Người đàn ông nhìn thấy trong nhà có người, anh cũng ngây ra, anh rất tò mò tại sao trong nhà mình lại có một cô gái trẻ lạ mặt, tuy rằng nhìn cô không giống như trộm cướp nhưng làm sao cô lại vào được trong nhà?
Bây giờ Thẩm Miên vô cùng hối hận vì mình đã thay đồ cũng đã gỡ khẩu trang ra, chỉ là cô cũng không có thời gian để nghĩ nhiều như thế, cô luống cuống chạy đến trước mặt người đàn ông tự giới thiệu thân phận.
Hai tay cô đặt dưới bụng, khom người 90 độ “Chào anh, tôi tên Thẩm Miên, là nhân viên của công ty giúp việc nhà XX, phụ trách dọn dẹp vệ sinh căn hộ của anh hai lần một tuần, đây là giấy chứng minh của tôi.” Nói rồi, cô lấy giấy chứng minh của mẹ đồng nghiệp đưa cho anh.
Người đàn ông đưa tay nhận lấy tờ giấy, nhìn lướt qua một lượt cũng không lên tiếng, lại trả giấy lại cho cô, anh thay xong giày liền bước vào trong.
Thẩm Miên cảm thấy có lẽ anh đã tin lời cô, nên cô dọn đồ vào trong cặp, cô đeo cặp chuẩn bị nói lời tạm biệt với anh.
“Tiên sinh, nếu như không có việc gì tôi đi trước đây, chúc anh vui vẻ, tạm biệt.”
Cô vừa mang giày, còn chưa kịp mở cửa…
“Cô biết nấu cơm chưa?”
Nghe thấy câu nói này của anh, cô có chút ngạc nhiên.
Bây giờ cô mới cẩn thận nhìn người đàn ông này, cô phát hiện ra anh ấy rất đẹp trai, tạo cho người ta loại cảm giác nho nhã. Hơn nữa anh cũng rất cao, cao hơn cô một cái đầu. Hôm nay nóng như thế anh vẫn mặc tây trang, trông cũng ra dáng lắm, có lẽ là dân trí thức, nhưng cô lại cảm thấy anh mặc tây trang không thích hợp lắm.
Không phải không đẹp, chỉ là không phù hợp với khí chất của anh.
Cô cảm thấy, anh thích hợp mặc áo blouse trắng của bác sĩ hơn.
Về tuổi tác thì, có lẽ là anh 26 tuổi?
Có lẽ vậy chăng, có thể sống ở nơi đây không giàu cũng quý, tuổi trẻ lại có tiền, điều kiện trong nhà cũng không tệ.
Cô cảm thấy người đàn ông này với gia cảnh loại này, có lẽ còn giàu hơn nhà cô trước khi phá sản.
Ôi, người có tiền.
“Thưa ngài, công việc chính của tôi là dọn dẹp vệ sinh trong nhà, còn về phần làm cơm, tôi biết nhưng không giỏi lắm, có thể sẽ không chuyên nghiệp, không biết có hợp khẩu vị của anh hay không.” Ý của cô chính là, cô nấu không ngon, đừng bảo cô nấu.
Nói thật thì cô chỉ biết làm các món ăn bình thường, nhưng anh đã hỏi như vậy, cô chắc chắn không thể từ chối.
Người đàn ông này trông có vẻ rất mệt, anh gỡ mắt kính xuống xoa huyệt thái dương, “Không sao, tùy tiện làm đi, có gì làm nấy.”
Chậc… Ý của tùy tiện làm đi là…
Mức độ này khó nắm bắt quá, cô bất giác cảm thán, may mắn của cô… kém thật, lần đầu tiên đến đã gặp chủ nhà mà mẹ của đồng nghiệp cũ chưa từng gặp, hơn nữa còn bị chủ nhà bắt cô nấu cơm.
Tuy trong nhà có đầy đủ thiết bị nhưng nguyên liệu nấu ăn lại không được đầy đủ như vậy, có lẽ trước đây thật sự không có ai ở, cô nghĩ ngợi một lúc, vừa rồi hình như cô nhìn thấy vài quả trứng và một chút mì sợi.
Chỉ có thể nấu mì mà thôi.
Cô bắt nồi lên, khi nồi nóng lên cô đổ dầu vào, sau khi dầu nóng lại đổ nước vào, nấu sôi.
Lúc nước sắp sôi cô bỏ hai quả trứng vào, đợi đến khi trứng thành trứng lòng đào cô liền bỏ mì vào trong.
Sau cùng cô bỏ muối và nước tương.
Mì mềm, cô vớt ra nồi.
Điều kiện bây giờ cũng chỉ có thể làm món này thôi.
Mười phút sau, Thẩm Miên đặt bát mì lên trên bàn ăn.
“Thưa ngài, thức ăn đã nấu xong rồi, anh ăn đi.”
Lúc này người đàn ông đã thay thành thường phục tối màu, nhìn thuận mắt hơn mặc tây trang nhiều lần.
Anh ngồi xuống chiếc ghế bên bàn ăn, nhìn hai quả trứng lòng đào và một bát mì, cũng không có gì không hài lòng, cầm đũa lên ăn một miếng.
“Phải xưng hô thế nào đây?”
“Hả? À tôi họ Thẩm, Thẩm Miên.”
“Cô Thẩm, tài nấu nướng của cô không tệ, tôi hài lòng lắm, cô có hứng thú làm bảo mẫu của tôi không?”
Cái gì?
Anh đang nói đùa sao? Anh không nhìn ra tuổi của cô sao, còn có bảo mẫu nữa, cho dù tìm bảo mẫu cũng không nên tìm người trẻ tuổi như thế, chỉ biết nấu vài món.
Hơn nữa tuy rằng trông anh rất lịch sự nhưng ai biết anh có ý đồ bất chính với cô hay không, làm cầm thú đội lớp người.
Còn việc làm bảo mẫu, vốn dĩ không có khả năng.
“Thưa anh, yêu cầu này tôi không thể đồng ý được, vì bây giờ tôi vẫn còn đi học, mỗi tuần đến nhà anh quét dọn ba ngày còn được, nhưng nếu làm bảo mẫu cho anh mỗi ngày đều phải đến đây, tôi sợ mình không cách nào hoàn thành được.” Thái độ của cô rất chân thành, trên mặt viết rõ, không thể!
Lúc này anh cũng gần ăn hết mì rồi, nghe cô nói thế, anh cũng không cảm thấy có xung đột gì.
“Cô học năm mấy?”
“Năm ba.”
“Bây giờ cũng đã tháng sáu rồi, nếu không có gì xảy ra thì tháng bảy sẽ được nghỉ hè rồi.”
“À… Theo lý mà nói thì đúng, nhưng…”
“Tôi biết cô thay người ta đến chỗ tôi quét dọn, lương tôi trả đương nhiên sẽ cao hơn lương cô đang làm rất nhiều.”
Anh ăn xong mì, ngẩng đầu nhìn anh.
“Vâng… nhưng…”
“Sau khi cô nghỉ hè, cô đến đây làm đi, hai tháng tôi trả cô 2 vạn tệ. Vừa hay hai tháng này tôi cần ở đây, trong nhà có hai gian phòng, cô không cần lo lắng tôi sẽ làm gì cô, đến lúc đó chúng ta ký hợp đồng đàng hoàng, cô cứ xem như là thuê chung nhà là được.” Người đàn ông nhìn cô, dường như cảm thấy điều kiện anh đưa ra cô sẽ không cách nào chối từ.
Thẩm Miên thật sự động lòng với 2 vạn tệ, 2 vạn đối với cô mà nói thật sự là rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều tiền.
Điều duy nhất cô lo lắng anh cũng đã lên tiếng rồi, sợ một người đàn ông đã thành niên như anh sẽ giở trò không hay khi cô ở cùng với anh.
Chỉ là cô lén lút đánh giá anh, cảm thấy anh không giống loại người kia, hơn nữa, cho dù anh có làm gì cô đi nữa, cô nhìn vẻ bề ngoài của anh…
Hình như, cô cũng không phải chịu thiệt lắm.