Chương 4: Nhóc ngốc nhỏ xíu

Sáng sớm nhóc ngốc liền chạy qua nhà hàng xóm đến tóc còn chưa chải chuốt bù xù như đống lông nhìn rất đáng yêu, nhóc thấy Hạc Thái Tài đang cầm bịch bột nặng từng cái bánh lên cái khuôn có những hình vòng tròn bên dưới.

Hạc Thái Tài thấy nhóc liền mỉm cười: "Chào buổi sáng, em dậy sớm vậy anh cứ tưởng em qua lúc anh làm xong chứ."

Nhóc ngốc nhảy tưng tưng hào hứng: "Em muốn ăn bánh anh làm, thường buổi tối em không có ngủ nên dậy lúc nào cũng được hết."

"Sao vậy?" Hạc Thái Tài tạm dừng nặn bột muốn hỏi cho xong: "Buổi tối sao lại không ngủ, em bị sao? Có nói với quản gia chưa, bị gì phải nói với quản gia để còn gọi bác sĩ khám cho em chứ."

"Em nhìn thấy nhiều điều lạ lắm, lúc thì em bay khắp nơi bay qua ngọn núi nhìn thấy thác nước còn thấy thứ như quái vật phun lửa. Em sợ lắm, em mới biết mình không ngủ thì sẽ không nhìn thấy. Nên em chỉ ngủ buổi sáng thôi, buổi tối em sẽ tự chơi chờ tới sáng là ổn rồi." Kèm theo đó nhóc ngốc ngáp dài một cái.

Lại một chịu chứng của ngủ rũ là ảo giác hypnagogic trong giấc ngủ rem, giấc mơ sẽ chân thật đến đáng sợ có thể do tần xuất nhóc ngốc mơ nhiều quá đến sợ hãi tự bản thân kháng cự giấc ngủ. Phần nhiều có vẻ thường mơ vào ban đêm, buổi sáng mệt tới rã người nên hở xíu là ngủ mất về cơ bản buổi tối nhóc ngốc vẫn có thể kháng cự giấc ngủ đến buổi sáng mới chịu thua do hết sức kháng cự rồi. Vậy thà buổi tối cho nhóc ngốc ngủ thật ngon thì buổi sáng sẽ giảm tần xuất ngủ té rơi tự do?

Hạc Thái Tài đẩy hai khay bánh vào lò nướng, bấm bíp bíp hai cái rồi suy nghĩ miên man.

Nhóc ngốc nhìn Hạc Thái Tài suy tư cả buổi trời từ trong phòng ngủ đi ra là Tống Tiến Hỷ bây giờ mới bắt đầu dậy đi làm thường chín giờ là giờ chấm công, nhưng anh là ông chủ tự đặt ra cho bản thân trước mười một giờ là được cũng chẳng ai dám trừ tiền anh. Huống hồ lúc còn trong thành phố hai người lăn lộn đè nhau qua lại thì sáng nào mà chẳng đi trễ, riết ai cũng thấy ông chủ đi trễ là bình thường luôn rồi.

Tống Tiến Hỷ quần áo xộc xệch đầu tóc bù xù đi ra, vừa tính chọc nhóc ngốc thì nhóc ngốc đã ngã ra. Tống Tiến Hỷ hết hồn chạy lại đỡ nhóc ngốc để nhóc ngốc ngồi dựa lên bụng anh tay anh vòng qua ôm nhóc ngốc, giọng anh run run: "Nhóc này cứ như vậy đó hả? Ngã bất ngờ vậy sao mà đỡ kịp được."

Hạc Thái Tài đi lại nhìn nhóc ngốc nựng hai má sữa: "Anh bế nhóc ngốc vào phòng ngủ của tụi mình đi, phòng dành cho khách chưa dọn dẹp gì đâu bẩn lắm."

Tống Tiến Hỷ vòng tay qua bế nhóc ngốc lên: "Em thật là cũng không xem nhóc ngốc là người ngoài, phòng ngủ của tụi mình đó vợ."

"Anh còn kì kèo nữa, anh không muốn em ấy ngủ phòng tụi mình thì anh dọn phòng cho khách đi. Nói thật em nhìn cái là em muốn chạy luôn chứ dọn không nổi, tới cái giường còn chưa ráp lại gối mền nệm nung còn chưa mua ngủ ở đâu được hả vợ?" Hạc Thái Tài cạn lời nói leo lẻo.

"Phòng tụi mình anh biết rồi, vợ yêu." Tống Tiến Hỷ đi ngang mổ vô mỏ đang chim chíp của Hạc Thái Tài.

Hạc Thái Tài nhún vai cạn lời đi xem bánh nướng như thế nào, làm nốt phần còn lại liền nhanh chóng đi làm đồ ăn sáng cho Tống Tiến Hỷ. Gấp quá thì làm sandwich kẹp trứng đem đi làm, còn lười nấu đại tô mì cho xong hôm nào hứng càng nấu cầu kỳ hơn.

Hôm nay cũng trễ nấu hai tô mì đập thêm trứng thêm cây xúc xích bỏ thêm rau cải vào, vừa ngon vừa bổ dưỡng chủ yếu cũng do lười thôi.

Trong phòng ngủ Tống Tiến Hỷ nhìn cục bông ú nu trắng nõn ngủ chẳng còn biết trời trăng mây gió gì hết, nhìn hai cái má sữa tròn tròn nhịn không được bóp vài cái thật sự quá mềm. Trên má còn có một lớp lông tơ mỏng vừa ấm vừa man mát, nhìn thì có vẻ ú vậy thôi so với chiều cao mới tầm hơn một mét rưỡi chút chút thì chẳng hơi gì. Vì lùn nên cân nặng đùn xuống nhìn có vẻ ú na ú nần, phải bồng lên mới biết nhẹ hều còn nhỏ con.

Ở biệt thự kế bên thì không thể nào nghèo được, sao lại nuôi ra thằng con trai vừa lùn vừa ú như vậy chứ. Có khác con nít chút nào đâu, yêu đương có mà tưởng ấu da^ʍ.

Tống Tiến Hỷ xuống dưới nhà nhìn hai tô mì thơm phức, anh cùng Hạc Thái Tài cũng nhau ăn sáng.

Tống Tiến Hỷ nhịn không được hỏi: "Nhóc ngốc bao nhiêu tuổi rồi chồng?"

Hạc Thái Tài nhai nhai nuốt xong mới nói: "Mới mười lăm thôi, còn nhỏ lắm."

Tống Tiến Hỷ chớp mắt hai cái cúi đầu ăn tiếp, Hạc Thái Tài cắn đứt sợi mì trong miệng: "Anh có âm mưu gì đó? Không đứng đắn quá đi."

"Anh không đứng đắn? Anh không có ý nghĩ nɠɵạı ŧìиɧ đâu, anh không thèm đội cái nồi của em. Anh chỉ thấy thằng nhóc này nhỏ quá đứng gì tới vυ" của em, bồng lên nhẹ hều tầm trên dưới năm mươi ký. Phát triển quá chậm đứng chung với mấy nhóc tiểu học có khi tìm không thấy luôn." Tống Tiến Hỷ âm thầm lắc đầu, thật sự quá nhỏ.

Hạc Thái Tài muốn gào thét: "Anh nói quá không, em mà có người yêu như em ấy vừa đủ ôm trong lòng. Hôn dễ ơi là dễ chứ có bự như anh đâu ngồi trong lòng em khó hôn quá trời, lúc đυ. cũng vậy một là em xoạc chân thấp xuống hai là anh xoạc đυ. xong đứng có nổi đâu."

"Em muốn bỏ anh hay gì, sao trách móc anh nhiều thế hở." Tống Tiến Hỷ gõ vào tô tạo thêm hiệu ứng "anh đang rất giận."

Hạc Thái Tài mới thôi đứng dậy nghiêng đầu về phía Tống Tiến Hỷ mà hôn lưỡi, môi lưỡi quấn vào nhau tiếng nước nhóp nhép da^ʍ mỹ hôn tới khi thở không nổi nhả ra mặt mũi đỏ bừng. Chính thức đình chiến.