Chương 15: Càng nghiêm trọng

Trong bữa tối, Thẩm Dịch lại cùng Cố Đường nói chuyện, nhưng phát hiện vẻ mặt cô thất thần, tình huống có vẻ càng nghiêm trọng hơn hôm qua.

“Tôi bảo Tống Dục về nhé?” Anh hỏi.

Vốn dĩ anh cũng không muốn giấu Tống Dục chuyện này, chẳng qua lúc ấy chưa tìm được người, Tống Dục ở nước ngoài không giúp được gì ngược lại khả năng bởi vì nóng nảy mà gây thêm phiền, cho nên anh mới tạm giấu xuống.

Nghe được tên Tống Dục, Cố Đường đột nhiên phục hồi tinh thần rồi lập tức lắc đầu cự tuyệt.

“Không! Không cần! Tôi không có việc gì, cũng không bị thương. Cậu ấy ở bên kia còn phải đi học.”

Thẩm Dịch đã sớm đoán được cô sẽ cự tuyệt, nhưng với trạng thái tinh thần này của cô, chỉ sợ mắc phải bệnh tâm lý gì đó thì càng thêm phiền toái.

Cố Đường nhìn Thẩm Dịch, cô rất muốn tin rằng mình không sao, nhưng hiện tại tinh thần cô đang cực kỳ bất ổn, căn bản không có sức lực ngụy trang.

Nói xong lời này, không khí liền lâm vào trầm mặc, Thẩm Dịch cũng không tiếp tục kiên trì.

Nhưng Tống Dục vẫn đã biết, hơn nữa là bởi vì Thời Dục.

Cậu không nói cho hắn, mà chỉ nói bóng nói gió mà hỏi bạn gái hắn khiến Tống Dục cảm thấy kỳ quái.

Hắn không phải tên thần kinh thô, nếu là người khác hỏi, hắn sẽ không cảm thấy lạ, nhưng hắn biết Thời Dục không phải người có sở thích bát quái, tuy rằng tạm thời không biết nguyên nhân vì sao cậu lại quan tâm Cố Đường như vậy, nhưng dưới sự nhắc nhở của cậu, hắn mới nhớ tới ngày hôm qua cô không nhận cuộc gọi của mình.

Lúc ấy hắn cũng không nghĩ nhiều, hỏi Thẩm Dịch thì anh lại nói điện thoại Cố Đường mới hỏng đang được sửa chữa, khi hắn nói muốn anh cho cô mượn điện thoại, anh lại nói cô đã ngủ.

Tống Dục lập tức gọi cho Thẩm Dịch, vào thẳng vấn đề mà làm khó dễ.

“Có phải Cố Đường xảy ra chuyện rồi không?”

Thẩm Dịch đành nói mọi chuyện cho hắn, đồng thời cũng nói người không có việc gì, nhưng bị một ít kinh hách.

Tống Dục vừa nghe Cố Đường xảy ra chuyện, nào còn tâm tư nghe anh nói cái gì, lập tức muốn anh đưa điện thoại cho cô.

Cố Đường kiệt lực trấn an Tống Dục, nói toàn bộ quá trình xảy ra chuyện một cách nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Tống Dục không giống Thẩm Dịch, cô nói cho hắn rất nhiều chi tiết nhỏ, cũng nói cô suy đoán đại khái tên bắt cóc nghe xong thân thể của cô, sinh ra đồng tình, cho nên mới thả đi.

Còn nguyên nhân bắt cóc, Cố Đường đưa mắt nhìn Thẩm Dịch đứng bên cạnh.

“Tống Dục, chuyện này có liên quan tới mẹ của anh, em cũng không biết có phải thật hay không, em nghĩ anh nên nói với Thẩm Dịch.”

Một khắc đưa điện thoại cho Thẩm Dịch, Cố Đường bèn nhẹ nhàng thở ra, cô thật sự rất chột dạ khi nói chuyện với hắn.

Tuy rằng lúc ấy uống rượu xong, có men say vào đầu óc trở nên mông lung, nhưng ý thức của cô vẫn rất tỉnh táo, cô biết mình đang làm cái gì, vì mạng sống, cô mới phải chủ động câu dẫn Tô Diễm, việc mình đã xảy ra quan hệ với hắn tuyệt đối không được để Tống Dục biết.

May mắn, Thẩm Dịch cầm điện thoại tới một bên, nhỏ giọng nói cùng Tống Dục. Mà Tống Dục cũng rất nhanh bị sự việc của mẹ dời đi lực chú ý, một lát sau, Thẩm Dịch cúp máy, nói với cô.

“Hiện tại đầu óc nó hơi loạn, để nó tự bình tĩnh lại đã, những chuyện đó tôi đã phái người đi điều tra.”

“Vâng.” Cố Đường hiểu cảm xúc của hắn lúc này, chỉ sợ cũng không tốt hơn mình là bao.

Bạn gái bị bắt cóc không thể hiểu được vì một án gϊếŧ người năm xưa, lại liên quan tới yêu hận tình thù của cha mẹ mình, sao hắn có thể bình tĩnh được.

Bất quá chuyện này không liên quan tới cô, cô là người bị hại.

Đối với Thẩm Dịch, Cố Đường có thêm vài phần an tâm, bởi vậy đề ra một thỉnh cầu có chút không an phận.

“Anh có thể đợi tôi ngủ rồi hãy ra ngoài được không?”

Thẩm Dịch đồng ý, dọn ghế dựa tới ngồi ở mép giường, còn không quên cầm tài liệu công việc ra để xử lý.

Ánh sáng màu cam nhu hòa của đèn bàn bao phủ trên hai người, Cố Đường muốn ngủ, nhưng vẫn ngủ không được. Cứ nằm như vậy không biết qua bao lâu, cô từ bỏ.

“Anh trở về ngủ đi.”

Thẩm Dịch nhìn cô, ánh mắt thiếu nữ khẩu thị tâm phi lộ ra một tia khẩn cầu, nhưng anh cũng chỉ có thể làm như không thấy. Công việc của anh còn rất nhiều, nếu đêm nay không ngủ, nhất định sẽ ảnh hưởng tới tiến độ làm việc ngày mai.

Ánh mắt trông mong của cô quả thực quá đáng thương, đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, là Thời Dục.

Cố Đường cầm điện thoại, người bên kia muốn gọi video với cô để xác nhận cô không có việc gì.

Cô cắn cắn môi, ngón tay không tự chủ trở nên căng thẳng, Thẩm Dịch ở bên cạnh nhìn, cô biết lúc này mình không được bày ra biểu tình khác thường.

“Tôi muốn gọi video với bạn học.”

Lý trí nói rằng cô phải cự tuyệt, nhưng trải qua một lần bắt cóc, nội tâm của cô đã quá yếu ớt, mà Thời Dục chính là sự ấm áp cô muốn có được.

Thẩm Dịch hơi sửng sốt, minh bạch cô muốn không gian cá nhân liền đứng dậy ra ngoài, trước khi đi còn không quên nói có thể gọi anh vào khi cần. Cố Đường thật sự cảm động, đây đúng chuẩn hình mẫu người đàn ông thành thục ổn trọng thấu hiểu ý người, có lẽ là dáng vẻ của Thời Dục sau này đi.

Cuộc gọi được kết nối, Cố Đường nhìn gương mặt anh tuấn của Thời Dục thì không nhịn được nữa, chóp mũi chua xót, hốc mắt nóng lên, cô chớp mắt hai cái, một hạt nước mắt to như hạt đậu lăn xuống.

Hai người cứ vậy nhìn nhau, nhất thời không ai nói chuyện.

“Chị có ổn không?”

Vẫn là Thời Dục mở miệng trước.

“Ừ, chị không sao.”

Cố Đường biết nhất định là Thời Dục nghe chuyện của cô lúc Tống Dục gọi điện thoại.

Thời Dục đang muốn mở miệng, đột nhiên cửa phòng ngủ bị đẩy ra, hai người đều cứng đờ, căn bản không kịp phản ứng thì Tống Dục đã đi tới, trong tay cầm một chai rượu cùng hai chén rượu, hình như tới tìm Thời Dục uống rượu giải sầu.

Cửa đẩy ra, ánh mắt thình lình đυ.ng vào gương mặt Cố Đường trên màn hình, bạn gái hắn khóc đến đôi mắt đỏ lên trước mặt bạn của hắn.

Nhưng vừa nãy khi gọi điện với hắn, Cố Đường lại nói chuyện vô cùng bình tĩnh, phảng phất thật sự không có việc gì, để hắn không cần lo lắng.

Chỉ trong nháy mắt, tựa hồ Tống Dục đã hiểu ra. Hồi tưởng lại khi giới thiệu hai người với nhau, Cố Đường có chút mất tự nhiên, mà hắn lại cho rằng cô đang thẹn thùng.

Ba người họ từng học chung một trường, có lẽ hai người đã sớm quen biết nhau.

Không chỉ quen biết, khi Cố Đường xảy ra chuyện, hiểu nhiên Thời Dục đã biết gì đó, mà hắn lại hoàn toàn không biết gì cả. Có phải lúc đó Cố Đường đã gọi điện cho Thời Dục rồi không?

Thời điểm lâm vào nguy hiểm, người thứ nhất cô nghĩ đến là Thời Dục, khi đang trong tình trạng sợ hãi vô thố, cũng là khóc trước mặt Thời Dục.

Tống Dục nghĩ lại lúc Thời Dục hỏi hắn, chị ấy thích anh sao?

Đầu óc hắn ầm ầm vang lên, trái tim như bị người bóp nghẹt, cơn đau đớn đột ngột truyền đến. Hắn đi qua, mặt không biểu tình nhìn Cố Đường đang dại ra.

“Em có từng thích anh không?” Hắn hỏi.

Tống Dục hỏi xong, bỗng nhớ tới cô chưa bao giờ tự thổ lộ với mình, là người trong trường nói cho hắn biết Cố Đường yêu thầm hắn, trên vở đầy chữ viết tắt tên hắn, SY.

Thời Dục…Thời Dục cũng vậy…