Chương 30

Nguyên liệu nấu ăn chọn mua bao nhiêu lâu đều bị hỏng hết, hôm sau Đỗ Hoài Lâm lại gọi giao hàng mang một đống nguyên liệu tươi đến. Hề Vi vừa lẩm bẩm “Lãng phí thức ăn sẽ bị trời phạt” vừa tiếc nuối vứt hết thức ăn hỏng vào thùng rác.

Đỗ Hoài Lâm lấy câu đối Tết và chữ Phúc ra, nhíu mày nghĩ xem nên dán vào chỗ nào. Bình thường năm mới anh toàn trở về biệt thự nhà họ Đỗ, chuyện nhỏ này căn bản không đến tay anh làm.

“Để cháu.” Hề Vi xung phong nhận việc, dán câu đối lên cửa chính, rồi dán chữ Phúc lên mỗi cánh cửa trong phòng. Cậu còn mua một đôi tượng hình con giáp, đặt ở hai bên trái phải cửa kính tủ rượu. Đỗ Hoài Lâm nhìn hai con thỏ lông xù cùng với chữ Phúc đỏ rực tràn ngập không khí ngày lễ, trong không gian mang đậm phong cách hiện đại mà cứng nhắc của ngôi nhà chẳng hiểu sao có cảm giác hài hòa đến lạ. Anh nhìn Hề Vi đi ra đi vào bận rộn, khuôn mặt thường trực nụ cười sung sướиɠ, tâm trạng của anh cũng nhẹ nhõm hơn.

Lúc gói sủi cảo, Hề Vi bóc một viên kẹo hoa quả thay cho đồng xu nhét vào một trong số các miếng sủi cảo.

“Để xem ai ăn được miếng này, một năm tới sẽ gặp may mắn, vạn sự như ý.” Hề Vi vui vẻ nặn xong miếng sủi cảo. Lúc nói câu này mặt cậu còn dính một ít bột mì, Đỗ Hoài Lâm vươn tay quệt đi giúp cậu.

Kết quả người ăn được viên kẹo chính là Hề Vi. Cậu mới ăn đến miếng sủi cảo thứ ba đã cắn phải, kẹo trong nhân bánh đã tan mất một nữa. Đỗ Hoài Lâm cười nói: “Xem ra năm tới cháu sẽ rất may mắn.”

Hề Vi cũng rất vui, cậu nuốt viên kẹo xuống, nói: “Mong là uy lực của viên kẹo này có thể kéo dài đến lúc cháu thi đỗ đại học A.”

“Chắc chắn là không thành vấn đề.”

“Chú có nguyện vọng gì không?” Hề Vi hỏi.

Đỗ Hoài Lâm buông đũa, im lặng nhìn cậu một lúc, cười đáp: “Tất nhiên là có.”

“Nói cho cháu biết được không?”

Đỗ Hoài Lâm chỉ lắc đầu cười, gắp cho cậu một miếng cá hấp.

Anh hy vọng tất cả những mơ ước của Hề Vi đều có thể thực hiện, anh hy vọng tương lai của cậu không còn mù mịt và sóng gió, anh hy vọng… Cho dù có một ngày mình không ở bên cạnh Hề Vi, cậu vẫn có khả năng tìm kiếm hạnh phúc của riêng mình.

Thời khắc chuyển giao giữa năm mới và năm cũ, bọn họ đứng trước ban công, Đỗ Hoài Lâm ôm cổ cậu từ phía sau, ghé sát vào mặt cậu, chăm chú nhìn pháo hoa tưng bừng ngoài cửa sổ, trời đêm sáng rực như ban ngày. Hề Vi nhớ lại tối hôm Tết nguyên đán, cũng dưới bầu trời pháo hoa như thế này, cậu lén hôn Đỗ Hoài Lâm, đó là lần đầu tiên bọn họ hôn nhau, cảm xúc khi ấy vừa lo lắng đau khổ vừa dè dặt ngọt ngào. Bây giờ bọn họ lại ở trong hoàn cảnh này, chậu thủy tiên trên bệ cửa sổ tỏa hương thơm thanh nhã, mấy đóa hồng cắm trong bình hoa lưu ly bên cạnh thơm ngào ngạt. Hề Vi nghiêng mặt, hôn lên môi anh, cười nói: “Chúc mừng năm mới.”

“Năm mới vui vẻ.” Đỗ Hoài Lâm hôn đáp lại, siết chặt vòng tay.

Ngày hôm qua không thể lấy lại được. Đối mặt với con đường chưa rõ ở phía trước, một là chủ động, hai là bị ép, bọn họ đều sẽ bị dòng lũ thời gian cuốn đi, chỉ có thể như vậy.

Mùng một, Đỗ Hoài Lâm phát hết lì xì cần phát, gọi tất cả những cuộc điện thoại cần gọi rồi dứt khoát tắt máy. Trong mấy ngày nghỉ hiếm có này, bọn họ tựa như một đôi tình nhân trên đảo hoang, vứt bỏ tất cuộc sống đời thường xô bồ, chuyên tâm hưởng thụ thế giới hai người. Đối với Hề Vi mới nếm thử hương vị tình ái mà nói, người yêu lớn tuổi chín chắn dịu dàng lại không thiếu mãnh liệt, kinh nghiệm phong phú, hướng dẫn tận tình là sự mê hoặc khó chống cự nhất. Từ sáng sớm đến tối muộn, gần như toàn bộ thời gian bọn họ đều dính vào nhau, triền miên hôn môi làʍ t̠ìиɦ, không biết tiết chế không biết mệt mỏi.

Khoảng thời gian vui vẻ luôn khiến người ta thấy tiếc nuối khi nó trôi qua, hết mùng sáu, Hề Vi phải về trường học bù, Đỗ Hoài Lâm cũng còn một đống công việc cần xử lý. Hề Vi rõ ràng là học sinh ưu tú, vậy mà lần đầu tiên không muốn đến trường đi học, lăn lộn trên giường rêи ɾỉ: “A…a…”

Đỗ Hoài Lâm ôm cậu, hôn bả vai cậu: “Đừng nghịch nữa, dậy đi học.”

“Giường có phép thuật, cháu bị phong ấn rồi, dậy không nổi.”

“Chính cháu nói đấy nhé.” Đỗ Hoài Lâm vén chăn, tét một cái lên cặp mông vểnh của cậu: “Lần thi trước là thế nào, hai ta nói rõ ràng xem?”

Hề Vi lạnh quá rùng mình, vội vàng rúc vào lòng anh, cọ cọ như làm nũng: “Chú không cần cháu nữa rồi, cháu đau lòng quá nên phát huy thất thường.”

“Ồ, vậy lần thi sau mà không tốt, cháu còn có lý do gì nữa, nói nghe xem nào?”

“Còn lâu nhé.” Hề Vi giãy dụa ngồi thẳng dậy, vừa mặc qυầи ɭóŧ vừa hùng hồn nói: “Lần sau sẽ xếp hạng nhất.” Mặc quần áo xong xuôi cậu mới quỳ xuống giường hỏi: “Nếu lần thi thử tới cháu được hạng nhất liệu có được đòi chú thưởng không?”

“Tất nhiên là được.” Đỗ Hoài Lâm trả lời ngay.

“Chú chưa hỏi cháu muốn gì mà đã đồng ý rồi?”

Đỗ Hoài Lâm cười nói: “Không cần hỏi, cháu muốn gì cũng được.”

Câu “Muốn gì cũng được” tiếp cho Hề Vi động lực to lớn. Vừa hết kì nghỉ, bạn bè vẫn đang chìm trong tâm trạng thoải mái và lơ là chưa tỉnh lại, chỉ có cậu là nhanh chóng trở về với thực tại, không bị tác động bởi yếu tố bên ngoài. Bạn cùng bàn Trình Trì tấm tắc khen ngợi: “Nhìn khí thế của mày cứ như ngày mai thi đại học đến nơi rồi ấy.”

“Nghỉ tết làm lỡ không ít thời gian, phải bù lại.” Hề Vi tiếp tục vùi đầu làm bài.

“Đây là nghỉ giữa giờ mà bạn tôi ơi, có thể dành chút thời gian cho tao, quan tâm tao được không? Hai ta nửa tháng trời không gặp, lẽ nào mày không nhớ nụ cười của tao, áo khoác của tao, mùi hương trên thân thể tao à?”

Hề Vi buông bút, tập trung ngửi ngửi: “Hình như có mùi gì hơi nồng, thịt bò à?”

“Mày giỏi.” Trình Trì móc gói thịt bò khô từ trong ngực ra đưa cho cậu: “Mẹ tao làm đó, ngon cực.”

“Cảm ơn.” Hề Vi nhận gói thịt bò khô, đánh giá cậu ta một lượt, nghi ngờ hỏi: “Có phải mày béo lên không?”

“…Thiếu hiệp, chúng ta đổi đề tài đi.” Trình Trì bỏ miếng thịt bò khô sắp chui xuống bụng vào gói, tặc lưỡi nói: “Thiếu hiệp, ta thấy huynh hôm nay sắc mặt huynh hồng hào tươi tắn, rạng ngời sức xuân, chắc hẳn là có việc gì vui đây! Sao hả, cô nương của huynh không ra nước ngoài nữa rồi à?”

Hề Vi cười: “Ờ, không đi nữa.”

Trình Trì che mặt: “Ôi móa ơi, mắt tui mù rồi. Thế giới toàn bánh gato à! Vậy chúng mày có hẹn nắm tay nhau tiến vào đại học mơ ước gì đó không?”

Hề Vi chỉ cười không đáp, cắn một miếng thịt bò khô, tiếp tục cúi đầu viết lách.

Hết mùng tám, dì giúp việc cũng từ quê lên. Thời gian học bù cho kỳ nghỉ Hề Vi không cần đến lớp tự học buổi tối, vì vậy tối nào cũng ăn ở nhà, Đỗ Hoài Lâm tăng thêm tiền lương cho dì giúp việc để dì nấu thêm một bữa.

Hôm nay Hề Vi đi ké xe của anh đến trường, đang lái xe thì điện thoại của Đỗ Hoài Lâm đổ chuông. Anh lấy ra nhìn qua, rồi lập tức tắt máy như không có việc gì. Hề Vi vô tình liếc thấy cái tên “Dư Kính”, cậu không nhịn được tò mò, hỏi: “Dư Kính không phải là em họ của chú sao? Sao không nghe điện thoại?”

“Cậu ta ấy hả, không có việc gì quan trọng cả.” Đỗ Hoài Lâm hỏi ngược lại cậu: “Tối nay muốn ăn gì?”

“Ăn cá.” Hề Vi đáp: “Chú có về ăn cùng cháu không?”

“Chưa biết được, chú sẽ cố. Nếu không kịp thì cháu cứ ăn trước đi, muộn đến mấy chú cũng về.”

“Dạ.” Hề Vi hôn anh một cái, rồi mới lưu luyến xuống xe.

Đỗ Hoài Lâm ngó lơ Dư Kính hai ngày, cuối cùng hắn cũng phải tìm đến tận nơi, phục trước quầy lễ tân ở công ty anh trêu ghẹo mỹ nữ. Đỗ Hoài Lâm thấy hắn thì hơi khựng lại, Dư Kính lưu luyến chào tạm biệt mấy cô gái, ba chân bốn cẳng chạy tới, cười nịnh nọt: “Anh họ…”

Đỗ Hoài Lâm liếc mắt nhìn hắn, chẳng nói chẳng rằng, sải bước đi tiếp.

“Anh đừng lạnh lùng như vậy mà.” Dư Kính nói: “Em biết em sai rồi, em đến chịu đòn nhận tội đây.”

Đỗ Hoài Lâm dừng lại: “Chịu đòn nhận tội, đòn ở đâu?”

Dư Kính với tay ra sau gáy, móc ra que tăm.

“…Đây là thành ý của cậu?”

“Đều làm bằng gỗ, chất liệu như nhau mà. Quan trọng là tấm lòng, hình thức không cần quan tâm.”

Đỗ Hoài Lâm dở khóc dở cười lắc đầu: “Đến phòng làm việc của anh đi.”