Chương 29: Triều xuy

Bởi vì có sự phản hồi từ anh, nên những bình luận trên bài đăng đó đều là lên tiếng thay Ninh Khanh.

【 Tôi theo dõi Trịnh Ngộ Tư từ lâu, danh tiếng của anh ấy ở trong giới luôn rất tốt, huống hồ người ta đã bí mật quen nhau hai năm, tuấn nam mỹ nữ yêu đương nghiêm túc cũng không đến lượt mấy người nghi ngờ. 】

【 Quy mô bộ ảnh chụp của Ninh Khanh kia rất lớn, nhưng tất cả những gì mà mọi người nhìn thấy là nghệ thuật, gợϊ ȶìиᏂ nhưng không khiêu da^ʍ, tâm tư những người bình luận có thể trong sáng hơn chút không? 】

【 Chỉ có tôi mới chú ý tới nhà trai đã yêu thầm cô ấy hai năm, chủ động tiếp cận, cuối cùng là thổ lộ, ở bên nhau là chuyện đương nhiên, 555 hôm nay có cơm chó. 】

【 Tôi không nhịn được suy nghĩ việc Trịnh Ngộ Tư sẽ có cảm giác gì khi chụp ảnh riêng tư cho cô gái mà anh ấy thích, dù sao nếu một người đẹp như Ninh Khanh trần trụi ở trước mặt tôi… chưa kể tay chân cứng nhắc… 】

Ninh Khanh được người đàn ông ôm vào lòng ngồi trên sô pha, nhìn đến bình luận cuối cùng này, giơ lên trước mặt anh và hỏi “Lúc anh chụp ảnh cho em, cảm xúc của anh như thế nào?”

Trịnh Ngộ Tư nhìn xong cười một tiếng “Khẩn trương.”

“Vậy thôi?” Thật vậy sao? Em không tin.

“Sợ không kiểm soát được bản thân ở trước mặt em, sẽ khiến em thấy phản cảm.”

Ai biết được cô mới là người không kiểm soát được kia.

Ninh Khanh nhíu mày “Vậy em nhào vào trong ngực chẳng phải là vừa ý anh sao…”

“Đúng vậy” Người đàn ông xấu xa cắn vành tai cô, bàn tay to luồn vào trong quần áo, chạm vào da thịt mềm mại bên hông “Ai biết bảo bối lại thèm muốn thân thể của anh như vậy.”

Ninh Khanh õng ẹo “Hừ” một tiếng, thoát khỏi vòng ôm của anh, ở trên môi mỏng “chụt” một cái.

“Em đi tắm rửa, đêm nay nhớ làm em ‘ thèm muốn ’.”

Bọn họ đã ba ngày chưa làʍ t̠ìиɦ.

Qυყ đầυ cực đại đẩy ra khe thịt ướŧ áŧ, cứng rắn nghiền nát mỗi nếp gấp trong lối đi.

Da thịt mềm mại bọc chặt lại trong giây lát, khi anh đi vào sâu hơn, hoàn toàn nuốt chửng cây gậy thô dài của anh.

“A… sâu quá…” Cảm giác được lấp đầy vui sướиɠ lan tràn đến từng tế bào trong cơ thể, Ninh Khanh bám vào bả vai rộng lớn, yêu kiều rêи ɾỉ bên tai anh.

Môi hồng nhỏ bị ngậm lấy, đầu lưỡi mạnh mẽ tiến vào, nhảy múa cùng lưỡi cô, trao đổi nước bọt lẫn nhau trong sự dây dưa, đôi môi thỉnh thoảng tách ra rồi lại lưu luyến dán vào nhau.

Ngực mềm mại vυ" bị nắm trong lòng bàn tay, xoa bóp lúc nặng lúc nhẹ. Đầu ngón tay chà xát trên đỉnh, đầṳ ѵú mẫn cảm đứng thẳng lên, Trịnh Ngộ Tư vùi đầu ngậm lấy.

“Ưm a…” Tiếng rêи ɾỉ mềm mại thoát ra từ cánh môi, Ninh Khanh thẳng người lên, muốn đưa vào trong miệng anh nhiều hơn.

Anh dùng nước miếng làm cho nơi đó sáng lấp lánh, như là bản năng của một đứa bé, cực kỳ yêu thích bầu ngực.

“Vợ” Anh mυ"ŧ trên cổ cô tạo ra dấu hôn mờ nhạt, thanh âm tràn đầy du͙© vọиɠ “Về sau chúng ta sinh con, được không?”

Anh nhớ tới điều gì đó, lại thêm một câu “Không sinh cũng được, anh chỉ yêu mình em.”

“Ưm…” Côn ŧᏂịŧ nóng rực chôn sâu trong cơ thể cô, khiến tiểu huyệt căng ra hết cỡ, ái dịch trở thành chất bôi trơn, theo sự ra vào của anh bị đẩy ra bên ngoài cơ thể, bắn tung tóe lên ga giường, tạo thành một vũng nước nhỏ.

Cô ngửa đầu thở dốc, khi động tác của anh chậm lại một chút, cô khàn giọng nói “Em rất sợ sinh con…”

Người đàn ông dùng sức đâm vào, tiếng thở dài thỏa mãn của cả hai phát ra.

“Nhưng nếu, a… nếu anh muốn có con” Cô dịu dàng nhìn người đàn ông, giơ tay xoa gương mặt anh “Em nguyện ý.”

Vừa dứt lời, Ninh Khanh kịch liệt kêu lên.

Người đàn ông như là bị ấn công tắc, thoáng rời khỏi cơ thể cô, sau đó đột nhiên hung hăng xâm nhập, nguyên cây cự vật cùng cảm giác tồn tại mạnh mẽ cứ như vậy mà đâm thẳng vào chỗ sâu nhất trong chơ thể cô.

“A a a… Trịnh Ngộ Tư… ưm…” Kɧoáı ©ảʍ ngập đầu quét qua từng dây thần kinh, sóng lớn ập tới, cơ thể cô gái mất khống chế mà run rẩy, những giọt ngước mắt đọng trên hàng mi, theo cao trào của sóng biển mà rơi xuống.

Tiểu huyệt mềm ấm co rút cực độ cắn chặt côn ŧᏂịŧ trong cơ thể, Trịnh Ngộ Tư dùng hết sức kiềm chế bản thân không bắn ra, đau đớn cùng vui sướиɠ dày vò khiến người ta sướиɠ đến phát điên.

Sau khi đỉnh cao của du͙© vọиɠ qua đi, hoa huyệt xoắn chặt mới thả lỏng một chút, anh bóp eo mảnh khảnh, điên cuồng cắm vào bất chấp cô gái còn đang nức nở trong dư vị cao trào.

“A a… a… đừng mà…”

Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt trước đó còn chưa tan hết, thì kɧoáı ©ảʍ mới lại chồng lên, bụng dưới đau trướng không chịu nổi cảm khiến Ninh Khanh khóc lóc.

“A a a…” Người đàn ông kêu rên ở bên tai cô, cô đạt đến cao trào mới cùng anh.

Âm đế bị kí©h thí©ɧ quá mẫn cảm, Ninh Khanh theo bản năng cảm giác được sự mất khống chế.

Hoa huyệt bỗng nhiên phun ra từng làn sóng nóng tưới lên dươиɠ ѵậŧ. Dâʍ ŧᏂủy̠ trào ra từ khe hở theo sự ra vào của anh, bắn lên cơ thể cùng ga giường, vô cùng kí©h thí©ɧ.

“A…” Dường như cô cũng biết thân thể của mình bị làm sao, xấu hổ che mặt lại.

Trịnh Ngộ Tư khen thưởng hôn cô “Bảo bối triều xuy*, thật tuyệt.”

Lời nói ôn nhu xua tan sự xấu hổ trong lòng cô, Ninh Khanh duỗi tay ôm người đàn ông, quay mặt hôn anh.

*Triều xuy: xuất tinh ở nữ