Chương 46

Cố Minh đang dựa hẳn vào cổ y thì thấy nhột ở vành tai, nhìn lên, thì ra tóc y đã dài như thế rồi, cậu ta khá chắc là ngoài y ra, chưa từng có ai để ý đến điều này.

Dùng bàn tay len vào giữa chùm tóc mềm, mân mê vuốt ve nó, tóc y sờ vào thật mát tay, cậu ta chưa từng có cảm giác này bao giờ.

Đặt bàn tay vào phần cằm bên dưới tai y, nâng lên mà áp môi vào, nhẹ nhàng liếʍ bên ngoài, rồi từ từ đưa vào trong.

Một lúc sau, hai người thả ra, y hớp lấy hớp để không khí, cậu ta thì thở ra thỏa mãn.

Đột nhiên Cố Nham nắm tóc y giựt về phía hắn ta, "rầm" một tiếng, y bị hắn ta dộng đầu xuống sàn giường.

Cố Minh giật mình, vội rút ra rồi đỡ lấy đầu cho y, phần trán y đã trầy da, chảy máu.

- Anh! Anh hơi nặng tay rồi.

Hắn ta tay vẫn nắm tóc y, giựt ngược lên rồi ấn đầu y vào hạ thân của Cố Minh, ra lệnh:

- Ngươi hãy "phục vụ" cho em ấy như ngày hôm đó xem?

- Cái này...

Tuy là cậu ta cũng rất muốn thử nhưng tình trạng của y hiện nay...

- Mau!

Y Sinh nghe tiếng quát tháo không kiên nhẫn của hắn ta thì hoảng hồn, y sợ, sợ những cái kim ghim vào người y vì lỡ làm đau chúng, sợ những đòn roi vọt kèm với sốc điện khi y không kíƈɦ ŧɦíƈɦ được bọn chúng, sợ những cú thúc "trừng phạt" của chúng vì đã giãy giụa khi y mất hết dưỡng khí.

Để y có thể bớt hoảng loạn, Cố Minh đã gỡ bịt mắt ra cho y, nhìn thấy cự vật dính máu tươi, trong dạ dày y không ngừng cuộn lên những cơn sóng, y nuốt khan những giọt nước cuối cùng còn ở trong miệng, rồi bắt đầu bj cho cậu ta.

Y dùng cái mũi nhỏ thon mà cạ vào phần giữa cự vật và oo :))))), lướt lên phần đỉnh, liếʍ nhẹ rồi mới mυ"ŧ mát phần thân. Kĩ thuật ngây ngô như trẻ em mυ"ŧ kẹo này vậy mà lại trúng những điểm kɦoáı ƈảʍ của cậu ta.

Những cú thúc đằng sau không những không có dấu hiệu ngừng lại mà còn cang lúc càng mạnh bạo hơn.

Sức khỏe y vẫn còn đang rất yếu, y chịu không được bèn lên tiếng:

- Nhẹ... hức... làm ơn... hức... thúc nhẹ... một chút...

- Ha! Ngươi còn muốn nhẹ? - nói rồi luồn cả hai ngón tay vào hoa huyệt của y - Ngươi nói thử xem, nơi này lỏng lẻo như thế, còn nhẹ thì khi nào ta mới tới?

- Đau! -Y trợn tròn hai mắt.

- Còn không phải do ngươi đi tìm người tình cũ à?

- Không... không phải mà...

- Chú tâm vào - Cố Minh vỗ vỗ vào gương mặt đầy nước mắt.

- Xin... xin lỗi...

Khi y ngậm vào thì bên dưới Cố Nham có ý thúc thật mạnh, cự vật trượt vào đến tận yết hầu y, yết hầu co rút khiến cậu ta bắn ra ngay lập tức.

Không ít bạch trọc đã tràn vào dạ dày y, y muốn nhả phần còn lại ra, nhưng lại bị hắn ta bịt kín miệng và mũi, không ngừng thúc mạnh đến lúc hắn bắn ra thì thôi, y ngạt thở liền phải nuốt hết vào, cắn mạnh vào tay hắn ta mới chịu buông ra.

Y nằm rạp xuống giường, được Cố Minh mở trói tay cho, rồi nhẹ nhàng ôm lên, cho y ngồi vào đùi. Y lúc này như nước tràn bờ đê, rúc vào người cậu ta khóc lớn, tiếng nức nở khiến lòng người xao động.

Khóc mệt, y thiêm thϊếp nằm rúc trong lòng Cố Minh.

Một lúc sau trời đổ cơn mưa, nhiệt độ xuống thấp nhanh chóng, một thân không mảnh vải của y bị lạnh run lên từng đợt, áp sát vào người cậu ta.

- Cả mớ áo choàng đã đưa đâu? Chắc không phải mới đó đã hết rồi chứ?

Nhìn qua chỗ treo, họ thấy tất cả áo còn lại đều là màu xanh lam và xanh lục từ đậm đến nhạt.

- Tôi... sợ hai người nhầm lẫn... nên không mặc...

(Ý là sợ hai người đó bị chứng mù màu tritanomaly ak, nhìn màu xanh lá ra màu xanh lam :)))

May mà họ không hiểu ý của y, ném cho y một cái, y vội vàng cuộn người vào. Những lúc trước, khi làm xong, họ thì không quan tâm, y lại không đủ sức để thu hồi lại những cái áo choàng đó, nên khi có người vào dọn dẹp và bảo trì mấy thiết bị đáng sợ đó thì tưởng giẻ bỏ nên gom đi mất, giờ y chỉ còn nhiêu đó thôi.

- Đi! Chúng ta đi tắm! - cậu ta nhẹ nhàng nói.

Bên dưới hạ thân y và đũng quần họ là một mảnh đỏ tươi, nếu nhà chỉ có 3 người họ thì không sao, đằng này lại có rất nhiều người, y không muốn lại bị nhục mạ nữa đâu.

- Tôi có thể... tự rửa... ở phòng tắm... kế bên...

- Bây giờ ngươi là muốn xuống phòng tắm hay là xuống tầng hầm? Chọn một cái!

Giọng của Cố Nham cực kì thiếu kiên nhẫn, y ủy khuất đáp lại:

- Tôi tắm cùng các anh... là được...

Không ngoài dự đoán của y, lúc họ xuống, rất nhiều ánh mắt nhìn y khinh bỉ, dè bỉu y. Y không dám nhìn tiếp nên vùi đầu vào ngực cậu ta, mà không biết hành động ấy càng làm cho những người đó khinh thường y hơn.

Phòng tắm của họ cực kì rộng rãi, lúc trước, y vào đây chỉ tắm vòi sen, hoặc là bị họ cưỡng ép thôi. Bây giờ nhìn lại, có hai hồ nông nhỏ và một hồ lớn, cả hai đều được xả đầy nước nóng.

Cố Minh vừa mới đặt y xuống hồ nông để rửa cho y, thì vết thương bị nước nóng kíƈɦ ŧɦíƈɦ, y giật bắn người lên.

- Đau... đau quá...

Sau đó, cậu điều chỉnh lại nhiệt độ chỉ vừa đủ ấm, tuy vẫn rất đau nhưng y cố chịu đựng, bởi không có gì chắc chắn là họ sẽ không nổi giận khi y lại càu nhàu một lần nữa.

#############

T viết chương này mà đau tim quá mn ạ, mém nữa k kịp giờ r ^^