Chương 7

Edit: Tharyo

- --------------------

"Lỗi của tôi, tôi quên không đề cập." Sau khi vòng thu thập chứng cứ thứ hai bắt đầu, Lâm Diệu nói với Thẩm Hàm Xuyên: "Sau mỗi vòng thảo luận, một nghi phạm sẽ bị loại theo cách bỏ phiếu."

Ở vòng đầu tiên, Thẩm Hàm Xuyên thu được bốn phiếu.

"Điều này có ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng không?" Thẩm Hàm Xuyên hỏi: "Không phải mọi chuyện đều dựa trên bằng chứng sao?"

Quả nhiên anh không biết chơi, mà không phải người có tâm cơ.

Lâm Diệu bất đắc dĩ lắc đầu.

"Trừ phi ở vòng cuối có bằng chứng xác thực và có sức thuyết phục tuyệt đối." Lâm Diệu cố gắng giải thích cho anh: "Việc này cũng giống như gϊếŧ người sói vậy."

Có lẽ Thẩm Hàm Xuyên thậm chí chưa bao giờ chơi Người sói.

"Nếu như anh không có sức thuyết phục, hung thủ thật sự rất có thể sẽ thuyết phục mọi người bỏ phiếu cho anh. Bởi vì kết cục mở, bất kỳ lối chơi nào cũng có thể sử dụng..."

"Giải thích xong chưa?" Sơn Phong đặt một viên xúc xắc vào tay Lâm Diệu. "Ném một viên, chúng ta chia thành nhóm."

Lâm Diệu ném ra số năm.

Sơn Phong giễu cợt: "Thật xui xẻo..."

Lâm Diệu và Ninh Du và Tiểu A chung nhóm,Thẩm Hàm Xuyên nghiễm nhiên thuộc nhóm Sơn Phong và Nha Đại Thần.

Vòng thu thập chứng cứ thứ hai bắt đầu.

Bình thường lúc này mọi người đều đã bắt đầu diễn xuất, nhưng hôm nay bởi vì có người ngoài Thẩm Hàm Xuyên đến, Ninh Du nhất định sẽ hỏi Lâm Diệu xem cô nghĩ gì về Thẩm Hàm Xuyên, còn Tiểu A, một chuyên gia chơi kịch bản gϊếŧ người, cũng sẵn sàng từ bỏ cội nguồn của mình mà ở bên cạnh hai người bọn cô nghe ngóng.

"Tôi có chút hối hận." Lâm Diệu nói: "Anh ấy thật sự không biết chơi, trải nghiệm của mọi người cũng không tốt, tôi nghĩ hôm nay Sơn Phong và Tiểu A đều biểu hiện không tốt..."

Tiểu A xua tay: "Anh không sao, dù sao anh nhất định sẽ chơi lại kịch bản này. Trọng tâm hôm nay là giúp em kiểm tra."

Ninh Du nói: "Sơn Phong khẳng định không chú tâm vào trò chơi. Nếu hôm nay không phải đối tượng hẹn hò của cậu ở đó, thì từ khi tìm thấy thư tình trong phòng cậu, Sơn Phong khẳng định sẽ đùa giỡn."

Cái gì mà trên đầu có chút xanh, hay gọi cô là em yêu.

Đây là tất cả những điều Sơn Phong có thể làm.

"Mà sau khi cậu ta bình tĩnh lại, Nha Nha cũng không nổi điển được, mọi người đều quá khách khí." Ninh Du phân tích nguyên nhân dẫn đến bầu không khí kỳ quái hôm nay.

Lâm Diệu quay lại vấn đề chính: "Thứ tìm thấy trong phòng mình không phải là thư tình, chứng cứ không chắc chắn... Vòng thứ hai tiết lộ điều gì?"

——Trong năm phút cuối cùng, người chơi được yêu cầu tự mình tìm kiếm bằng chứng. Phòng thờ hiện đã mở cửa, người chơi có nhu cầu có thể kết thúc việc tìm kiếm bằng chứng trước và vào phòng thờ để phân loại bằng chứng.

Lâm Diệu từ trong túi lấy ra một cây bút, xé ra một trang giấy, viết ra những manh mối đã biết.

Trong phòng của quản gia tìm thấy một bức thư được gửi bởi thanh mai đã lập gia đình ba mươi năm trước, nói rằng đứa con gái năm tuổi đã bị bắt cóc và không rõ tung tích. Còn thấy quản gia đã cất giấu một số bức ảnh của một nữ ca sĩ, là bà Hai khi còn trẻ. Ngoài ra, còn có một bức ảnh của vị thanh mai kia, với khuôn mặt giống hệt bà Hai.

Rõ ràng, bà Hai chính là con gái bị bắt cóc của thanh mai trúc mã của quản gia.

Một lượng lớn thuốc an thần, thuốc ngủ, v.v. được tìm thấy trong phòng của bà Hai, cũng như giấy chứng nhận chẩn đoán tâm thần do bệnh viện Kinh Nam cấp.

Còn bức tranh phủ bạt trong phòng cô Lục là vẽ cậu Hai.

"Khó trách căn phòng lại cạnh nhau." Lâm Diệu phàn nàn "Quả nhiên là 'Giông tố'."

Những năm gần đây, trong các tiểu thuyết gia đình hồi hộp máu chó, tình tiết anh em ruột cũng xem như thường gặp.

Trong vòng thứ hai khi tìm kiếm trong phòng vợ sắp cưới của cậu ai chỉ có những bức thư cô trao đổi với một người bạn qua thư tên giả là Phượng Hoàng Hoa và một tấm vé đi Kinh Nam vào sáng sớm ngày mai.

"Thầy giáo...." Lâm Diệu nhớ lại chiếc vali mà giáo viên được mở trong vòng thứ hai, cũng tìm thấy thuốc ngủ và vé quay trở lại Kinh Nam, lại cũng đi cùng chuyến tàu với cô vợ sắp cưới kia.

Ngoài ra, trong vali còn có một hộp nhỏ có mật khẩu, tổng cộng có bốn chữ số, mấy người họ lần lượt thử nhưng không mở được.

Lâm Diệu nhớ tới dường như mình đã nhìn thấy một ngày có bốn chữ số trong phòng của ông Lục.

Cô trở lại phòng ông Lục và nhìn quanh căn phòng trống phía sau.

Trên chiếc bàn nhỏ ở phòng sau có một cuốn sổ, đây là thói quen của ông Lục, ghi lại những người ông gặp hàng ngày, khi nào uống trà, khi nào uống thuốc.

Trong lúc tìm kiếm chứng cứ, Tiểu A chép lại thời gian biểu này, Lâm Diệu đang trả lời câu hỏi của Ninh Du.

Lần này nhìn lại, Lâm Diệu đột nhiên phát hiện mình đã bỏ qua thứ gì đó, trên tường treo mấy bức ảnh.

- --Ảnh kỷ niệm ngày thành lập Xưởng chế tạo vũ khí anh em Long Hổ nhà họ Lục.

Bức ảnh chụp hai người đàn ông và một phụ nữ. Người đàn ông đội mũ đang ôm một người phụ nữ mặc sườn xám bằng tay trái còn tay phải đang ôm một người anh em mặc bộ áo Tôn Trung Sơn. Người anh em mặc bộ áo dài Trung Quốc đang cầm một chiếc chiếc rìu trong tay.

- --Lữ Long và bạn của mình, Trung tướng Hàn trở thành anh em kết nghĩa, trao đổi tín vật ước định quan hệ thông gia.

Trong bức ảnh là một người đàn ông đội mũ và một người đàn ông mặc quân phục, mỗi người cầm một mặt dây chuyền bằng ngọc, cùng nhau tạo thành một vòng Thái Cực Quyền hoàn chỉnh.

——Ảnh lưu niệm của Bà Lục.

Trong ảnh,là người phụ nữ mặc sườn xám kia, còn người đàn ông đứng cạnh cô thì bị cắt mặt.

0727

Ở góc dưới của bức ảnh này có ghi 0727!

Lâm Diệu trong đầu tưởng tượng ra một màn kịch đẫm máu, tim đập thình thịch, cô nóng lòng muốn xác minh, dùng bốn con số này để mở hộp có mật mã của giáo viên.

"Không cần vào trong, tôi đã xem xét rồi." Giọng nói của Sơn Phong vang vọng qua bức tường. "Nếu tôi biết kịch bản này là như thế này, tôi sẽ không để anh... Tôi thực sự không muốn chơi nữa..."

Lâm Diệu không nghe rõ cậu ta nói cái gì. Sau khi cô rời khỏi phòng ông Lục, ngoài hành lang không có ai. Cô đi đến phòng giáo viên, nhập bốn con số 0727, hộp mật mã thật sự đã được mở ra.

"Mình biết mà." Lâm Diệu nói: "Chậc chậc, quả nhiên là hết sức máu chó mà."

"Vòng thu thập chứng cứ thứ hai đã kết thúc. Mời người chơi vào phòng thờ. Hai mươi phút nữa chúng ta sẽ bắt đầu vòng bỏ phiếu thứ hai."

Trong phòng thờ, Tiểu A đã yên lặng viết sơ đồ tư duy lên bảng trắng.

Không lâu sau, Sơn Phong và Thẩm Hàm Xuyên cũng đi vào.

Lỗ tai Lâm Diệu lại nóng lên.

Vốn dĩ đã suy nghĩ rõ ràng về cốt truyện, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Hàm Xuyên, đầu óc lại trở nên mơ hồ.

"Sắc đẹp hại nước, sắc hại nước..." Sau khi nghĩ linh tinh, Lâm Diệu hít một hơi thật sâu, ngồi thẳng dậy.

"Đều đến đông đủ rồi?" Tiểu A một tay mở bút, xuất ra phong phạm của một cảnh sát hình sự, kéo tấm bảng nhỏ lại gần, nói: "Chúng ta hãy phân tích toàn bộ cốt truyện một cách hợp lý..."

Ninh Du thở dài: "Ài"

Giai đoạn này Tiểu A có thể bắt đầu trò chơi một cách tự tin như vậy bởi kịch bản này đã được Tiểu A tìm hiểu kỹ càng, không còn gì để chơi nữa.

"Như thường lệ, tôi sẽ đưa ra suy luận trước, sau đó đưa ra bằng chứng."

"Hôm nay tôi không nói kết cục, bắt đầu từ yêu hận tình thù trong Dinh thự Hoàng hôn." Tiểu A mở bình giữ nhiệt đi kèm, thổi bọt trà, nhấp một ngụm trà nóng, và làm ướt cổ họng.

Há miệng ra, chính là một chậu cẩu huyết.

"Người chết, Lục Nhị Hổ, trước kia đã gϊếŧ anh trai mình và cưới chị dâu, nói cách khác thì người vợ đầu tiên của ông ta là chị dâu của minh, lại đã mang thai."

Sơn Phong xoa xoa thái dương, thở dài.

Nha Đại Thần cười quái dị: "Chết tiệt, ngay cả Sơn Phong cũng đẫm máu như vậy."

Lâm Diệu vẫn luôn âm thầm liếc nhìn Thẩm Hàm Xuyên, lúc này anh vẫn giữ nụ cười quái dị.

Ninh Du nói: "Vẫn còn tốt, dù sao cũng gọi là người thừa kế tội lỗi, chúng ta lúc chơi đã chuẩn bị tâm lý, đúng như dự liệu."

Cốt truyện mà Tiểu A sắp xếp ra không khác với những gì Lâm Diệu tưởng tượng. Nhưng vì không tìm được nhiều chứng cứ nên sau khi Tiểu A kể lại câu chuyện, cô vẫn cảm thấy kinh ngạc trước nhân vật phản diện trong kịch bản này.

Người vợ đầu tiên của ông Lục là chị dâu của ông ta. Người con trai cả chết từ khi còn nhỏ thực ra đã được ông giao cho phía Bắc làm con nuôi.

Người vợ thứ hai của ông Lục là một ca sĩ và là con gái thất lạc của mối tình đầu của quản gia. Trên danh nghĩa, cô ta là Bà Lục nhưng thực chất là người tình bí mật của Tướng quân Tiết sống ở Lục phủ.

Cho nên tất nhiên, cô Ba Lục cũng không phải là cô Ba nhà họ Lục, mà là con gái ngoài giá thú của Tướng quân Tiết.

"Trong Lục gia lớn như vậy, người duy nhất có huyết thống là cậu Hai." Nha Đại Thần thở dài. "Bẩn thỉu, hào môn thật bẩn."

Sơn Phong nhìn cô nàng với vẻ mặt khó coi, đáng tiếc Nha Đại Thần không nhìn thấy.

Tuy nhiên, con cái trong gia đình không hề biết chuyện này nên cô Ba mới danh xứng với thực mà yêu anh mình.

Về phần vị hôn thê của cậu Hai, cô là con gái của Tướng quân Hàn, bạn cũ của anh em nhà họ Lục, Hàn tướng quân có dã tâm rất lớn, muốn thống nhất Nam Bắc, không thể thiếu sự hỗ trợ vũ khí của nhà họ Lục. Vì vậy, con gái nhất định phải gả vào nhà họ Lục.

Cậu Hai Lục và em gái của mình đang rơi vào mối quan hệ anh em vặn vẹo, vô cùng đau khổ. Vị hôn thê theo đuổi tình yêu tự do và yêu người bạn qua thư mà cô đã từng trao đổi thư từ từ khi còn là thiếu nữ.

Sau khi kể lại câu chuyện, Tiểu A đưa ra bằng chứng và suy đoán của mình.

Theo hồ sơ khách đến thăm của ông Lục, ngoại trừ vị hôn thê của cậu Hai thì những người khác đều đã vào phòng ông và gặp ông trước khi ông qua đời.

"Người đầu tiên tiến vào là quản gia đến đưa trà, sau đó là người giáo viên tới, tiếp theo là cậu Hai, rồi bà ai, cô Ba, ghi chép của ông ta kết thúc ở đây."

"Trong trường hợp này, người vào cuối cùng là người đáng nghi nhất." Lâm Diệu phân tích.

Tiểu A nói: "Không nhất định phải như vậy."

"Vậy nguyên nhân cái chết là gì?" Ninh Du hỏi.

Tiểu A nói: "Chỉ chờ có người hỏi vấn đề này, nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của ông Lục là..."

Bị lưỡi rìu chém chết.

Tiểu A viết nguyên nhân cái chết lên bảng.

Lâm Diệu suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Tôi hiểu ý của anh, nói cách khác, vết thương sau đầu và vết bầm tím trên môi không phải nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết, ông ta vẫn là chết vì một chiếc rìu."

"Hiện tại là lúc bàn luận hung thủ sao?" Thẩm Hàm Xuyên đột nhiên nói.

"Ừm, đúng vậy." Lâm Diệu nói.

"Tôi không hiểu lắm." Thẩm Hàm Xuyên vẻ mặt vô hại nhìn Tiểu A: "Anyway đang là đóng vai trò lãnh đạo đưa ra suy luận à? Nhưng cậu ấy...không phải là cô Ba Lục sao?"

"Đúng vậy." Tiểu A nói: "Tôi chỉ đang sắp xếp tình tiết vụ án và đưa ra ý kiến

cho mọi người mà thôi.
"

"Như vậy" Thẩm Hàm Xuyên nói: "Anh có chọn chính mình không?"

"Đương nhiên là có." Tiểu A hất cằm: "Sau vòng này, thật sự có thể bỏ phiếu ra hung thủ, đạt được kết cục."

"..." Thẩm Tiên Xuyên trầm ngâm, sau đó làm một việc rất thích hợp với người chơi mới vào nghề.

Anh nói: "Đều đã suy luận được bảy tám phần, tôi tự hủy vậy."

Anh nói: "Tôi bỏ thuốc ngủ vào tách trà của ông Lục."

Sơn Phong tỏ vẻ không nói nên lời, ngồi phịch xuống ghế và từ bỏ trò chơi.

Lâm Diệu không khỏi thở dài.

"Tôi nói vậy là để hỏi... cô Ba" Anh nhìn Tiểu A: "Trong số dụng cụ vẽ rải rác trong phòng cô, tôi tìm thấy một dụng cụ vẽ có hình dáng giống với vết thương sau gáy của người quá cố. Nó là kiểu móc sắt, phía trên dính sơn dầu, tất nhiên nói đó là vết máu cũng có lý."

Nha Đại Thần: "Hahahaha, bây giờ chúng ta bắt đầu bỏ phiếu nhé?"

"Tôi đến dinh thự để mang... hôn thê của cậu ai đi, tôi là bạn qua thư của cô ấy đã nhiều năm." Thẩm Hạ Xuyên nói: "Kế hoạch của tôi là cho mấy người ăn đồ ăn có tẩm thuốc ngủ, còn tôi thì sẽ đưa cô ấy trốn thoát."

Lúc này Lâm Diệu gật đầu.

Trong số những bức thư kia của vị hôn thê còn kẹp một tờ giấy nhỏ bên trên có một dòng chữ viết "Đừng uống bất cứ món súp nào".

"Lý do tự hủy là..." Thẩm Hàm Xuyên cụp mắt xuống: "Xem ra hung thủ đã lợi dụng kế hoạch của tôi để gϊếŧ ông Lục, tôi là người ngoài duy nhất ở đây, tôi không muốn làm vật tế cho kẻ gϊếŧ người thực sự."

"Tuyên bố xong chưa?" Tiểu A hỏi.

"Hẳn là vẫn cần phải chứng minh kẻ gϊếŧ người, phải không?"

Tròng kính của Thẩm Hàm Xuyên phản chiếu ánh sáng, khiến khó nhìn rõ đôi mắt của anh.

"Giấy chẩn đoán tâm thần trong phòng bà Hai là của cô Ba. Sổ chẩn đoán có nhắc tới bệnh nhân vẫn còn trẻ. Cho nên cô Ba khi bệnh phát tác đã dùng dụng cụ vẽ khiến ông Lục đang ngủ bị thương, tưởng là đã gϊếŧ cha mình và cầu cứu người thân cận với cô ấy. Sau đó, có người vì cô Ba... chém một đao."

"Tôi nghĩ vụ án là như thế này." Thẩm Hàm Xuyên nói xong.

Anh không nói ai là người thực sự đã dùng rìu gϊếŧ ông Lục. Nhưng những người thân cận với cô Ba là bà Hai, cậu Hai đều có mặt.

Ngay cả quản gia muốn giúp đỡ bà Hai cũng có khả năng là người ra đòn cuối cùng.

Sơn Phong ngồi thẳng lên, uể oải nói: "Được rồi, chúng ta bắt đầu bỏ phiếu."

Sau khi cân nhắc cẩn thận, Lâm Diệu đưa phiếu cho người quản lý.

Đầu tiên, cô không nghĩ cậu Hai có động cơ gϊếŧ người.

Vì vậy, vụ án này có thể đúng như Thẩm Hàm Xuyên nói, cô Ba tâm thần không ổn định vô tình làm bị thương cha mình, tưởng rằng cha mình đang ngủ đã chết nên đã cầu cứu mẹ mình.

Bà Hai nhờ quản gia giúp đỡ, để bảo vệ con gái mối tình đầu, quản gia đã giúp chốt cú hạ.

Mặc dù vẫn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái nhưng đây là cách suy luận hợp lý nhất.

Cuộc bỏ phiếu đã kết thúc.

Nhân viên công tác thống kê, tiết lộ kết quả cuối cùng.

"Kẻ sát nhân thực sự mà mọi người chọn là——"

Lâm Diệu đột nhiên nghĩ tới.

Đợi đã, có vẻ như cô đã quên đưa ra một bằng chứng quan trọng.

Mặt dây chuyền ngọc bích kia của thầy giáo!

Tuy nhiên, nó dường như không ảnh hưởng đến suy luận của vụ án? Vậy nó chỉ là một trong những đầu mối thôi sao?