Chương 16

Lúc ăn cơm, Mặc Thu yên tĩnh không nói lời nào, đũa sẽ không va chạm vào bát, mỗi một lần gắp thức ăn tuyệt đối không kén chọn, chỉ ăn một góc gần mình nhất.

Mặc Thu cũng không thích ngẩng đầu, ánh mắt cậu rất ít khi nhìn về phía Sở Ức Quy, giữa bọn họ cũng sẽ không gắp thức ăn cho đối phương.

Mặc Thu lộ ra vẻ thích ý nhàn nhạt, thích bỏ từng miếng thức ăn vào miệng.

Hành và tỏi đều có thể ăn, đối với Mặc Thu mà nói, đây là những món ăn chứ không phải nguyên liệu.

Sở Ức Quy sẽ không dễ dàng bị lấy lòng như Mặc Thu, không toàn tâm toàn ý hoà nhập vào mỹ vị của thức ăn.

Nhưng nhìn Mặc Thu quý trọng từng muỗng thức ăn cũng sẽ lây nhiễm cho hắn, làm cho hắn không cách nào ôm tâm tư lãng phí thức ăn.

Mặc Thu ăn nhanh hơn, nhưng lượng cơm lại không nhiều lắm.

Mặc Thu liếʍ liếʍ khóe miệng, mùi thơm bốn phía của cơm và nước canh mỹ vị làm cho Mặc Thu vẫn còn có cảm giác thèm ăn, nhưng sau khi có cảm giác no bụng, Mặc Thu sẽ không ăn nữa.

Vẫn còn rất nhiều, hy vọng ba mẹ có thể trở lại, cậu muốn cho ba mẹ mình ăn.

Sau khi cất đũa xong, Mặc Thu lặng lẽ nhìn bạn của mình.

Bạn bè của cậu thật sự rất xinh đẹp.

Ngay cả bộ dáng ăn cơm cũng vô cùng đẹp mắt.

Trong lúc giơ tay nhấc chân đều chậm rãi, giống như Mặc Thu đang ngắm nhìn hoa lan treo đung đưa trong gió, mỗi một độ cong đều là mỹ lệ.

Có lẽ đây chính là "Tao nhã", Mặc Thu nghĩ.

Cơm trong chén Sở Ức Quy đã thấy đáy, Mặc Thu vươn tay muốn đón lấy cái chén của Sở Ức Quy.

Sở Ức Quy ngẩng đầu, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Mặc Thu.

Mặc Thu thu tay lại, đặt ở trước ngực, có chút bối rối: “Không thêm cơm sao?”

“Tớ đã ăn no rồi.” Sở Ức Quy đặt đũa lên chén: “Cảm ơn.”

“Được rồi.” Mặc Thu dời ánh mắt, lượng cơm của ba cậu rất lớn, Sở Ức Quy còn cao hơn ba cậu, mạnh mẽ hơn ba cậu, nên cậu cũng cho rằng Sở Ức Quy sẽ ăn nhiều hơn một chút.

“Còn cậu thì sao?” Sở Ức Quy hỏi.

“Tớ ăn no rồi.” Mặc Thu đáp.

Trong chén Mặc Thu tổng cộng cũng chỉ có nửa chén cơm, thậm chí ở chỗ thức ăn mà Mặc Thu động đũa cũng không có dấu vết giảm bớt, lượng thức ăn như vậy không đủ lượng dinh dưỡng cần thiết cho một thiếu niên đang trong giai đoạn trưởng thành.

Ánh mắt Sở Ức Quy nhìn cổ tay Mặc Thu gầy yếu đến mức có thể dễ dàng bao lấy, cũng không nói gì.

“Chú và dì hẳn là sẽ không trở về.” Sở Ức Quy nhìn thoáng qua thời gian, đã đến chín giờ.

“Ừ.” Mặc Thu nhìn thời gian, mím môi, lơ đãng thở phào nhẹ nhõm.

Sở Ức Quy luôn chú ý đến Mặc Thu, sau khi chắc chắn Ninh Hải và Ninh Xảo Trân sẽ không trở về, hắn thấy được rõ ràng cậu đã thả lỏng.

Loại thả lỏng như vậy là lần đầu tiên mà Sở Ức Quy gặp qua, cũng là một biểu cảm như vậy sau khi Mặc Thu biết hắn sẽ không đánh cậu.

Ăn trước là áp lực đối với Mặc Thu.

Nếu làm như vậy cậu sẽ phải nhận "Hình phạt".

Có lẽ bất kỳ người nào cũng sẽ nghiêm túc đối đãi với bạn của mình khi lần đầu mới gặp mặt, nhưng tuyệt đối sẽ không có người nguyện ý bị ba mẹ trừng phạt chỉ vì bạn của mình.

Sở Ức Quy không cho rằng đây là do chỉ số thông minh của Mặc Thu quá thấp, Mặc Thu đã cân nhắc qua điểm tốt và xấu của chuyện này.

Mà Mặc Thu, lựa chọn chiêu đãi hắn khi chỉ mới gặp mặt lần đầu tiên.

Mặc Thu đặt hai món mà hai người vừa ăn vào trong tủ lạnh, nhìn thấy những đồ ăn ngon này được bảo quản, ngày mai còn có thể tiếp tục hưởng thụ, tâm trạng của Mặc Thu khó có thể nói là không tốt đẹp.

Quét dọn phòng bếp sạch sẽ, xuyên qua cửa kính phòng bếp, Mặc Thu có thể nhìn thấy Sở Ức Quy ngồi trên sô pha.

Sở Ức Quy cúi đầu nhìn điện thoại di động, bàn tay đang bấm gì đó trên điện thoại, sắc mặt bình tĩnh, khuôn mặt nghiêng tinh xảo đẹp đẽ, Mặc Thu không cách nào đọc ra trên mặt hắn có bất kỳ sự vui vẻ nào.

Sở Ức Quy ngồi trên sô pha, nghe Dương Tiêu Vũ và Sở Kiến Thụ nói chuyện.

Thời gian này quả thật đã rất muộn, hai người đang bàn bạc làm thế nào để qua đêm ở đây, vẫn ngồi chờ ở trong xe, nếu không gặp được Mặc Thu thì không có bất kỳ ý nghĩa gì nữa.

Sở Kiến Thụ muốn mang Dương Tiêu Vũ trở về, nhưng Dương Tiêu Vũ lại càng hy vọng ở lại nơi cách Mặc Thu càng gần càng tốt.

Kết quả lần bàn bạc này là bọn họ quyết định ở trong khách sạn gần đó, lúc Sở Ức Quy rời khỏi nhà Mặc Thu, cũng có thể lập tức có chỗ ở.

“Tối nay con sẽ ở lại chỗ này, hôm nay hai người kia sẽ không trở về, con và anh trai sẽ ở chung với nhau, chỉ là không thể tùy ý nói chuyện với hai người, con sẽ cập nhật tin tức cho ba mẹ.” Sở Ức Quy đề nghị.

Dương Tiêu Vũ có chút chần chừ: “Ức Quy, chuyện này sẽ khiến cho con rất khó xử.”

“Không. Mẹ, nơi này cũng không có gì không ổn, anh trai đã quét dọn rất sạch sẽ.”

Dưới sự ngầm đồng ý của Dương Tiêu Vũ, cuối cùng Sở Ức Quy cũng được ngủ ở nhà của Mặc Thu.

Sau khi tai nghe được tháo ra, tai có cảm giác đau đớn nên hắn dùng ngón tay xoa bóp một chút.

“Muốn chơi cái này không?” Đột nhiên, một chồng bài poker bị đẩy đến trước mặt Sở Ức Quy, Mặc Thu ở đối diện bàn trà, lấy một vài thứ để ra để trên bàn.

Có poker, mạt chược, xúc xắc và một số trò chơi khác.

Mặc Thu hơi căng thẳng.

Mấy thứ này đều là đồ chơi của ba mẹ, Mặc Thu chưa từng chơi qua lần nào.

“Thật ra có thể ca hát, nhưng chỉ có thể nhỏ giọng hát.” Mặc Thu nói.

Buổi tối hát quá lớn sẽ có hàng xóm tìm tới cửa, mỗi một lần đều náo loạn rất dữ dội, quan hệ hàng xóm trong nhà cậu vẫn luôn không tốt.

Mặc Thu lặng lẽ tính toán, nếu như bạn của cậu muốn hát, cậu có thể đi xin lỗi hàng xóm trước.

Sở Ức Quy nhìn người trước mặt, đều sinh cùng một năm, anh trai chỉ lớn hơn mình mấy tháng lại làm cho Sở Ức Quy cảm thấy mình đang nhìn thấy một đứa bé nhỏ hơn mình.

Bây giờ đứa nhỏ này đang lấy lòng hắn bằng tất cả trái tim chân thành.

Mặc dù cậu không hề có sở thích gì nhưng lại đào rỗng trái tim, muốn dùng những thứ mình biết để có thể làm cho người ta vui vẻ, đến lấy lòng hắn.

Tất cả những gì Mặc Thu phải chịu đựng đều ẩn giấu trong bóng tối, còn sự thật thì lại khác.

Lúc đối mặt với ánh mắt của Mặc Thu, đôi mắt trong suốt, thậm chí trống rỗng nhưng cực kỳ trong suốt sạch sẽ, phản chiếu ra một linh hồn đang ác ý phỏng đoán hắn.

“Cũng không thích ca hát sao?” Mặc Thu nhìn chăm chú vào Sở Ức Quy.

Cậu giống như đang nhìn chăm chú vào một hồ nước sâu, rõ ràng mặt nước trong suốt nhưng sâu không thấy đáy, màu lam trong suốt tầng tầng lớp lớp, cuối cùng lắng đọng ở chỗ sâu nhất, trở thành màu đen không cách nào nhìn thấu.

Mặc Thu là chủ nhân đãi khách, vì vậy cậu rất quẫn bách.

“Cậu thích gì?” Có lẽ bây giờ vẫn còn kịp chuẩn bị.

“Tối nay tớ có thể ở lại đây qua đêm không?” Mặc Thu lo lắng nhìn Sở Ức Quy, Sở Ức Quy chớp chớp mắt, thu lại tất cả suy nghĩ.

Mặc Thu suy tư, nói chung là bạn của ba mẹ sẽ không ở lại đây.

Nhưng cũng không nói không thể ở lại.

“Được.” Những chuyện mà Mặc Thu không bị cấm đoán rõ ràng, bình thường đều sẽ đồng ý.

Cậu cũng dùng cách này để tìm hiểu xem ba mẹ ghét cái gì, bị phạm phải một lần sẽ không tái phạm nữa.

“Mặc Thu, cậu khoan dung và đối xử vô điều kiện với một người, cũng không nhất định sẽ đổi lại được ý tốt từ họ, còn có khả năng mang đến chuyện không may.” Sở Ức Quy nói.

Mặc Thu nghiêng đầu: “Ý cậu là sao?”

“Không có gì.” Đáy mắt Sở Ức Quy hiện lên vẻ phức tạp, chuyển đề tài: “Cảm ơn cậu đã cho phép tớ ở lại, điều này có lẽ sẽ trở thành một ngày đáng nhớ trong tương lai.”

Mặc Thu không hiểu lời Sở Ức Quy nói, chỉ biết Sở Ức Quy vẫn không lộ ra cảm xúc "Vui vẻ".

Khi bạn bè ở bên nhau, hẳn là nên vui vẻ giống như bỏng ngô nổ đáng yêu và sống động, cũng tỏa ra hương thơm ngọt ngào.

Cậu làm bạn với Sở Ức Quy nhưng không làm cho Sở Ức Quy vui vẻ, có phải chứng minh cậu không đủ tư cách làm một người bạn hay không?

Đây là lần đầu tiên Mặc Thu có bạn, cậu muốn làm cho bạn của mình thật vui vẻ, rất muốn nhưng lại không có cách nào cả.