Chương 14: Di chứng

Cố Đường dùng sức nắm lấy tủ lạnh, muốn bò dậy, nhưng cơ thể cô gần như đã vô lực và đã quá mệt mỏi yếu ớt. Cô ngã xuống đất, ghé vào gạch men lạnh như băng, cô thật sự giống một con cá sắp chết, gần như không còn sức để thở.

Thôi bỏ đi, mình đã cố gắng hết sức rồi.

Cố Đường trợn tròn mắt, ngẩng đầu nhìn điện thoại di động trên vách ngăn thủy tinh, cửa tủ lạnh mở toang, khí lạnh không ngừng ùa vào người. Cô nghiến răng nghiến lợi nắm lấy cửa tủ lạnh, lại chậm rì rì đứng dậy.

Nhưng ngay sau đó cô lại ngã xuống, nhưng lần này, chiếc tủ lạnh bị rung chuyển theo, rồi chiếc điện thoại cũng trượt trên mặt kính.

Cố Đường lấy lại được động lực ngay lập tức, cô bắt đầu thử phá tủ lạnh, một chút, lại một chút, thất bại quá nhiều lần, cho nên khi chiếc điện thoại thực sự rơi xuống, thậm chí cô còn không dám tin.

Cố Đường bò tới, cầm điện thoại lên khi tay còn đang run, sau đó bấm máy.

Đôi mắt cô nhìn chăm chú vào nó, nhưng màn hình vẫn không có phản ứng.

Cô không cam lòng ấn nút nguồn cho tới khi màn hình lóe lên, còn đang mừng như điên, đột nhiên hình báo hết pin nhấp nháy trên màn hình hai lần rồi đen kịt lại, giống như cô đã trở về trạng thái nản lòng thoái chí.

Đúng lúc này, tiếng ván giường kẽo kẹt vang lên, Cố Đường nhìn sang theo bản năng thì thấy Tô Diễm mở to mắt, đôi mắt lãnh đạm của hắn đang lẳng lặng nhìn cô, không biết đã nhìn từ bao lâu.

Chứng kiến cảnh vui sướиɠ lố bịch của cô.

Tô Diễm xuống giường, từ từ đi tới gần, đem cô từ mặt đất bế lên rồi đặt lên giường.

Hai người đều tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lẳng lặng ôm nhau, cả hai không ai nói một lời, Cố Đường cực kỳ mệt mỏi, cứ thế đã ngủ mất, khi tỉnh lại, cô không thể tin được vào hai mắt của mình.

Cô thực sự đang nằm trên chiếc giường trong phòng ngủ của mình, trên người phủ một cái chăn bông do cô chọn. Hoàn cảnh quen thuộc, cách bài trí quen thuộc, đây là căn biệt thự của Tống Dục.

Làm thế nào mà…?!!

Vì quá đỗi khϊếp sợ, Cố Đường nhắm mắt lại rồi lại mở ra lần nữa, dùng ngón tay nhéo mạnh vào tay mình.

Không phải mơ…

Cô đã thật sự trở về.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Có người không?” Cố Đường gân cổ hét lớn.

Ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, rất nhanh cửa đã bị đẩy ra, cô nhìn thấy gương mặt của Thẩm Dịch. Lúc này cô hưng phấn không thể kìm được vì đã sống sót qua tai nạn, hai tay dang rộng ý bảo anh ôm lấy mình.

Thẩm Dịch hiểu ý, đi qua ôm cô vào lòng ngực, dỗ dành cô bằng giọng nói ôn nhu chưa từng có.

“Không sao, không sao, cô an toàn rồi.”

Cố Đường lẳng lặng ôm lấy anh, ngửi mùi hương tuyết tùng lạnh lẽo trên người anh, vẫn không thể tin được.

“Tôi đã trở về như thế nào?”

Thẩm Dịch giải thích ngắn gọn.

"Camera giám sát ghi được cảnh tên bắt cóc đặt cô bên ngoài biệt thự, sau khi bảo vệ xác nhận liền chạy ra ngoài kiểm tra, còn hắn đã bỏ trốn.”

Nghe lời Thẩm Dịch nói xong, Cố Đường ngây ngẩn cả người.

Tô Diễm đưa cô về nhà? Hắn buông tha cho cô? Vì sao?

Cố Đường không nghĩ được liền thôi không nghĩ nữa, ngón tay gắt gao nắm chặt quần áo trên người anh, khiến chiếc áo sơ mi nhăn nhúm lại. Cô giống như đã chịu kinh hách quá lớn, rất cần sự an ủi từ người khác.

“Tôi sợ lắm…Tôi thật sự rất sợ hãi…Tôi cho rằng mình sẽ chết…”

Cố Đường lẩm bẩm liên tục, cảm nhận được cô gái nhỏ bất an, Thẩm Dịch liền nuốt một đống lời muốn hỏi vào, từng chút một vỗ về cô.

“Tôi ở đây, sẽ không ai có thể tổn thương tới cô.”

Duy trì một loại tư thế quá lâu khiến sống lưng anh cương cứng, mới cử động một chút, thiếu nữ ghé vào trong ngực anh đã giương đôi mắt áy náy ra nhìn, có chút lưu luyến, nhưng vẫn buông lỏng tay ra.

“Xin lỗi.”

“Là tôi phải xin lỗi cô mới đúng.”

Thân thể hai người tách ra, cuối cùng đã có thể trò chuyện được. Cố Đường biết mình mới mất tích hai ngày mà thôi, nhưng với cô mà nói, lại giống như đã trải qua một khoảng thời gian rất dài.

Còn Thẩm Dịch cuối cùng cũng hỏi được nghi hoặc trong lòng.

“Kẻ bắt cóc là ai? Hắn đã làm gì với cô?”

Cố Đường chần chờ không nói, ánh mắt lập lòe, nhưng bởi vì cúi đầu nên Thẩm Dịch chỉ thấy đôi môi hồng mím lại.

“Hắn nói hắn tên Tô Diễm.”

Cố Đường lời ít ý nhiều kể lại chuyện xưa của Tô Diễm cho Thẩm Dịch nghe. Căn bản không nghĩ tới nguyên nhân bắt cóc sẽ là thế này, gương mặt anh lập tức lộ ra vài phần ngơ ngác.

Cố Đường vẫn luôn chú ý biểu cảm của anh, nhìn qua có vẻ anh cũng không biết, cô liền nhẹ nhàng thở ra. Tất nhiên cô không muốn khiến cho quan hệ giữa mình và Thẩm Dịch trở nên phức tạp.

Hơn nữa sao có thể bảo đảm lời Tô Diễm là thật? Nếu hắn dám bắt cóc người giữa thanh thiên bạch nhật, nói dối lại có gì khó?

Cô sẽ không bởi vì chuyện xưa của hắn mà hạ giọng phán đoán, cũng không vì vậy mà tha thứ cho hắn, cho dù hắn đã đưa cô trở về, không có tiến thêm một bước làm ra việc thương tổn tới cô.

Cố Đường cũng nói Tô Diễm không làm ra hành vi bạo lực ngược đãi mình nên Thẩm Dịch cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng hiển nhiên cô gái nhỏ đã chịu không ít thương tổn, gương mặt vốn đã trắng giờ không có chút máu, vẻ mặt tiều tụy uể oải.

Thẩm Dịch nhớ hết tin tức vừa có vào trong lòng, trong chốc lát đã sắp xếp người đi tra. Tuy anh không báo án, nhưng đã dùng hết toàn lực cứu được cô, cũng vận dụng không ít nhân mạch tài nguyên, bất quá không nghĩ tới cô sẽ được đưa về trong trạng thái êm đẹp.

Đối với kết quả này, Thẩm Dịch rất kinh ngạc, cho nên tuy rằng thấy cô gái nhỏ có điều giấu giếm cũng không hỏi nhiều. Người không sao là tốt, bằng không anh không thể trả công đạo cho Tống Dục rồi.

“Để tôi bảo dì Phương làm canh gà, cô đừng xuống làm gì, để tôi đưa lên. Uống một chút bồi bổ đã, chút nữa lại ăn cơm.”

Thẩm Dịch chưa bao giờ ôn nhu săn sóc như vậy, nhưng phản ứng của Cố Đường không phải thụ sủng nhược kinh, mà là sợ hãi khi phải ở trong phòng một mình.

“Tôi xuống lầu uống!”

Mắt thấy người sắp rời đi, Cố Đường vội vàng nói.

Thẩm Dịch liếc mắt một cái đã nhìn ra tâm tư của cô, không nói gì nữa, đi trở về ôm cô lên. Cố Đường nhẹ nhàng thở ra, giống như em bé không tự giác túm chặt đồ vật khiến mình an tâm.

Nhưng qua ban ngày, rồi tới khi trời tối sầm, cảm giác bất an vẫn chưa yếu bớt chút nào.

Trạng thái của cô vào trong mắt anh tựa như một con vật nhỏ đang cảnh giác, cho dù có nỗ lực xoa dịu tinh thần nhưng vẫn không thể khiến nó bớt chấn kinh, một chút tiếng gió thổi cây lay nho nhỏ đã khiến nó sợ hãi hùng khϊếp vía, thân thể run rẩy, biểu hiện yếu ớt bất lực.

Thẩm Dịch tới hỏi bác sĩ tâm lý liền nhận được câu trả lời: đây là chướng ngại sau khi bị bắt cóc.