Chương 6

Edit: Tharyo

- ------------------

Hình nộm bằng cao su đang dựa lưng vào ghế sofa trong phòng ngủ.

Mọi người bước vào đều thở dài.

"Cái chết này quá bi thảm."

Ông Lục bị một chiếc rìu cắm vào đầu, cho dù là hình nộm và máu giả thì cảnh tượng cũng quá chấn động.

"Một đòn chính diện, một phát mất mạng?" Nha Đại Thần trầm ngâm.

Tiểu A hắng giọng một tiếng, vỗ tay nhắc nhở: "Mọi người, nhập vai đi. Mẹ, đây là bố, mẹ nhìn thấy bố đã chết, mẹ không muốn nói gì sao?"

Nha Đại Thần giơ ngón tay lau nước mắt, kêu khóc: "Lão gia, sao ông lại chết thảm như vậy..."

Thẩm Hàm Xuyên đứng ở cửa, tò mò nhìn bọn họ diễn.

Lâm Diệu lặng lẽ ngoắc ngoắc tay, ra hiệu cho anh đi theo cô.

"Tôi hướng dẫn anh." Lâm Diệu nói: "Bước đầu tiên là xem nạn nhân chết như thế nào."

Thẩm Hàm Xuyên đến gần ông Lục, ánh mắt lặng lẽ quan sát qua cặp kính.

Sơn Phong đang ngồi xổm trên mặt đất nhìn vào ngón tay của hình nộm, khi Thẩm Hàm Xuyên đến gần hơn, lưng cậu cứng đờ, ngẩng đầu nhìn một chút rồi di chuyển sang bên cạnh.

Lâm Diệu kéo đầu hình nộm.

"Vết máu ở phía sau ghế sofa trông không đúng lắm." Cô nói: "Có vết máu ở phía sau ghế sofa, vậy nên trên đầu ông ấy không chỉ có một vết thương..."

Vừa nhìn, cô vừa lặng lẽ nhỏ giọng hướng dẫn Thẩm Hàm Xuyên.

"Nói cách khác, những cảnh tượng này cũng là dựa trên chi tiết của vụ án?" Thẩm Hàm Xuyên có vẻ đã hiểu rõ cách chơi.

"Không sai... quả nhiên!" Lâm Diệu phát hiện một vết thương khác trên bộ tóc giả phía sau đầu của hình nộm.

Thẩm Hàm Xuyên: "Trong trường hợp này..."

Anh ngón tay khe khẽ vẩy chiếc rìu. "Dụng cụ mới tinh này hẳn là đạo cụ đã được cân nhắc kĩ lưỡng?"

"Nhìn vào chi phí đầu tư, kịch bản này có mức đầu tư cao, đạo cụ nhất định phải tùy theo từng vụ án mà tùy chỉnh."

Thẩm Tiên Xuyên nói: "Một chiếc rìu cổ nhưng tinh xảo..."

Anh nhìn quanh phòng ngủ một lượt: "Tôi nhớ là trên tường hành lang có treo đồ trang trí."

Bức tranh nghệ thuật đầu hươu và đầu gấu.

"Tuy nhiên, vẫn còn một chỗ trống."

Nghe vậy, Sơn Phong đột nhiên xen vào: "Ở đâu?"

Tiểu A suy nghĩ một chút, đi ra ngoài nhìn xem, sau đó quay lại xác nhận quan sát của Thẩm Hàm Xuyên.

"Quả nhiên, bên cạnh bức tranh phong cảnh sấm chớp rền vang, có một cái tủ kính trống rỗng, bên trong không có gì cả. Xét về độ cao thì vừa vặn có thể đựng được chiếc rìu này."

Quản gia Ninh Du tham gia: "Đúng vậy, ngày thường chiếc rìu này được treo ở đó, là đồ sưu tầm của lão gia. Năm đó, ông chủ và anh trai đều dựa vào chiếc rìu này để bảo vệ dây chuyền sản xuất của nhà máy, lúc này mới tạo nên gia nghiệp của nhà họ Lục."

"Ồ, tôi hiểu rồi, chiếc rìu này ai cũng có thể lấy được! Manh mối này không có giá trị gì, tiếp tục tìm kiếm rồi báo cáo lại!" Nha Đại Thần nói.

"Nếu như tất cả các chi tiết đều đã được tính toán..." Thẩm Hàm Xuyên trầm tư nhìn chằm chằm vào môi hình nộm. "Môi có màu xanh chứng tỏ ông ta mắc bệnh tim hoặc bị trúng độc mà chết?"

Sơn Phong nói: "Là bệnh tim, ông ấy vẫn luôn uống thuốc."

Trên bàn có một bát thuốc nhưng vẫn còn đầy chưa uống hết.

Bên cạnh bát thuốc là một tách trà đã thấy đáy, trà trông như đã uống cạn.

Thẩm Hàm Xuyên nhìn quanh phòng một lượt, sau đó quay lại chỗ Lâm Diệu, nhìn cô tìm kiếm manh mối.

"Anh cũng có thể đi nơi khác tìm kiếm." Lâm Diệu nhỏ giọng nhắc nhở Thẩm Hàm Xuyên.

"Chúng ta cùng đi nhé, được không?"

Yêu cầu của Thẩm Hàm Xuyên vẫn rất lịch sự, nhưng Lâm Diệu lại có loại ảo giác rằng anh thật ra là đang làm nũng với cô.

Ảo tưởng rằng Thẩm Hàm Xuyên đang có hành động làm nũng với mình khiến đầu Lâm Diệu choáng váng, lâng lâng dẫn anh đi dò xét cùng nhau.

Ở vòng đầu tiên, tất cả các gian phòng thì chỉ một vài khu vực được mở.

Có lẽ vì muốn ở một mình lâu hơn với Thẩm Hàm Xuyên, Lâm Diệu đã vô tình đưa anh đến căn phòng cuối hành lang, căn phòng cách xa hiện trường vụ án nhất.

Khi mở cửa nhìn thấy chiếc va li trên giường và cặp kính phía trên, cô nhận ra đây chính là phòng của thầy giáo.

"Đây là phòng của anh."

"Đúng vậy, thưa tiểu thư." Thẩm Hàm Xuyên nói: "Cũng may là rất ngăn nắp, mời vào, xin cứ thoải mái."

Chiếc va li của thầy giáo đã bị khóa, có lẽ không có cách nào để khám phá những bí mật bên trong trong vòng đầu tiên.

Thứ duy nhất có thể lục soát trong vòng này là sách và vé đặt trong tủ.

Tấm vé cho thấy anh đến từ phía Nam Bắc Kinh.

Cuốn sách bên dưới tấm vé có tên là "Bài hát tuổi trẻ", là một tập thơ, trang bìa có đóng dấu của Đại học Kinh Nam, ngoài ra còn có dòng chữ in trên đó.

"Tôi sẵn sàng đến như đã hẹn, tặng cho bạn một cuộc sống tự do."

Lâm Diệu tùy ý mở ra.

Cuốn sách mà người tổ chức đang tìm chỉ có bìa được dán, còn lõi bên trong là một cuốn sách khiêu da^ʍ lậu hạng ba đầy trên đường phố.

Chỉ cần liếc nhìn một vòng, Lâm Diệu liền nhìn thấy rất nhiều từ như trở mình phóng túng, trắng toát, son môi, hương thơm.

Một sự im lặng khó xử lan rộng.

Cô nhanh chóng đóng cuốn sách lại, đỏ mặt dưới ánh mắt tò mò của Thẩm Hàm Xuyên.

"Chuyện gì vậy?"

Thẩm Hàm Xuyên nhận lấy cuốn sách, liếc mắt một cái, cười nói.

"Cái này...thật bôi nhọ văn hóa." Anh đóng cuốn sách lại. "Điều duy nhất có vẻ hữu ích là trang tiêu đề."

Lâm Diệu gật đầu qua quýt.

Cô nói: "Không sao, chúng ta có niềm tin mạnh mẽ hơn một chút, chỉ cần tưởng tượng nó là một tập thơ là được."

Thẩm Hàm Xuyên nhìn bốn phía, nói: "Trong phòng này hẳn là không còn gì cả. Xem ra, vị thầy giáo này phải đến vòng thứ hai mới cho mọi người thấy diện mạo chân thật... Chúng ta đổi phòng khác xem."

Lâm Diệu gật đầu, theo anh rời đi.

Thẩm Hàm Xuyên đột nhiên dừng bước, quay người lại mỉm cười.

"Mặc dù nói như vậy có chút thất lễ." Lúc này, hắn thật giống một thầy giáo thần bí, đẩy gọng kính trên sống mũi lên.

"Tôi có thể xem phòng của tiểu thư được không?"

"Được thì được, nhưng tôi không rõ lắm căn phòng ở đâu..." Lâm Diệu chỉ có thể đoán.

"Tôi nghĩ chắc là căn phòng thứ hai ở bên kia hành lang." Thẩm Tiên Xuyên chỉ cho cô: "Nếu tôi đoán không nhầm thì hình trang trí trên tường có tác dụng gợi ý về căn phòng."

Bên cạnh phòng của ông Lục có một cái đầu gấu.

Một căn phòng khác treo đầu hươu.

Ngoài ra còn có người phụ nữ ôm đứa bé rơi nước mắt, thiếu nữ nằm trên mặt nước và thiếu nữ cầm bông hoa.

"Nói có lý!" Lâm Diệu lúc này mới phát hiện mấy bức tranh bên cạnh các phòng đều tương ứng với nhau. "Nhưng tại sao anh lại nghĩ phòng tôi bức tranh thiếu nữ nằm trên mặt nước?"

Hiện tại có hai cô gái trẻ trong gia đình này.

Một là vị hôn thê, một người là cô Ba nhà họ Lục.

"Vẫn chưa rõ hai cô gái tương ứng với bức tranh nào, nếu là chia 50-50 thì chỉ có thể dựa vào phương thức thông thường mà suy đoán." Thẩm Hàm Xuyên nói: "Thiếu nữ trên mặt nước gần đầu hươu nhất."

Anh mặc định căn phòng hình đầu hươu là phòng của cậu Hai Lục, vì vậy thân là vợ sắp cưới của anh ta thì phòng của Lâm Diệu phải ở ngay cạnh đầu hươu.

Tuy nhiên, sau khi mở cửa, Lâm Diệu biết rằng họ đã đoán sai, đây là phòng của cô Lục.

Phòng của cô Lục giống như một phòng vẽ tranh, chứa đầy những bức tranh, dụng cụ vẽ tranh nằm rải rác trên sàn nhà.

Hầu hết các bức tranh của cô ấy đều vẽ các thành viên trong gia đình, bố mẹ, anh trai và quản gia.

"Cô gái nằm trên mặt nước là Tiểu A." Lâm Diệu nói.

Thẩm Hàm Xuyên cười nhẹ: "Thú vị."

"Ơ? Hai người đang khám xét nơi này?" Tiểu A gõ cửa. "Ồ, đây là phòng của tôi. Ố, giấy niêm phong của vòng thứ hai còn chưa được mở ra..."

Đôi mắt sắc bén của anh ta nhìn thấy giá vẽ phía trong cùng được bọc bằng vải, nhưng thứ này chỉ có thể điều tra nội dung ở vòng thứ hai.

"Bây giờ tôi muốn đi xem phòng của cậu." Tiểu A uy hϊếp.

"Nếu như vậy..." Lâm Diệu nói: "Chúng ta hãy đi xem phòng của cậu Hai."

Trong phòng cậu Hai Lục không có nhiều đồ vật giá trị.

Lâm Diệu lục lọi trong ngăn tủ, tìm thấy một chồng trái phiếu, cổ phiếu trong trạng thái không còn mới và biên lai quyên góp từ các cô nhi viện.

"Cậu Hai là nhà từ thiện sao?" Lâm Diệu suy đoán.

"Nó mâu thuẫn với triết lý kinh doanh của cha cậu ta." Thẩm Hàm Xuyên nói.

"Hả?" Lâm Diệu khó hiểu.

"Phòng ông Lục bên cạnh, trên tủ có đặt mấy chồng báo cũ." Thẩm Hàm Xuyên nói: "Ông Lục là một thương gia giàu có cùng với Đại tướng Tiết gặp gỡ, cùng nhau thống trị phía Nam, chinh phạt đất Bắc, mỏi mắt mong chờ."

"Chiến tranh nổ ra, hoàng kim vạn lượng, Lục thương cười lớn."

"Hai nhà Lục, Hàn và Tấn, Tần kết nên chuyện tốt, hoàn thành hôn ước cũ."

"Tướng quân Hàn chết trận, việc mở rộng lãnh thổ Nam bị ngăn cản."

Thẩm Hàm Xuyên kể lại nguyên văn những mẩu báo mà anh nhìn thấy trong căn phòng xảy ra vụ án và nói: "Có vẻ như thế giới quan này bị chia thành miền Bắc và miền Nam. Ông Lục đã chết kiếm tiền từ chiến tranh, càng có nhiều cuộc chiến ông ta càng kiếm được nhiều tiền. Còn cậu Hai trong nhà, tất cả cổ phiếu và trái phiếu của anh ta đều được dùng để xây dựng cơ sở hạ tầng sinh kế cho người dân, đồng thời cũng tài trợ cho các trại trẻ mồ côi..."

"Thật là một phát hiện lớn!" Lâm Diệu trở nên hưng phấn.

Nha Đại Thần đi loanh quanh đến căn phòng này.

"Này hai người, đừng tán tỉnh nữa! Chơi thật vui, diễn thật tốt diễn thật tốt!"

Ở tầng dưới, các nhân viên đã kết thúc vòng điều tra đầu tiên.

"Thời gian điều tra đã hết, tất cả người chơi vui lòng quay lại bàn ăn trong phòng khách."

"Có hạn chế thời gian sao?" Thẩm Hàm Xuyên hỏi.

"Chúng ta còn rất nhiều phòng chưa xem." Giọng điệu của Lâm Diệu không hề lộ ra chút khó chịu nào. "Đoán chừng sẽ rơi vào thế bị động thôi."

"Chỉ mới bắt đầu thôi." Thẩm Hàm Xuyên nói. "Không thể quyết định kết quả cuối cùng."

Mọi người quay trở lại bàn ăn và bắt đầu vòng nhận dạng đầu tiên.

Lâm Diệu tổng hợp những thông tin ít ỏi và quyết định vòng đầu tiên tập trung trọng điểm vào Sơn Phong.

Nghĩ xong, cô ngẩng đầu lên thấy Thẩm Hàm Xuyên vẫn ngồi phía đối diện, ánh mắt dây dưa, anh bình tĩnh mà rộng lượng cười với cô.

Lâm Diệu lại cúi đầu.

Những gì đồng đội đang nói, cô đều không nghe lọt một câu. Nhiệt độ tai tăng cao, ong ong ù tai.

Ngay từ đầu trận đấu, sau khi anh đeo kính vào, cô đã không có cách nào thẳng thắn nhìn về phía anh.

Khí chất của anh thay đổi rất nhiều sau khi đeo kính.

Trở nên... càng sắc bén và hung hãn hơn.

Mặc dù nhã nhặn, quả thật là một giáo viên. Nhưng vai thầy giáo này của Thẩm Hàm Xuyên giống như một người có kỹ năng phi thường, co khả năng vung rìu vào đầu người khác, nhưng bởi vì như vậy không tao nhã nên không phải người như vậy.

"Tôi càng muốn nhờ chị dâu giải thích một chút, những bức thư trong phòng chị ấy có ý nghĩa gì." Tiểu A đưa ra những lá thư tìm được trong phòng vị hôn thê.

Bức thư được vò nát rồi duỗi phẳng ra, là một mảnh chưa cháy hết mà Tiểu A tìm thấy trong thùng rác trong phòng vị hôn thê.

Lâm Diệu tập trung tinh thần, nhận lấy mảnh giấy.

Em ở Lục gia cũng không bị coi thường, nhưng cậu Hai không thích em vì em là con gái của Tướng quân Hàn. Em thở phào nhẹ nhõm vì anh ta không có ý định thực hiện hôn ước, điều đó khiến em có thể nhớ anh vẹn toàn.

Chỉ là gần đây chú Lục càng ngày càng thúc ép việc kết hôn, nếu anh có thể...

Lâm Diệu bình tĩnh đọc nửa trang thư, buông tay: "Viết thư cũng không được sao? Hôn nhân sắp đặt không hạnh phúc, cậu Hai cũng không thích tôi, tôi viết một lá thư cho một người bạn để bày tỏ nỗi buồn của tôi là điều rất bình thường thôi."

"Gửi thư là bình thường, nhưng thư của cô là gửi cho ai? Trên đó còn viết, cô nhớ hắn ta." Nha Đại Thần cũng tham gia. "Tôi có thể suy đoán rằng bởi vì lão gia đang thúc giục cô kết hôn với cậu Hai, nhưng cô không muốn, vậy nên viết thư gọi người yêu của mình đến, hợp sức sát hại lão gia."

"Người yêu ở đâu?" Lâm Diệu chỉ vào Thẩm Hàm Xuyên. "Bà Hai, không lẽ bà cho rằng, người đi ngang qua ở lại tá túc, chính là đồng bọn của tôi chứ?"

"Không phải sao?" Nha Đại Thần tiếp tục nói: "Dinh thự Hoàng hôn tọa lạc ở một nơi hẻo lánh, phía trước không có thôn, phía sau không có cửa hàng. Anh ta chỉ là một thầy giáo, ý định ban đầu là đi đâu? Tôi nghĩ từ đầu đích đến của anh ta là ở đây. Thầy giáo, có điều gì muốn nói?!"

"Tôi không có gì để nói." Thẩm Hàm Xuyên nói: "Việc này tạm thời tôi sẽ không giải thích."

"Quả nhiên!"Nha Đại Thần hưng phấn nói: "Hai người có động cơ gϊếŧ người!"

"Nếu như tôi không muốn kết hôn, tôi có thể đào hôn, không đến mức phải gϊếŧ người." Lâm Diệu nhìn về phía Sơn Phong với tâm trạng không tốt, chuyển hướng mục tiêu.

"Ngược lại, cậu Hai, người thừa kế muốn lên nắm quyền,gió tanh mưa máu. Triết lý kinh doanh của cậu Hai khác với ông Lục. Cậu Hai ghét hợp tác với quân đội, muốn làm một thương nhân đơn thuần có tinh thần trách nhiệm xã hội. Anh ấy cũng đang tài trợ cho trẻ mồ côi và làm từ thiện. Ông Lục đang tài trợ cho quân đội để mở rộng chiến tranh, việc cậu Hai ra tay... càng hợp lý hơn..."

"Không cần phải gϊếŧ ông ấy." Sơn Phong mệt mỏi nói: "Cha đã hứa, chỉ cần tôi và cô kết hôn, ông ấy sẽ giao toàn bộ tài sản trong nhà cho tôi."

"Cho nên loanh quanh một vòng, cô mới là người đáng nghi nhất!" Nha Đại Thần chỉ vào Thiểm Thiểm, đập bàn nói.

"Ngược lại tôi cảm thấy..." Ninh Du chậm rãi mở miệng: "Cho dù tiểu thư có nɠɵạı ŧìиɧ thì cũng không phải kẻ sát hại lão gia. Chiếc rìu kia treo rất cao và nặng nề, người gϊếŧ lão gia chắc chắn là một người đàn ông. Vì thế..."

Mọi người đều nhìn Thẩm Hàm Xuyên.

"Này, người ngoài, anh có lời giải thích nào không?" Nha Đại Thần hỏi.

Thẩm Hàm Xuyên vẫn giữ nguyên vẻ mặt tươi cười như cũ, ôn nhu nói: "Tạm thời không giải thích."

Lâm Diệu cũng bị phản ứng của anh làm cho sửng sốt. Cô luôn có cảm giác như anh là người mới nhưng lại thâm sâu khó lộ.

Màn trình diễn này... có chút tâm cơ* a.

*白切黑: Bạch thiết hắc: cụm từ dùng để chỉ những người có vẻ ngoài thánh thiện như thiên sứ song bên trong lại tà ác, đen tối, xuống tay hại người một cách tàn nhẫn, quyết không nương tay.