Chương 21

Edit: J.F

Diệp Lan bán hàng vỉa hè hai ngày, chiều chủ nhật trường học sẽ mở cửa, buổi trưa Diệp Lan làm một ít điểm tâm rồi đến trường.

Lúc vào ký túc xá, thấy đôi mắt Giản Ninh hồng hồng ghé vào trên giường, Diệp Lan liền hoảng sợ:

“Ninh Ninh.”

Cậu đến gần lau lau nước mắt cho Giản Ninh:

“Cậu sao vậy?”

Giản Ninh nức nở nói:

“Ba của tôi đã biết lớp chúng ta có 48 bạn học rồi.”

Diệp Lan: “……” đã hiểu, đây là thứ nhất đếm ngược bị phát hiện.

“Vậy…vậy cậu bị đánh hả?”

Giản Ninh gật gật đầu, lại tiếp tục rớt nước mắt:

“Diệp Diệp, mông tôi đau, ba tôi dùng thắt lưng đánh mông tôi.”

Diệp Lan vừa nghe dùng thắt lưng đánh, có chút lo lắng nói:

“Tôi xem giúp cậu được không? Nếu sưng quá sẽ giúp cậu bôi thuốc.”

“Được.”

Giản Ninh lau nước mắt, nói lời cảm ơn:

“Diệp Diệp, cậu thật tốt.”

Diệp Lan thường hay bị nói là người tốt, nghe muốn trơ ra nên cũng không nói gì, kéo quần của Giản Ninh xuống.

Bí cảnh.

Thiếu niên mặc đồ đen đầy người thương tích, khuôn mặt tuấn tú nhưng đáy mắt tràn đầy lệ ý.

Hắn lau lau máu nơi khóe miệng, dùng nước rửa sạch cái gương vừa mới cướp được trên thân của ác thú.

Gương này không tầm thường, chỉ cần nhìn nó rồi nghĩ tới người mình muốn tìm, trong gương sẽ hiện ra hoạt động ngay thời điểm đó của đối phương.

Vì chiếc gương này, suýt chút nữa hắn đã bị súc sinh độc ác, thân hình lớn hơn hắn mấy lần, gϊếŧ chết.

Cũng may mạng hắn lớn, tìm được nhược điểm của nó, không chỉ không chết, còn cướp được chiếc gương.

Rửa sạch máu trên gương, trong đầu hắn hiện ra thân ảnh một người.

Đối phương sinh ra với khuôn mặt nhỏ trắng sữa, khi cười rộ lên sẽ có hai lúm đồng tiền ngọt như bôi mật ở trên mặt.

Rất nhanh.

Gương cảm ứng được suy nghĩ của hắn, rồi hiện ra tình hình lúc này của người hắn nghĩ đến.

Trên chiếc giường sạch sẽ trong ký túc xá, Diệp Diệp của hắn đang kéo quần của người khác.

“Bang.”

Chiếc gương mới phút trước được nâng như bảo bối, phút sau đã bị đập xuống đất thật mạnh.

“Diệp Diệp.”

Nét mặt thiếu niên mang vẻ bướng bỉnh của tuổi trẻ, đôi mắt nheo lại, ngữ điệu lạnh như băng:

“Cậu không nghe lời tôi chút nào.”

Đã nói không cho người khác chạm vào, không theo người khác quá gần, càng không để cho người khác thay thế hắn, ngủ ở chỗ thuộc về hắn.

Bây giờ tại sao thay đổi tất cả?

Diệp Lan ở trong ký túc xá, không biết vì sao lại cảm thấy sau lưng có chút lạnh, sắp lạnh hết cả người rồi.

Cậu lắc đầu, lắc bay dự cảm không tốt ra sau đầu, ánh mắt nhìn trên mông Giản Ninh, nói:

“Ninh Ninh.”

Diệp Lan nhìn những vết đỏ còn dính máu trên đó, nặng nề mà thở dài:

“Tôi phải bôi thuốc cho cậu.”

Đánh kiểu này là hơi nặng rồi, không bôi thuốc thì sẽ không hết được.

Diệp Lan quay lại giường của mình, lật tìm một hồi, liền lật ra được một tuýp thuốc mỡ.

Không có nhãn mác nhưng trị thương khá tốt, là chú hàng xóm cho cậu:

“Cậu đừng nhúc nhích, bôi thuốc có thể sẽ đau một chút.”

Diệp Lan nói xong, đi rửa tay sạch sẽ, bôi thuốc lên mông rồi xòe bàn tay ra, xoa đều cho Giản Ninh.

Giản Ninh: “!!!”

Nhịn được vài giây, sau đó, một tiếng khóc vang dội vọng khắp ký túc xá.

Diệp Lan bình tĩnh dùng một tay khác che lại lỗ tai, tiếp tục xoa xoa.

Bởi vì có mấy chỗ bị bầm, nếu không xoa thì thuốc sẽ không thấm được.

Bôi thuốc xong, ban đầu Giản Ninh khóc, đôi mắt hồng hồng, bây giờ khóc, đôi mắt sưng thành trái đào.

“Diệp Diệp.”

Giản Ninh nấc một cái, mắt đẫm lệ mông lung nhìn Diệp Lan, nói:

“Đỡ tôi lên đi.”

Diệp Lan cảnh giác:

“Tôi không cố ý làm cậu đau như vậy, cậu muốn đánh tôi sao?”

Giản Ninh lắc đầu, bi phẫn:

“Tôi muốn đi tìm người.”

“Tìm người đánh tôi?”

“Không phải!”

Giản Ninh bị Diệp Lan nói muốn tức ngực:

“Tôi không đánh cậu, cũng không tìm người đánh cậu, tôi muốn tìm người tôi thích, bảo hắn dỗ tôi.”

Diệp Lan: “……” mày nhăn lại:

“Không phải mỗi ngày cậu đều nói người cậu thích nhất là tôi à?”

Giản Ninh nghẹn họng, không biết phải nói sao với Diệp Lan, thích cũng có nhiều loại mà, cậu ta đối với Diệp Lan chỉ là tình bạn bè, không phải cái loại tình yêu kia.

“Tóm lại, nói chung là… tôi muốn đi ra ngoài.”

“Nhưng cậu đi không nổi.”

Diệp Lan nói ra sự thật phũ phàng.

Giản Ninh quật cường:

“Tôi có thể đỡ tường để đi.”

Nói xong, ‘thân tàn tâm không tàn’ mà đỡ tường, đi vài bước nghỉ một chút, dùng tốc độ của rùa bước ra ký túc xá.

Đối với nghị lực này, Diệp Lan chỉ nhìn thôi chứ không muốn học theo, dùng nó trong học tập có lẽ Giản Ninh cũng không đến mức bị đánh.

Giản Ninh đi khỏi, một mình Diệp Lan dọn dẹp ký túc xá, làm xong, cậu sắp xếp đồ đạc mang theo gọn gàng, bắt đầu ngồi vào bàn, lấy sách vở ra làm bài tập.

Có câu “người chậm cần bắt đầu sớm”, Diệp Lan cũng không trông cậy mình sẽ bay cao, chỉ cần lần sau tiến bộ hơn lần trước là được rồi.

Làm xong môn bản thân học tốt nhất, ngữ văn, Diệp Lan lại làm bài tập môn vật lý.

Không kiên trì được bao lâu, Diệp Lan bắt đầu rầu rĩ nhìn câu hỏi điền vào chỗ trống của môn này.

Không làm.

Vì không tính được kết quả.

Diệp Lan đè trán lên bàn học, khổ sở giống như Giản Ninh bị ba cậu ta đánh vậy.

Giáo viên yêu cầu 7 giờ vào lớp, trường học có buổi tự học ban đêm, từ 7 giờ đến 10 giờ.

Lúc Diệp Lan ôm sách đi đến phòng học thì Giản Ninh vẫn chưa về, giờ tự học cũng không học, chỗ trống bên cạnh là Kiều Tân ngồi.

Kiều Tân cũng chọn khoa học tự nhiên, cũng chia cùng lớp nhưng không còn ở chung ký túc xá.

Ký túc xá bây giờ chỉ còn Diệp Lan và Giản Ninh ở, không biết vì nguyên nhân gì mà như vậy, lúc chia phòng giáo viên cũng không nói.

“Tôi giảng đề cho cậu.”

Tuy rằng Kiều Tân lười biếng, nhưng thành tích cũng không tệ lắm, điểm còn cao hơn điểm của Diệp Lan và Giản Ninh cộng lại.

Diệp Lan hơi do dự.

Bây giờ cậu học quá kém, sợ Kiều Tân có giảng, cậu cũng không hiểu.

Kiều Tân cầm bài thi, làm lơ những dấu X đỏ thắm, bắt đầu giảng đề, giảng xong một lần rồi hỏi:

“Nghe hiểu không?”

Diệp Lan: “……” nhỏ giọng nói:

“Nghe hiểu mấy câu đầu tiên.”

Kiều Tân nghẹn nghẹn, không tin rằng mình giảng mà Diệp Lan lại không hiểu:

“Đến đây, tôi giảng lại một lần nữa cho cậu.”

Ba tiếng tự học trôi qua, Kiều Tân phất phất tay, không còn sức mà nằm bò trên bàn:

“Cuối cùng cũng giảng xong.”

Còn mệt hơn cậu ta đi thể nghiệm sinh hoạt ở nhà hàng của ba cậu ta nữa.

Giảng đề xong, giáo viên không ở trong lớp, Kiều Tân chọc chọc cánh tay Diệp Lan, nói ra mục đích của mình:

“Diệp Lan, hải sản lần trước cậu bán cho ba của tôi, trong đó có mấy loại quý hiếm, ba tôi muốn tôi hỏi cậu, chỗ của cậu còn hải sản như vậy không, lần này sẽ mua với giá cao.”

Nghe được cậu ta muốn mua hải sản, Diệp Lan liền nghĩ tới tiểu long, khuôn mặt nhỏ trở nên âm trầm nói:

“Không có hải sản, sau này cũng không có hải sản.”

Nhóc con tiểu long cậu nuôi không muốn trở về với cậu nữa rồi.

Nói rằng muốn cả đời vớt hải sản cho cậu, chỉ là lừa cậu mà thôi.