Chương 29.1

Mặc Thu nhận được một giỏ hoa quả.

Trong giỏ hoa quả có nhiều loại hoa quả màu sắc tươi sáng xinh đẹp không chút tỳ vết, còn chói mắt hơn so với kẹo lấp lánh được đặt trong cửa hàng Mặc Thu từng thấy.

Hương thơm của hoa quả gần như bao phủ quanh cái giỏ hoa quả được trang trí tỉ mỉ, làm cho người yêu thích chúng phải si mê.

Mặc Thu cẩn thận nhận lấy giỏ hoa quả từ trong tay Sở Kiến Thụ, giống như cậu đang ôm lấy một bảo vật vô giá.

"Cảm ơn ba." Mặc Thu ngửa đầu, nhìn người cha ruột thịt cao hơn mình rất nhiều này, nghiêm túc nói lời cảm ơn.

Sở Kiến Thụ nhìn đứa nhỏ gầy yếu, giỏ hoa quả dường như che hết tầm nhìn của cậu, trong khi đó nó chỉ là một giỏ hoa quả không hề nặng khi ông cầm còn trong tay.

"Mặc Thu, con thật sự không muốn cùng ba mẹ về nhà sao?" Nửa khom lưng, Sở Kiến Thụ lại cố gắng làm xao động cảm xúc kiên định của Mặc Thu: "Nếu như đi theo ba mẹ về nhà, chúng ta đều có thể cho con thứ mà con thích."

Mặc Thu chớp chớp mắt, khuôn mặt bị giỏ hoa quả che đi, cậu im lặng không nói lời nào.

Sở Kiến Thụ hỏi: "Con không tin ba có thể cho con một cuộc sống tốt đẹp hơn sao?"

"Con tin." Giọng nói của cậu rất êm tai, không hề nghi ngờ gì với câu nói này của ông.

Sở Kiến Thụ biết, Mặc Thu sẽ không nói dối.

"Nhưng con có mẹ, con sẽ về nhà."

Sở Kiến Thụ đứng lên, hai mắt hơi cụp xuống, ông thở dài một hơi.

"Trên đường đi nhớ cẩn thận." Sở Kiến Thụ nói, nhìn Mặc Thu nói lời tạm biệt sau đó rời đi.

Mặc Thu không hề chần chừ quay người rời đi. Đối với Mặc Thu mà nói, bây giờ Ninh Xảo Trân và Ninh Hải mới là cha mẹ của cậu.

Trong khoảng thời gian này, mặc dù Dương Tiêu Vũ đối xử với Mặc Thu tốt hơn Ninh Xảo Trân gấp trăm ngàn lần, nhưng Mặc Thu vẫn sẽ lựa chọn Ninh Xảo Trân.

Bởi vì trong thế giới của Mặc Thu, Ninh Xảo Trân là mẹ của mình, người làm bạn lâu nhất với cậu cũng là Ninh Xảo Trân và Ninh Hải.

Cậu không hề ghét bỏ Ninh Xảo Trân đối xử không tốt với mình.

Hành vi và cách làm này khiến Sở Kiến Thụ cảm thấy cậu rất ngốc.

Con trai của ông thật sự không phải là người rất thông minh, nó rất đơn thuần, không hề quan tâm đến bất kỳ lợi ích nào, nhưng nó cũng rất thẳng thắn với tình cảm mà mình dành cho người nhà, điểm này cũng làm cho Sở Kiến Thụ mềm lòng.

Ai mà không thích một đứa trẻ tinh khiết, yêu gia đình của mình chứ!

Không ham tiền tài vật chất, không vì cám dỗ mà làm ảnh hưởng đến gia đình, cậu vốn là con trai của bọn họ nhưng lại bị người khác trộm đi.

Một đứa trẻ như vậy không nên đối tốt với một cặp vợ chồng không xứng đáng với tình cảm mà mình bỏ ra.

Trước đây Dương Tiêu Vũ vẫn hay nóng nảy, còn bây giờ Sở Kiến Thụ cũng không quá bình tĩnh, đuôi lông mày đều nhíu chặt lại.

Sở Kiến Thụ muốn kiểm tra tin tức trên điện thoại di động, lúc uống trà chiều với Mặc Thu, ông vẫn luôn tắt tiếng điện thoại di động.

Vừa nhìn những tin nhắn mới trên điện thoại, sắc mặt Sở Kiến Thụ trầm xuống, lập tức gọi lại cho đối phương.

Dương Tiêu Vũ cũng đang buồn bực ngồi trong xe, Sở Kiến Thụ trực tiếp mở loa ngoài.

"Ông chủ, là tôi, Lục Thanh Hà đây. Cuộc đàm phán rất thành công, hai tiếng trước Ninh Hải đã bị đuổi ra khỏi cửa, phía nhà hàng cũng sa thải Ninh Xảo Trân." Lục Thanh Hà báo cáo tình hình với Sở Kiến Thụ trong điện thoại di động.

"Làm tốt lắm!" Cuối cùng Sở Kiến Thụ cũng nghe được tin tức tốt nhất trong mấy ngày hôm nay.

"Ninh Hải nợ không ít tiền ở nước ngoài, bây giờ không ai bảo vệ, chỉ sợ sẽ không dễ chịu." Lục Thanh Hà báo cáo.

Ninh Hải làm việc trong một quán bar, quán bar cá rồng hỗn tạp, mà anh ta lại là người đứng đầu trong đám bảo vệ, ít nhiều cũng từng làm không ít chuyện dơ bẩn, cũng có được không ít lợi ích.

Vì kiếm được nhiều tiền nên Ninh Hải tiêu tiền càng không biết tiết chế, sau đó vì ham chơi cờ bạc dẫn đến nợ nần chồng chất.

Nhưng nói cho cùng thì anh ta cũng là người dưới đáy xã hội, không tham gia nhiều chuyện quan trọng trong quán bar nên dễ dàng bị vứt bỏ. Sau khi bị vứt bỏ, chủ nợ của Ninh Hải cũng sẽ tìm đến cửa.

Tắt điện thoại, Sở Kiến Thụ nhìn cửa sổ xe, sắc mặt hơi trầm xuống.

Ông không điều tra bây giờ Ninh Hải có bao nhiêu tài sản trên danh nghĩa, nhưng nếu hai người kia mất đi công việc trong quán bar và nhà hàng, bọn họ sẽ bị cắt đứt nguồn thu nhập.

Sở Kiến Thụ đang chèn ép cuộc sống của Ninh Hải và Ninh Xảo Trân để đạt được mục đích của mình.

***

Mặc Thu trở về nhà nhanh hơn bình thường, cho dù trên tay vẫn đang xách một giỏ hoa quả rất nặng.

Có lẽ Sở Ức Quy đã đứng trước cửa chờ cậu.

Giỏ hoa quả rất lớn, có thể để người khác ăn thỏa thích, cậu cũng muốn chia sẻ giỏ hoa quả này với bạn của mình và mọi người.

Cậu hy vọng cha mẹ mình sẽ về nhà vào ngày hôm nay.

Giỏ hoa quả này nhìn rất tươi mới.

Mặc Thu tăng nhanh tốc độ, lúc xách giỏ hoa quả lên tầng lầu, Mặc Thu nhìn thấy Sở Ức Quy đứng trước cửa.

Mỗi buổi tối trở về, cậu đều thấy Sở Ức Quy luôn đứng ở nơi cao nhất cúi đầu nhìn cậu đi lên lầu.

Mặc Thu vô thức mím môi, cậu không cười nhưng tâm trạng của cậu rất tốt.

Mặc Thu dùng một tay móc chiếc chìa khóa hơi rỉ sét từ trong cổ áo ra.

Trong hành lang chật hẹp cũ nát rất u ám, cánh cửa được mở ra, ánh sáng trong phòng chiếu ra ngoài hành lang in hai cái bóng của hai người xuống dưới đất.

"Giỏ hoa quả hôm nay rất đẹp, tớ sẽ cắt hoa quả ngon nhất cho cậu trước." Mặc Thu đặt giỏ hoa quả lên mặt bàn, cậu quay đầu lại nhìn Sở Ức Quy: "Là ba mẹ cho tớ."

Sở Ức Quy gật đầu nhìn Mặc Thu đi rửa tay, hắn cũng tiến đến rửa tay cùng cậu.