Chương 9

“Nấc.”

Cậu ta kích động đến mức nấc lên.

Tống Dữ ngẩng đầu nhìn lên, tôi kéo Tưởng Thiếu Thiên lùi lại.

“A Dữ...” Giang Thịnh Lam vươn tay kéo cổ áo anh ta.

Tống Dữ ngoan ngoãn cúi đầu hôn lên khóe miệng cô ta, sau đó thổi một hơi lên mặt cô nàng.

Giang Thịnh Lam chậm rãi mất ý thức.

Khí chất của Tống Dữ lập tức thay đổi, hắn chậm rãi sắp xếp quần áo rồi xuống giường.

“Tôi đã nói rồi, cô đừng xen vào chuyện của người khác.”

Từng bước một, anh ta đi đến phòng thay đồ.

Tôi để Tưởng Thiếu Thiên lại phía sau lưng, hai tay nhanh chóng kết ấn: “Đợi tý nữa tôi ném lôi ấn ra ngoài, cậu tìm cơ hội chạy!”

Tưởng Thiếu Thiên rất tự giác: “Được! Em tuyệt đối không giữ chân chị!”

Tống Dữ dừng lại bên ngoài bức màn, một ngón tay mảnh khảnh vươn vào, chậm rãi vén rèm lên.

Toát lên vẻ ưu nhã.

Hoả lôi ấn trong tay tôi đã thành hình, nhân lúc này ném ra một chưởng.

Tưởng Thiếu Thiên lập tức theo sau, chạy ra ngoài.

Tống Dữ giơ tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy hoả lôi, nghiền nát nó.

Bàn tay kia bóp cổ họng Tưởng Thiếu Thiên cực kỳ chính xác.

Tôi: “...”

Con quái vật này là cái quái gì vậy!

Bộ mặt lẳиɠ ɭơ của Tống Dữ lúc này gần như nhìn có chút điên cuồng.

Khoé miệng anh ta giật giật, ném Tưởng Thiếu Thiên về phía tôi.

Một cái đạn hình người rơi thẳng vào người tôi.

“Con mẹ nó!” Tôi nghiến răng: “Tưởng Thiếu Thiên, cậu phải giảm cân rồi!”

Tưởng Thiếu Thiên gầm lên: “Nếu em còn sống…”

Quán tính làm cho chúng tôi đập vào kệ sau lưng.

Nỗi đau như trong tưởng tượng đã không đến và cái kệ tan thành hư vô ngay khi chúng tôi chạm vào.

Đây là...... Thuật che mắt!

Hai mắt tôi mở to, cơ thể tôi xuyên qua một tầng che chắn như có như không.

Rơi xuống từ độ cao hơn mười thước, long bài trên ngực tôi phát ra một luồng ánh sáng nóng, ánh sáng đó bao bọc và giúp tôi tiếp đất vững vàng.

Tôi đưa tay sờ sờ long bài, thở hổn hển: “Cảm ơn phu quân.”

“A….”

Tưởng Thiếu Thiên ngã xuống đất sau đó, rất lâu sau cậu ta cũng không đứng dậy được.

“Đây là cái gì...”

Tôi đứng dậy, nhìn xung quanh như mê cung, cũng giống như cửa động, vẻ mặt có chút phức tạp.

“Nếu suy đoán của tôi là chính xác, đây là Yêu vực.”

Tưởng Thiếu Thiên ngẩng đầu nhìn tôi: “Chị nói cái gì??”

Từ xưa đến nay, khi hàng yêu bắt buộc phải có tu vi cao và pháp lực mạnh, bình thường có rất ít Hàng yêu sư hành động một mình.

Không vì lý do nào khác, mà bởi vì những con quái vật đó sẽ tu luyện đến một cảnh vực của riêng mình. Ở trong cảnh vực bất luận là ai cũng chỉ có thể phát huy một nửa thực lực của bản thân.