Chương 20

Edit: J.F

Tiểu long đột nhiên gào khóc làm cha nó suýt thì ù tai:

“Im đi!”

Long Dực gầm nhẹ:

“Không thể thương lượng, con cần phải trở về Long Cung đi học.”

“Không về, không về, không không về!”

Tiểu long phản nghịch cha nó, từ chối ba lần, còn điên cuồng xoắn thân mình muốn trốn ra khỏi long trảo của cha, nhưng hình thể cùng vũ lực khác nhau trời vực, kết quả cuối cùng tiểu long bị đánh một trận.

Đánh xong.

Long Dực liếc con trai quật cường, nước mắt rưng rưng nhưng không khóc ra tiếng, lạnh lùng nói:

“Đáng đời.”

Nhà trẻ Long tộc chưa học xong, đã muốn tới thế giới con người học cao trung, đúng là không đâu vào đâu mà.

Nhìn sao trên trời ảm đạm, Long Dực nhanh chóng xách con trai bay về Long Cung nơi biển sâu.

Sáng sớm.

Vừa qua 6 giờ, Diệp Lan thức dậy ngồi trên giường, đẩy đẩy Giản Ninh, tiếng nói hơi khàn:

“Ninh Ninh, mau dậy thôi.”

Giản Ninh không có một chút phản ứng.

Diệp Lan cảm giác không đúng, cúi đầu nhìn người bên cạnh, vừa thấy, Diệp Lan liền hoảng sợ:

“Ninh Ninh!”

Mặt Giản Ninh trắng bệch, nhìn không giống đang ngủ, hình như là hôn mê.

Diệp Lan vô cùng lo lắng đi mặc quần áo, cõng Giản Ninh còn mặc áo ngủ chạy ra ngoài.

Lúc Diệp Lan tìm tới, phòng y tế trường còn chưa mở cửa, gấp muốn khóc.

“Diệp Diệp, tôi cõng Ninh Ninh, chúng ta đi bệnh viện.”

Uông Phàn nãy giờ chạy đi theo, thật nhanh đỡ Giản Ninh lên lưng rồi xông ra ngoài, đi ngang chỗ bảo vệ xin phép giáo viên nghỉ học.

Lăn lộn một hồi trong bệnh viện, cuối cùng Giản Ninh cũng tỉnh lại, vừa tỉnh liền ôm Diệp Lan run rẩy.

“Diệp Diệp, bên ngoài ký túc xá có quỷ, quỷ này kêu tên cậu, bị tôi nghe được, hức…, nó trừng tôi, đôi mắt còn sáng lên trong đêm, Diệp Diệp, tôi sợ!!!”

Diệp Lan: “……”

Diệp Lan bị Giản Ninh ôm gắt gao, nghe cậu ta nói việc đêm qua gặp quỷ cảm thấy não không muốn hoạt động.

Quỷ còn kêu tên cậu?

Diệp Lan vỗ vỗ lưng Giản Ninh, trấn an:

“Cậu gặp ác mộng hả?”

“Không phải.”

Ký ức của Giản Ninh đối với cặp mắt lãnh lệ kia rất rõ ràng:

“Tôi chắc chắn, con quỷ kia luôn kêu tên cậu, Diệp Diệp, gần đây cậu phải hết sức cẩn thận.”

Diệp Lan cũng không sợ quỷ, nhìn Giản Ninh bị dọa như vậy, cậu chỉ có thể gật gật đầu.

Ngồi cùng Giản Ninh một chút, thấy cảm xúc của cậu ta đã ổn định lại, Diệp Lan mới đỡ cậu ta xuống giường, ra bệnh viện.

Vừa ra khỏi.

Giản Ninh cúi đầu nhìn bộ quần áo ngủ hình gấu trúc nhỏ trên thân mình, mặt liền hồng hồng.

“Diệp Diệp.”

Diệp Lan đang đỡ Giản Ninh, bỗng nhiên nghe tiếng nói nho nhỏ của cậu ta:

“Tôi còn mặc áo ngủ, có ấu trĩ lắm không?”

“À không.”

Diệp Lan nhìn áo ngủ hình gấu trúc nhỏ, nghiêm túc nhận xét:

“Không ấu trĩ, rất đáng yêu.”

“Đáng yêu chính là ấu trĩ.”

Giản Ninh lẩm bẩm:

“Tôi nói riêng cậu thôi nha, tôi còn có một bộ áo ngủ, cái đó mới ghê gớm, trên mặt quần áo là hình rồng, rất uy phong đó!”

Rồng……

Diệp Lan nhớ đến tiểu long mình nuôi, cảm thấy nó không có liên quan gì đến hai chữ ‘uy phong’.

Mấy đêm sau, Giản Ninh vẫn ngủ chung với Diệp Lan, nếu có nhìn thấy con quỷ kia, có người bên cạnh cậu ta cũng không còn sợ, nhưng tới khi huấn luyện quân sự kết thúc, cũng không thấy được con quỷ ngoài cửa sổ nữa.

Sau đó thì được hai ngày nghỉ ngơi, Diệp Lan thu thập hành lý, ngồi xe buýt trong thị trấn về nhà, xe không đến tận nhà, phải đi bộ một đoạn.

Gần một tháng không về, trong nhà tối tăm, Diệp Lan rải nước, cầm chổi quét từ trong ra ngoài, quét quét lại quét ra một cái tay nải nhỏ, cậu liền rơi vào trầm tư.

Tay nải nhỏ chứa hạt châu, có hạt lớn bằng chén mì, còn có vàng, san hô đính ngọc……

Diệp Lan không hiểu chạm khắc nhưng vàng thì biết, cậu nhìn kỹ tay nải, trên mặt đánh một cái dấu xiêu xiêu vẹo vẹo và một vài vết nước khô cạn.

Diệp Lan đã biết là ai để lại rồi.

“Chiêu tài!!!” thở một hơi dài, chạy ra bên ngoài.

Trong đầu Diệp Lan hiện lên hình ảnh tiểu long lẻ loi cõng tay nải nhỏ trở về nhà khi cậu đang đi học, đặt tay nải trong nhà sau đó ngồi chồm hổm, xoạch xoạch rớt nước mắt.

Hình ảnh này làm Diệp Lan có chút lo lắng, cậu chạy ra ngoài sân, kêu vài tiếng Chiêu tài, chỉ muốn được nhìn thấy tiểu long ngay bây giờ.

Nhưng vừa kêu vừa chờ, người còn không thấy huống chi long, bàn đá trong vườn phủ đầy lá cây, Diệp Lan ủ rũ ý thức được có kêu đã cũng chậm rồi, tiểu long chắc chắn đã không còn ở đây nữa, cậu xoay người về phòng.

Hạt châu, vàng, ngọc san hô, đủ thứ, Diệp Lan nghĩ mãi, cuối cùng đem những đồ vật quý giá này giấu đi, giấu xong, Diệp Lan ngồi xếp bằng trên chiếu, ngây người suy nghĩ tiểu long bây giờ đang làm cái gì.

Chỗ sâu trong Long Cung.

Long Dực và Mộc Hề, cùng với một ít trưởng lão Long tộc, tất cả canh giữ ở cửa ra bí cảnh, sắc mặt ngưng trọng.

“Long Dực, làm sao bây giờ? Đản Đản còn chưa ra.”

Mộc Hề túm túm góc áo Long Dực, lo lắng hai mắt đều đỏ lên:

“Bí cảnh một khi mở ra sẽ tự động đóng cửa, ít cũng nửa năm mới mở ra một lần nữa.”

Mày Long Dực nhíu chặt, đem Mộc Hề ôm vào trong ngực:

“Bảo bối ngoan, bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ thôi.”

“Không thể hủy hoại bí cảnh khiến cho Đản Đản đi ra sao?” Mộc Hề chưa từ bỏ ý định hỏi.

Long Dực lắc đầu:

“Không được, nếu bí cảnh bị công kích từ bên ngoài, trong thời khắc cực hạn sẽ tự hủy, đến lúc đó Đản Đản càng không ra được.”

Này không được kia cũng không được, nhưng Đản Đản một thân một mình trong bí cảnh nơi chốn đều là nguy hiểm.

Mộc Hề nghĩ đến con trai, cầm lòng không được, vùi mặt vào trong lòng ngực Long Dực, nghẹn ngào ra tiếng.

Long Dực vỗ nhẹ lưng y trấn an, nhưng ưu sầu nơi đáy mắt cũng không mất đi.

Chỗ bí cảnh này thật ra tên là “Bí cảnh thời gian”.

Tốc độ thời gian bên trong khác với bên ngoài, vì muốn nhanh chóng lớn lên, tiểu long đã một mình xông vào nơi này.

Bên ngoài nửa năm, tương đương với trong bí cảnh rất nhiều năm.

Đáy mắt Long Dực tối tăm, không thể hiểu được Đản Đản nhà hắn vì cái gì không thể bắt đầu từng bước từ nhà trẻ Long Cung rồi từ từ lớn lên ở Long Cung.

Thế nào cũng phải cưỡng ép bản thân hóa hình, nhanh chóng lớn lên.

Thời gian như cát chảy qua ngón tay.

Diệp Lan thích nghi với sinh hoạt trong trường học rất nhanh, lúc phân ban, cậu chọn khoa học tự nhiên.

Khoa văn cần phải trau dồi nhiều thứ, Diệp Lan học từ đơn còn khó khăn, đừng nói đến lịch sử chính trị.

Khoa học tự nhiên thì học ít hơn, nhưng thành tích của Diệp Lan, suýt thì đội sổ.

Cậu ghé vào trên bàn, Giản Ninh bên cạnh cũng nằm bò.

“Ninh Ninh.”

Diệp Lan uể oải nói:

“Kết quả thi của tôi đếm từ dưới lên.”

Giản Ninh nghẹn nghẹn, nhắc nhở cậu:

“Diệp Diệp, tôi cũng vậy.”

Hai người một cái đứng thứ nhất từ dưới lên, một cái thứ hai cũng từ dưới lên, nhưng cái hạng nhất đếm ngược, Giản Ninh, thái độ lại rất tốt, cậu ta duỗi tay vỗ vỗ Diệp Lan, dỗ cậu:

“Diệp Diệp, nói cách khác, thi lần này hạng thứ bốn mươi bảy.”

Lớp phân ban chỉ còn lại 48 bạn học.

Diệp Lan mờ mịt:

“Hạng bốn mươi bảy với thứ hai đếm ngược khác nhau chỗ nào?”

“Có chứ, cái này gọi là nghệ thuật dùng ngôn ngữ, ba tôi không biết lớp có bao nhiêu người nên khi nói với ba, tôi thi đứng thứ 48, ông sẽ không đánh tôi, còn nếu như nói thứ nhất đếm ngược, chắc chắn sẽ bị đánh.”

Diệp Lan: “……” bội phục mà nói:

“Cậu thật sự là thiên tài.”

Giản Ninh khiêm tốn:

“Quá khen, quá khen.”

Hai người hàn huyên không lâu, thì giáo viên đến.

Giản Ninh tiếp tục bò trên bàn nhìn chằm chằm bài thi tràn đầy dấu X, mà Diệp Lan thì động viên tinh thần, nỗ lực……

Nỗ lực nghe một bài học không thể nào hiểu được.

Hôm nay là cuối tuần, Diệp Lan về nhà, như bình thường thu thập trong nhà rồi làm thức ăn, thu hoạch rau còn sống trong vườn để vào rương, đạp xe đi thị trấn bán hàng vỉa hè.

Tiền bán hải sản cậu cũng chưa dùng, từ khi đi học, đến chủ nhật Diệp Lan lại bán hàng vỉa hè, kiếm tiền tiêu vặt.

Vừa đến thị trấn, một người lớn tuổi gọi cậu đi tiếp điện thoại.

Là Mộc Hề gọi tới.

“Diệp Diệp, tiểu long còn đi học, chờ một thời gian, nó sẽ nói chuyện với em.”

Từ khi tiểu long vào bí cảnh, Diệp Lan ngoại trừ cái tay nải nhỏ kia thì không phát hiện dấu vết khác của nó, cậu gọi điện thoại cho Mộc Hề hỏi thăm về tiểu long.

Mộc Hề cũng chỉ trả lời nó còn đi học, không có cách nào nói rõ với Diệp Lan.

Ngắt điện thoại, Mộc Hề thở dài:

“Khi nào thì Đản Đản nhà chúng ta mới ra đây?”

Bí cảnh nguy hiểm, Mộc Hề cùng Long Dực cũng không thể bảo đảm tiểu long có thể nguyên vẹn trở ra được.

Cho nên y cũng không nói sự thật cho Diệp Lan, sợ cậu lo lắng.

Long Dực xoa xoa cái trán:

“Cái này ta cũng không biết, bảo bối ngoan, nơi đó toàn ma đầu ăn người, ngoài Đản Đản ra không có người sống, tất cả đều là ma vật hung tàn, ở nơi đó lâu rồi, Đản Đản của chúng ta có khi nào nghẹn thành một tên biếи ŧɦái……”

“Anh mới biếи ŧɦái!”

Mộc Hề bao che con trai, trừng hắn:

“Tuy rằng Đản Đản có chút bướng bỉnh, nhưng tính tình vẫn rất lương thiện.”

Long Dực: “Ừ ừ ừ.”

Nhóc con đó giống y hệt hắn lúc nhỏ, mà cái gọi là lương thiện này, Long tộc bọn họ cũng chỉ đối với bạn đời của mình mà thôi.

Cho nên, trông cậy vào Đản Đản nhà bọn họ sau này lớn lên sẽ trở thành một con rồng tốt, chính trực lương thiện, điều này khó khăn không thua gì với việc nói Long Dực đi đâm một lỗ trên trời.

Bên này Mộc Hề còn đang rầu rĩ vì con trai.

Một nơi khác, Diệp Lan rũ đầu, cũng đang rất khổ sở, dù Chiêu tài có bận rộn học tập thế nào, cũng không bận đến mức không thể gọi một cuộc điện thoại chỉ vài phút.

Diệp Lan ôm rương, một lần nữa đi đến nơi bày hàng vỉa hè, từng cái đồ vật trong rương được bày trên mặt đất, Diệp Lan hít hít cái mũi, thầm nghĩ:

Thôi được rồi, Chiêu tài không hiểu cậu, lúc cậu gọi cho anh Mộc sẽ không bao giờ hỏi thăm về tiểu long vô tâm kia.

Tay nải nhỏ cậu sẽ trả lại cho anh Mộc, tiền hải sản cũng không cần.

Sau này, phận ai nấy lo.