Chương 11: Thu Đồ Đệ Kỳ Lạ

Bên cạnh, Ngu Nguyệt Phất đang chờ bái sư, nghe được tiếng lòng của Ngu Tinh Vũ thì trong lòng liền hoảng hốt.

Tiết mục cuối cùng?

Tiết mục cuối cùng mà Ngu Tinh Vũ nói đến… lẽ nào là...từ hôn?

Sau khi nàng ta chết, Tà Thần đã thay đổi vận mệnh của hai người, kiếp này quả thật Ngu Tinh Vũ nên bị Thẩm Chước nhục nhã từ hôn trước mặt mọi người, trở thành trò cười mới đúng.

Nhưng sao Ngu Tinh Vũ lại như thế nào biết Thẩm Chước sẽ từ hôn với nàng vào tối nay?

Lẽ nào Ngu Tinh Vũ cũng sống lại giống như nàng ta?!

Không, không thể nào.

Nếu sống lại, sao Ngu Tinh Vũ lại không phát hiện ra nàng đã từ con gái thật trở thành con gái giả.

Nhưng nếu không phải sống lại, vậy thì rốt cuộc là có vấn đề ở chỗ nào...

Ở vị trí chủ tọa, Phong Trần Kiếm Tôn cũng rất muốn biết tiết mục cuối cùng này là gì.

Ngu Tinh Vũ dùng việc bái người khác làm sư tôn uy hϊếp y còn chưa đủ ư, rốt cuộc nàng còn muốn làm gì nữa!

Thân là sư tôn của nàng, y sao có thể bị nàng uy hϊếp được.

Lông mày y hơi nhếch lên, nói với Ngu Nguyệt Phất: "Con không cần dâng trà cho con bé, từ hôm nay trở đi, con chính là tam đệ tử của ta, cũng là tam đệ tử thân truyền của Chiêu Dao Phong, Ngu Tinh Vũ không phải sư tỷ mà là tiểu sư muội của con."

Mọi người: "!"

Cái gì? Tam đệ tử thân truyền? Bọn họ không nghe nhầm chứ?

Ai lại thu nhận đồ đệ không theo thứ tự trước sau, lại nhận đồ đệ mới về trước như thế.

Nhưng rõ ràng Phong Trần Kiếm Tôn không nói gì thêm, y đúng là nhận tam đệ tử rồi.

Hôm nay quả thật là được mở mang tầm mắt, nhận đồ đệ mà còn có thể nhận như vậy!

Ngu Tinh Vũ và hệ thống đều ngẩn người một lúc.

Lúc này, Ngu Tinh Vũ chỉ muốn hỏi một câu: Tú Nhi, là ngươi sao?

Ngươi đùa như vậy, cả nhà ngươi có biết không?

[Hệ thống, nam chính lo lắng ta sẽ nhân lúc nữ chính kính trà để gây khó dễ, vậy nên mới biến nữ chính từ tiểu sư muội mới đến thành sư tỷ, chuyện này cũng không nên trách ta chứ?]

Hệ thống: “Ký chủ không cần lo lắng, chỉ cần hướng đi của cốt truyện không thay đổi là được, ký chủ không cần để ý nữ chính là sư tỷ hay sư muội.”

[Vậy thì tốt rồi, chỉ là đột nhiên phải gọi nữ chính một tiếng sư tỷ làm ta cảm giác mình giống như đại oan gia vậy.]

[Lại nói nam chính cũng thật yêu thương nữ chính, ngay cả kính chén trà cũng không nỡ, thật đúng là ăn cơm chó không kịp trở tay.]

Phong Trần Kiếm Tôn: "..." Là ai nói nàng không có sư muội, tiểu sư muội của Chiêu Dao Phong chỉ có thể là nàng.

Nàng vừa xoay người đã quên mất, còn xuyên tạc ý của hắn.

Ăn cơm chó? Chó còn thông minh hơn đầu óc nàng!

Ngu Tinh Vũ không nhìn ra Phong Trần Kiếm Tôn đang tức giận, chỉ chúc mừng: "Chúc mừng sư tôn có được đệ tử yêu quý, mong sư tôn và tam sư tỷ thầy trò đồng lòng, sống bên nhau dài lâu."

[Sớm sinh quý tử, một thai tám đứa.]

Phong Trần Kiếm Tôn: "..." Nghịch đồ! Sớm muộn gì ta cũng bị con chọc cho tức chết!

Ngu Nguyệt Phất: "..." Ngu Tinh Vũ, ngươi bị ma nhập rồi à? Còn một thai tám đứa, sao ngươi không tự đi sinh đi!

Thấy Phong Trần Kiếm Tôn chậm chạp không nói lời nào, Ngu Tinh Vũ đành dứt khoát hỏi: "Xin hỏi sư tôn, đệ tử có thể ngồi xuống dùng bữa được không?"

[Sư tôn xem ta ngoan như thế này, đâu có giống người muốn gây sự đâu đúng không? Mau bố trí chỗ ngồi cho ta, ta muốn ăn no rồi mới diễn kịch.]

Phong Trần Kiếm Tôn: "..." Nàng còn muốn gây sự, còn muốn diễn kịch nữa ư?

Được, ngược lại y cũng muốn xem nàng còn làm thế nào nữa.

Diệp Tố: "..." Sư tôn đã nhượng bộ rồi, tiểu sư muội còn muốn gây sự nữa sao? Nhưng hắn lại thích dáng vẻ kênh kiệu này của tiểu sư muội.

Trong lòng Thẩm Chước cười lạnh.

Có câu nói gọi là, Người xấu xí thường quậy phá, nhưng thực tế chứng minh, người không xấu cũng có thể quậy phá.

Chẳng mấy chốc đã có đệ tử tạp dịch bố trí chỗ ngồi cho Ngu Tinh Vũ, vị trí ngay bên phải nữ chính.

Mà vị trí bên trái nữ chính lại chính là vị trí của phản diện Thẩm Chước.

Ngu Tinh Vũ rất hài lòng, cảm thấy vị trí này rất thuận tiện để cho nàng diễn kịch, chỉ cần đợi phản diện mở lời đề nghị từ hôn với nàng trước mặt mọi người là được.

...

Yến hội tiếp tục, Ngu Nguyệt Phất hành lễ ba cái, như ý bái dưới chân Phong Trần Kiếm Tôn rồi dâng trà.

Phong Trần Kiếm Tôn tuỳ ý lấy từ nhẫn trữ vật một pháp khí làm lễ vật, ban cho Ngu Nguyệt Phất.

Ngu Tinh Vũ vừa cắn hạt dưa, vừa cảm thấy như mình lại ăn cơm chó.

[Là pháp khí khuyên tai à?! Lỗ tai là một trong bảy lỗ, tặng người yêu bông tai ngụ ý lắng nghe tiếng lòng của người yêu, không ngờ nam chính còn khá giỏi đấy nhỉ!]

Phong Trần Kiếm Tôn: “... ” Chỉ là một pháp khí tấn công nhỏ dành cho nữ tử, ấy thế mà còn có quy tắc này sao? Trước đây y cũng không biết.

Tay vừa đưa ra lễ vật cũng thu lại ngay lập tức.

“Nguyệt Phất, vi sư đột nhiên cảm thấy pháp khí tấn công này không phù hợp với con, bây giờ con vẫn chưa đến Trúc Cơ, bộ pháp y Lưu Vân này có thể chống đỡ ba chiêu của tu sĩ Nguyên Anh, phù hợp với con hơn.”

Ngu Nguyệt Phất: “... ”

Ngu Tinh Vũ: “?”

[Không, sao lại tặng người khác lễ vật rồi lấy lại được chứ! Nam chính, rốt cuộc người có ổn không vậy!]

[Thế nhưng tặng y phục cũng khá tốt, đây không phải là y phục bình thường, đây là y phục đại diện cho tình yêu nồng nàn muốn bảo vệ đối phương, nam chính giỏi quá!]

Phong Trần Kiếm Tôn: "..." Đây là cách nói ma quỷ gì vậy?!

"Vi sư quên mất, pháp khí này hơi bị hỏng rồi, ngày khác vi sư sẽ tặng cho con một pháp khí tốt hơn."

Cũng không phải là y không lấy ra được pháp khí khác, mà là y sợ lấy ra pháp khí khác thì lại có mấy lời nói ma quỷ như vậy, thà rằng hôm nay không tặng lễ vật luôn.

Ngu Tinh Vũ trợn tròn mắt nhìn, chưa bao giờ thấy có người tặng lễ vật được một nửa rồi đột nhiên không tặng nữa!

[Hệ thống, nam chính nghèo lắm à? Pháp khí hư mà hắn cũng giữ lại, ta ở lại Chiêu Dao Phong sẽ không bị chết đói chứ?]

[Mau tìm giúp ta xem trong môn phái đâu là nơi có tiền nhất, ta muốn bái một sư tôn có tiền!]

Hệ thống: "..."

Phong Trần Kiếm Tôn: "..." Đêm nay nên bỏ đói cái đồ nghịch đồ này đi!

Ngu Nguyệt Phất nghiến răng, lúc này cũng cạn lời rồi.

Ngoài mặt nàng ta vẫn phải giữ vẻ ngoan ngoãn, nhẹ nhàng nói: "Niệm Nhi tạ ơn sư tôn, có thể bái sư tôn làm thầy, dù có lễ vật hay không thì Niệm Nhi cũng đều vui mừng."

Phong Trần Kiếm Tôn khẽ gật đầu, bỗng nhiên có cảm giác nhẹ nhõm: “Đi kính trà cho hai sư huynh của con đi."

Ngu Nguyệt Phất: "Vâng, sư tôn."

Tuy Ngu Tinh Vũ không thấy nam chính tặng nữ chính vật định tình nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc nàng xem nữ chính kính trà nam chính, sau đó lại kính trà phản diện.

Hai mắt Ngu Tinh Vũ sáng ngời, thật ra ngày hôm đó không nhìn thấy được vẻ mặt của Thẩm Chước vừa gặp đã yêu nữ chính, hôm nay nàng cũng muốn bù đắp.

Nhất là lúc Ngu Nguyệt Phất đưa chén trà trên tay đến trước mặt Thẩm Chước, nàng hoàn toàn bị mê hoặc rồi.

[Nhìn đi! Nhìn đi! Ánh mắt phản diện chó chết này mênh mông sóng biển tình yêu, có thể nhấn chìm nữ chính tiểu bạch hoa rồi… Thật muốn tự sát để giúp họ thêm phần phấn khích!]

Hệ thống: "..."

Đôi mắt Thẩm Chước hơi nheo lại.

Mênh mông tình yêu? Ha ha, đã từng gặp người mù nhưng lại chưa từng thấy ai mù đến mức không có thuốc chữa thế này.

Trong lòng Ngu Nguyệt Phất lại đang âm thầm mắng chửi: Ngu Tinh Vũ, đừng có chỉ nói suông, không phải muốn tự sát để thêm phần phấn khích sao? Ngươi mau ra tay đi!

Diệp Tố nhíu mày, nghĩ thầm: Nhị sư đệ thật quá không biết điều, rõ ràng biết tiểu sư muội không lấy ai khác ngoài đệ ấy mà còn lén lút mắt đi mày lại với người khác.

Nhưng kỳ lạ là tiểu sư muội không hề tức giận, ngược lại còn hơi kích động?

Sau khi Ngu Nguyệt Phất kính trà xong, yến hội lại tiếp tục, trong điện ca múa vui vẻ, ăn uống linh đình, chuyện trò vui vẻ.

Ngu Tinh Vũ ăn uống xong xuôi liền cảm thấy mình lại có sức lực để làm trò, a lộn, có sức lực để diễn kịch rồi!

Nhưng chờ mãi chờ mãi, mãi mà nàng vẫn không thấy Thẩm Chước lên tiếng đề cập đến chuyện từ hôn.