Chương 17

“Hôm nay cậu không làm bài tập hè sao?” Sở Ức Quy không nhìn một đống đồ chơi được bày trên mặt bàn nữa.

Mặc Thu không lập tức trả lời, cách một bàn trà ngồi xổm trước mặt Sở Ức Quy, quay đầu nhìn phòng ngủ nhỏ của mình, trong đôi mắt xinh đẹp lóe ra ánh nước.

Mỗi khi Mặc Thu đưa ra một quyết định gì đó, cậu sẽ có một đoạn thời gian suy nghĩ rất lâu, Sở Ức Quy sẽ yên lặng chờ đợi.

Mặc Thu một lần nữa quay đầu lại, cậu đưa ra quyết định, trong con ngươi xinh đẹp có chút trống rỗng, chỉ chứa một mình Sở Ức Quy.

Sở Ức Quy hiểu Mặc Thu muốn nói gì.

Khi Sở Ức Quy cũng nhìn vào đôi mắt đó, giống như trong thế giới của Mặc Thu chỉ còn lại một mình hắn, bất cứ chuyện gì khác đều không còn quan trọng nữa.

“Hôm nay không làm.” Mặc Thu trả lời không ngoài dự liệu của Sở Ức Quy.

“Tại sao?” Nhưng Sở Ức Quy lại hỏi.

“Tớ làm bài tập về nhà rất chậm.” Mặc Thu dừng lại một chút, nhấn mạnh hai chữ “Rất chậm” kia.

Bởi vì rất chậm, cho nên Mặc Thu không muốn để Sở Ức Quy chờ mình.

Sở Ức Quy lý giải cách lựa chọn của Mặc Thu, nhưng vẫn nói: “Cậu có muốn làm bài tập bây giờ không? Thành tích học tập của tớ không tệ, có thể dạy cậu học.”

Mặc Thu có chút động tâm cũng có chút chần chờ.

Sở Ức Quy cũng nhấn mạnh: “Như vậy cũng coi như đang chơi với tớ.”

Bạn của mình có đến nhà mình làm bài tập hè của mình vào kỳ nghỉ hè của người đó không?

Trước mỗi kỳ nghỉ hè và kỳ nghỉ đông, Mặc Thu đều nghe thấy các bạn cùng lớp hẹn nhau.

Mặc Thu cũng chờ mong, có phải cùng nhau làm bài tập về nhà sẽ là chuyện rất thú vị hay không?

Mặc Thu cũng hiểu được thành tích của cậu rất kém, cậu nghe không hiểu chương trình giảng dạy của giáo viên, cũng không thể theo kịp tốc độ giảng dạy, cũng biết thầy cô đều mặc kệ với tình trạng này của cậu.

Các bạn cùng lớp sẽ thích những người học giỏi, ngoại hình đẹp, mà Mặc Thu lại không có những ưu điểm này.

Sở Ức Quy sẽ chán ghét một học sinh học tập không tốt sao?

Vì vậy mà Mặc Thu chần chừ.

Nhưng Mặc Thu sẽ không từ chối lời đề nghị của Sở Ức Quy.

Trong phòng ngủ nhỏ chật hẹp, Mặc Thu ngồi ở trước bàn học, cậu một lần nữa mang ghế mới cho Sở Ức Quy, sau đó ngồi bên cạnh hắn.

Mặc Thu phát hiện, thật ra Sở Ức Quy cao hơn cậu rất nhiều.

Ngồi trên ghế cao bằng nhau nhưng cậu lại phải ngước nhìn Sở Ức Quy.

Xinh đẹp, cường tráng, tay Sở Ức Quy đang nắm cục tẩy, Mặc Thu cảm thấy mình nhặt được cục tẩy bẩn thỉu không dùng được, nhưng ở trong tay hắn đều cảm thấy xinh đẹp lạ thường.

Mặc Thu yên lặng làm bài tập về nhà, lúc mình làm sai, Sở Ức Quy sẽ chủ động lên tiếng sửa lỗi.

Giọng nói Sở Ức Quy bình thản, nghiêm túc tỉ mỉ chỉ dạy cho Mặc Thu từ chỗ cơ bản nhất.

Ánh mắt chú ý tới đuôi bút chì tự động mà Mặc Thu đang run rẩy cầm trong tay, âm thanh đang giảng dạy của Sở Ức Quy ngừng lại.

Mặc dù hắn đã dừng lại nhưng Mặc Thu vẫn không hề phản ứng.

Sở Ức Quy vì giảng đề nên đứng lên cao, hắn có thể nhìn thấy gáy của Mặc Thu, lại không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt của cậu.

Sở Ức Quy hơi im lặng chú ý Mặc Thu, sắc mặt Mặc Thu tái nhợt, ánh mắt bối rối luống cuống, cậu không tự giác cắn môi dưới, dường như không cách nào ngăn cản được sự nóng nảy mãnh liệt sinh ra từ đáy lòng, ý thức không thể tập trung được.

Trong đôi mắt xinh đẹp đều vì nóng nảy mà ngưng tụ sương mù.

Sở Ức Quy không hề cảm thấy mất kiên nhẫn, hắn có thể dùng vô số phương pháp khác nhau để giúp Mặc Thu giải đề.

Nhưng Mặc Thu lại không hiểu được, càng không hiểu được lại càng là nóng nảy.

“Thật xin lỗi.” Chắc là do Mặc Thu chú ý đến Sở Ức Quy đã thôi không giảng bài, cậu cố gắng muốn động bút viết cái gì đó trên giấy nháp, nhưng đầu bút chỉ lơ lửng trên giấy, không cách nào hạ xuống được.

Mặc Thu không dám ngẩng đầu, trước mắt là ngón tay của Sở Ức Quy, Mặc Thu không cách nào tập trung giải đề, lực chú ý của cậu sẽ tách ra một phần để chú ý đến Sở Ức Quy.

Móng tay cắt tỉa rất mượt mà xinh đẹp, tay cầm bút viết ra mỗi một con số và câu chữ đều cho thấy Sở Ức Quy rất ưu tú.

Sở Ức Quy rõ ràng nhìn thấy Mặc Thu đang nôn nóng, cũng vô ý thức sợ hãi.

“Không, đây không phải là vấn đề của cậu.” Tay Sở Ức Quy cầm mu bàn tay Mặc Thu, bao phủ lấy bàn tay tinh tế hơi run rẩy trấn an.

Sở Ức Quy nhìn thấy lông mi Mặc Thu run rẩy, hắn khép bài tập của Mặc Thu lại.

“Thời gian đã khuya, đừng làm nữa.” Sở Ức Quy nói.

“Thật xin lỗi.” Tay Mặc Thu được bao phủ trong tay Sở Ức Quy, cậu đột nhiên lật tay lại, lòng bàn tay hướng lên trên, cùng mười ngón tay của Sở Ức Quy đan vào nhau, thiếu niên nhỏ gầy ngẩng đầu, không cách nào che dấu bối rối: “Đừng tức giận.”

“Tại sao tớ phải tức giận?”

“Bởi vì tớ nghe không hiểu đề.” Mặc Thu yếu ớt giống như một ngón tay gập lại liền gãy, cũng nắm chặt lấy tay của Sở Ức Quy lộ ra dấu vết đỏ ửng, mỗi một vết đỏ đều đang kể lại sự bối rối ngay lúc này của Mặc Thu.

Sở Ức Quy hạ thấp giọng hết khả năng của mình, hỏi: “Vì sao cậu lại cảm thấy tớ sẽ tức giận vì cậu nghe không hiểu đề?”

“Giáo viên đều tức giận như vậy.”

Mặc Thu cũng được rất nhiều giáo viên tận tình giúp đỡ.

Nhưng Mặc Thu chỉ hiểu cách quan sát vẻ mặt của người khác chứ không giỏi làm bài.

Khi giáo viên nóng nảy giảng đề, đáp án sẽ không hiện lên trên khuôn mặt của giáo viên, cậu chỉ có thể nghe ra được một số gợi ý trong câu nói nóng nảy đó của giáo viên, nhưng cũng sẽ làm cho giáo viên tức giận hơn mà thôi.

Mặc Thu không dám nhìn thẳng vào mắt giáo viên, trong tầm mắt cũng không nhìn thấy đề bài, trầm mặc không dám tiếp tục mở miệng nói ra đáp án sai, như vậy cũng chỉ là đổ thêm dầu vào lửa.

Mặc Thu không thể xử lý tình huống phức tạp như vậy được.

Giáo viên từ sự kiên nhẫn ban đầu đến bất lực từ bỏ, cũng là một quá trình rất dài.

Trong thời gian này, Mặc Thu có cảm giác rất rõ ràng.

Sự kiên nhẫn của giáo viên đang bị tiêu hao từng chút một, giống như nước đun sôi chảy ra từ trong bình, tận lực hết sức muốn đổ vào ly vỡ, mặc dù cố gắng hết sức muốn giữ lại nước sôi, nhưng không cách nào ngăn cản chúng chảy toàn bộ ra ngoài.

Cuối cùng vô số nước tràn ra từ trong cái ly vỡ đó, lại từ trên bàn nhỏ xuống, giống như đang nói về sự bất lực của cái ly vậy.

Tận mắt chứng kiến từng lần kiên nhẫn trôi qua, Mặc Thu bất lực, hoang mang lại hoảng hốt.

Bàn tay nhẹ run rẩy của Mặc Thu nắm lấy tay Sở Ức Quy, bối rối luống cuống, căng thẳng sợ hãi, Mặc Thu không che dấu cảm xúc của mình, cứ như thế biểu hiện rõ ra bên ngoài.

Sở Ức Quy cầm ngược lại tay Mặc Thu.

Bàn tay quá gầy yếu bị hắn dễ dàng nắm trong lòng bàn tay, Sở Ức Quy cảm thấy mình giống như cầm móng vuốt của chim non, yếu ớt và nhỏ yếu đến nỗi có thể dễ dàng bao bọc lại.

Chỉ mới một ngày tiếp xúc, hắn đã cảm thấy được sự bất hạnh vây xung quanh người Mặc Thu, nồng đậm đến nỗi không thể tan đi được.

Cảm xúc quái dị lan tràn, Sở Ức Quy không dám siết chặt ngón tay, chỉ dám nhẹ nhẹ vỗ lên bàn tay để trấn an.

“Không chỉ dạy được cho cậu là vì năng lực của tớ không đủ.” Tuy rằng gầy yếu, nhưng trong lòng bàn tay vẫn rất mềm mại. Sở Ức Quy nhẹ giọng: “Không phải vấn đề của cậu, là chưa có người có cách dạy thích hợp với cậu.”

Có lẽ bây giờ Mặc Thu không cần giáo dục mà là phải uốn nắn.

Sở Ức Quy nhận thấy Mặc Thu đang tỉ mỉ quan sát hắn, cố gắng dò xét cảm xúc của hắn.

Mà Sở Ức Quy không đeo mặt nạ nữa cứ để Mặc Thu nghiêm túc quan sát cảm xúc bây giờ của hắn.

“Cảm ơn.” Cuối cùng Mặc Thu nói một câu như vậy.

Mặc Thu nói cảm ơn, đây là đang cảm ơn Sở Ức Quy, nhưng Sở Ức Quy biết rõ mình không nên bởi vì loại chuyện này mà được cảm ơn.

Chỉ là bởi vì trong thế giới của Mặc Thu, không có người nào cảm thông cho cậu cả.