Lâm Thiển sửng sờ, trên mặt viết rõ hai chữ “không tin”.
“Ngươi nói bậy! Đường tỷ không hề quyến rũ Thẩm sư huynh, rõ ràng là ngươi bịa chuyện, làm xấu thanh danh sư tỷ! Ta đã hỏi Đường tỷ rồi, tỷ ấy hoàn toàn không thích Thẩm sư huynh!”
Ngu Tinh Vũ nhún vai: “Nếu ngươi không tin thì thôi, nhưng trước đây ta từng thấy Đường tỷ của ngươi lén tặng khăn tay cho Thẩm Chước, trên khăn tay còn thêu một chữ Chước đó.”
“Tiếc là Thẩm Chước không nhận, hiện chiếc khăn tay kia vẫn còn trên người đường tỷ của ngươi đấy.”
“Nếu không phải nàng ta nhớ thương đến đạo lữ của ta thì ta cũng sẽ không làm hại nàng ta. Ngươi nên biết ngấp nghé quyến rũ đạo lữ của người khác, bị đưa ra Chấp Pháp đường thì người nên chịu phạt là sư tỷ của ngươi đấy, nhưng người bị đánh đòn lại là ta.”
Lâm Thiển: “... Không thể nào, sao đường tỷ có thể gạt ta, sao tỷ ấy có thể đi quyến rũ Thẩm sư huynh chứ!”
Ngu Tinh Vũ bĩu môi: “Nàng ta nói cái gì ngươi cũng tin sao, rắn bò đến cửa nhà ngươi, nàng ta bảo là cổ vịt quay thì ngươi cũng tin?”
Lâm Thiển: “…” Đây là lý luận nguỵ biện gì vậy!
Lâm Thiển: “Ta sẽ hỏi cho rõ ràng! Nếu ngươi nói dối …”
Ngu Tinh Vũ: “Ta nói dối thì ngươi cũng chẳng thể làm gì được ta, dù ta là thiên kim giả thì cũng không phải là người ngươi có thể chọc được.”
Lâm Thiển: "Ngươi!"
"Hai người các cô đang cãi nhau cái gì vậy?"
Bỗng nhiên, một giọng nói nữ tử truyền đến.
Ngay sau đó, hai người nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp mặc trang phục chưởng sự bước vào Vạn Phẩm Các.
Người này chính là chưởng sự của Vạn Phẩm Các - Tần Doanh.
"Tần chưởng sự."
Lâm Thiển hành lễ với Tần Doanh. Ngu Tinh Vũ luôn ghi nhớ tính cách kiêu ngạo, coi trời bằng vung của mình nên không hành lễ với Tần Doanh.
Nàng chỉ nói: "Tần chưởng sự về thật đúng lúc, ta đến mua vũ khí."
Ngu Tinh Vũ không nhắc đến chuyện cãi nhau lúc nãy, thật sự là vì nàng cảm thấy cãi nhau quá nhàm chán.
Dù sao đến giờ này cũng vẫn chưa có ai cãi thắng được nàng.
Lâm Thiển vừa nghe Ngu Tinh Vũ muốn mua vũ khí thì cũng nói theo: "Tần chưởng sự, đệ tử cũng mua vũ khí, vừa rồi Tần chưởng sự đi gấp, đệ tử còn chưa kịp lên lầu chọn lựa."
Tầm mắt Tần Doanh dừng ở trên người hai người, cũng không hỏi thêm về chuyện họ cãi nhau cái gì.
Theo Tần Doanh thì không cần hỏi cũng biết, Ngu Tinh Vũ lại đang cậy thế mà bắt nạt đồng môn đây mà.
"Hai người các cô đều tu luyện kiếm đạo, muốn mua trường kiếm sao?"
Lâm Thiển gật đầu, cũng liếc mắt khıêυ khí©h nhìn Ngu Tinh Vũ một cái.
Ngu Tinh Vũ là con gái của Thái Thượng trưởng lão thì thế nào chứ, bây giờ chỉ còn là con gái nuôi.
Nghe nói ngay cả nhẫn trữ vật trên tay Ngu Tinh Vũ cũng bị Thái Thượng trưởng lão lấy đi cho Ngu Nguyệt Phất, sao trên người Ngu Tinh Vũ còn có linh thạch được chứ!
Nhà họ Lâm bọn họ thì khác, nhà họ Lâm là thế gia quý tộc của tiên môn, mẹ nàng ta là phu nhân chính thất, nàng ta có rất nhiều linh thạch.
Vũ khí của Vạn Phẩm Các đều là độc nhất vô nhị, không có thứ nào gọi là giống nhau như đúc, nàng ta càng muốn cướp thanh trường kiếm mà Ngu Tinh Vũ vừa ý!
Ngu Tinh Vũ không nói gì, dù là Lâm Thiển hay Tần Doanh thì cũng đều cho rằng nàng muốn mua trường kiếm.
“Đi theo ta.” Tần Doanh dứt lời, đi thẳng lên cầu thang.
Hai người đều là đệ tử thân truyền, trường kiếm hạ phẩm dĩ nhiên không phù hợp với hai người, nên nàng ta bèn đưa người lên tầng năm của Vạn Phẩm Các.
Ngu Tinh Vũ là người tinh ranh hơn cả khỉ, vừa rồi thấy dáng vẻ Lâm Thiển âm thầm đắc ý như thế thì cũng có thể đoán được Lâm Thiển muốn làm gì.
Đến tầng năm, nàng lập tức lên tiếng: “Tần chưởng sự, ta muốn xem trường kiếm tốt nhất của Vạn Phẩm Các một chút”.
Đúng vậy, nàng chỉ là muốn xem thôi, đơn giản là chỉ muốn xem một chút mà thôi.
Vốn Tần Doanh còn cho là trước tiên Ngu Tinh Vũ sẽ mua một thanh trường kiếm thượng phẩm để dùng, vì theo Tần Doanh biết, dù sao Ngu Trưng cũng là người vô cùng bao che cho con, lại yêu chiều con gái nên ra tay rất hào phóng.
Ngu Tinh Vũ vừa mới lên Trúc Cơ, cho dù Ngu Trưng đã tìm lại được con gái ruột, không còn yêu chiều nàng nữa, nhưng chắc chắn cũng sẽ tìm một thanh trường kiếm phù hợp để tặng nàng.
Bây giờ nàng mua một thanh trường kiếm cũng chỉ là để dùng tạm, hoàn tòn không cần mua trường kiếm đắt nhất trong Vạn Phẩm Các.
Nàng ta cũng nghe nói nhẫn trữ vật của Ngu Tinh Vũ đã cho Ngu Nguyệt Phất, nàng ta lo lắng trên người Ngu Tinh Vũ không có nhiều linh thạch như vậy, nhưng rồi cuối cùng vẫn lấy một hộp kiếm Thanh Ngọc từ giá trưng bày xuống.
Cảm giác đầu tiên của Ngu Tinh Vũ chính là chắc chắn thứ trong hộp kiếm là thứ tốt! Chết tiệt, thứ tốt!
Ở bên cạnh, Lâm Thiển đã nhìn chằm chằm hộp kiếm, thậm chí còn đã sẵn sàng chuẩn bị tranh giành với Ngu Tinh Vũ.
Lúc hộp kiếm mở ra một khe hở, Ngu Tinh Vũ đã cảm nhận được rõ ràng một luồng linh lực mạnh mẽ.
Ngay khi hộp kiếm được mở ra, một ánh kiếm màu xanh lam đột nhiên bắn ra.
Ánh kiếm màu xanh lam tựa như gợn sóng lấp lánh trên mặt hồ khi gió nhẹ thổi qua, đẹp đến nỗi không giống vật phàm.
Tần Doanh: “Thanh trường kiếm này tên là kiếm Thuỷ Dao, là thanh trường kiếm cực phẩm, cũng là tác phẩm tâm đắc của Bạch trưởng lão ở Luyện Khí Các.”
“Ngoại trừ phẩm chất cực phẩm của trường kiếm ra, trên thân kiếm còn khắc một phù văn tăng sức mạnh cấp 9 và một phù văn gió cấp 9.”
“Không nói đến chuyện so sánh với thần khí, trong số các vũ khí cực phẩm, uy lực của thanh trường kiếm này chắc chắn không hề tầm thường.”
“Nếu ta không nhớ lầm thì kiếm Thuỷ Dao nằm trong top 10 bảng xếp hạng vũ khí kiếm hệ thuỷ, nhưng giá cả cũng không hề rẻ, nếu không thì đã sớm bị người khác mua mất rồi.”
Đôi mắt Ngu Tinh Vũ sáng long lanh, không hề che giấu thái độ yêu thích của mình với kiếm Thuỷ Dao.
Đang không nhịn được muốn đưa tay chạm vào thì kiếm Thuỷ Dao lại bị người khác ôm chặt lấy cả kiếm lẫn hộp kiếm.
“Ta muốn kiếm Thuỷ Dao! Ta là người nói trước, cũng là người lấy trước!” Lâm Thiển đắc ý nhìn Ngu Tinh Vũ.
Nàng ta liếc mắt một cái đã ưng thanh trường kiếm này, cũng nhìn ra Ngu Tinh Vũ cũng muốn, vậy thì đừng trách nàng ta ra tay trước.
Ngu Tinh Vũ muốn cười nhưng vẫn nhịn lại: “Ngươi không hỏi giá trước khi quyết định mua hay không à?”
Lâm Thiển hừ khẽ: “Ngươi muốn cướp cũng không có cửa đâu! Ta cũng không thiếu linh thạch, bao nhiêu ta cũng mua.”
Ngu Tinh Vũ: Nên nói như thế nào nhỉ, bây giờ nàng ta trông giống như con gái ngốc nhà địa chủ vậy.
“Tần chưởng sự, không biết thanh kiếm Thủy Dao cực phẩm này giá bao nhiêu, cũng chẳng hay Lâm sư tỷ có đủ linh thạch hay không.”
Lâm Thiển cười nhạo: “Ngươi tưởng ai cũng giống ngươi sao, ngay cả nhẫn trữ vật cũng không bảo vệ được.”
Ngu Tinh Vũ đưa tay ra trước mặt Lâm Thiển, khẽ lắc: “Đó là vì ta có nhẫn trữ vật tốt hơn rồi, hoàn toàn không thèm cái đó.”
Lâm Thiển: “... ” Ngươi cứ giả vờ đi, xem ngươi còn có thể kiêu ngạo được bao lâu.
Tần Doanh không muốn nghe hai người cãi nhau, chỉ muốn nói ra giá cả để hai người tỉnh táo một chút: “Thanh kiếm Thủy Dao cực phẩm này có giá năm mươi nghìn linh thạch cực phẩm, bất kỳ thứ gì trong Vạn Phẩm Các cũng đều không thể mặc cả.”
Lâm Thiển: “…” Năm mươi nghìn linh thạch cực phẩm? Chẳng thà đi cướp luôn đi!
Ngu Tinh Vũ: “…” Biết ngay đồ tốt không rẻ mà, nếu không thì sao đến giờ vẫn chưa bán được.
Nhưng năm mươi nghìn linh thạch cực phẩm quả thật là đắt đến mức quá đáng.
Trước khi đến, nàng còn nói hai mươi nghìn linh thạch thượng phẩm đã đủ để nàng mua một thanh đại đao thượng phẩm ở Vạn Phẩm Các nữa chứ.
Mặc dù giá của trường kiếm vốn đã đắt hơn đại đao một chút, nhưng năm mươi nghìn linh thạch cực phẩm cũng thật sự có thể đi cướp được đấy.
“Không phải Lâm sư tỷ nói bao nhiêu linh thạch cũng mua sao? Bây giờ nghe thấy giá thế này cũng không bị sốc đến mức mua không nổi chứ?”
“Ta nhớ rõ nhà họ Lâm là gia tộc tiên môn nổi danh, không phải là Lâm sư tỷ không bỏ ra nổi năm mươi nghìn linh thạch cực phẩm đấy chứ?”
Ha ha, chọc tức ngươi, cho ngươi tức chết.
Hai mắt Lâm Thiển hận không thể phun lửa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ai nói ta không bỏ ra nổi! Ta mua cũng phải suy nghĩ chứ!”
Ngu Tinh Vũ cố ý mắt trợn trắng để chọc tức người ta: “Nhưng ta nhớ rõ Lâm sư tỷ nói là bao nhiêu cũng mua, không thiếu linh thạch cơ mà, sao lúc này lại còn cân nhắc? Ngươi đang đùa cợt Tần chưởng sự sao?”