mái…”

Côn ŧᏂịŧ bừng bừng phấn chấn chôn sâu trong cơ thể cô, khi cô co rút lại thậm chí có thể cảm nhận được những đường gân rối rắm mặt trên nó, nghiền nát mọi khe hở trong thân thể cô. Dâʍ ŧᏂủy̠ trơn trượt dưới sự cắm rút của anh bị đẩy một ít ra bên ngoài cơ thể, phun trên ga giường, một ít lại được đẩy vào trong, qua lại ở miệng huyệt, tạo ra âm thanh cọ xát da^ʍ mĩ.

Trịnh Ngộ Tư tìm được tay nhỏ của cô, ấn trên gối đầu mười ngón tay đan vào nhau, nhìn chằm chằm người phụ nữ dưới thân bị làm tới mặt ửng hồng, eo thon ưỡn thẳng va chạm nhanh chóng.

“Ưm… A a a… chậm một chút…”

Buổi sáng mới vừa tỉnh dậy người đàn ông quá mức hưng phấn, giống như máy đóng cọc nện vào trong thân thể cô, Ninh Khanh nhìn bụng nhỏ của mình bị đâm phồng lên, chỉ cảm thấy sắp bị anh đâm hỏng rồi.

Cô ôm cổ Trịnh Ngộ Tư, ngẩng đầu cắn hầu kết anh, để lại những dấu hôn nhỏ trên đó, hạ thể đồng thời co rút mạnh mẽ, khiến cho anh nhanh chóng lên cao trào. Quả nhiên người đàn ông thở hổn hển vì sự đàn hồi cùng độ ấm cực độ, anh dừng một chút rồi càng thêm điên cuồng làm cô.

Ninh Khanh bị ức hϊếp đến phát khóc, tiếng rêи ɾỉ mềm mại cùng tiếng nức nở yêu kiều càng khơi dậy thú tính trong lòng anh. Cuối cùng sau gần trăm lần thọc vào rút ra, người đàn ông gầm nhẹ, lêи đỉиɦ cùng cô.

*Dục cầu bất mãn: được hiểu như nhu cầu tìиɧ ɖu͙© không được thỏa mãn