Chương 2

Sắc mặt Phí Chấp Diên thay đổi vài lần, anh bước lên hai bước trong khi nhóc người cá vẫn ngoe nguẩy đuôi.

Phí Chấp Diên từ từ ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm nhóc con với vẻ mặt không nhìn ra được biểu cảm gì.

Nhu Nhu nhìn khuôn mặt phóng đại của ba ba, đôi đồng tử bị ánh nắng ngoài cửa sổ nhuốm màu vàng nhạt thành màu sáng trong như hổ phách.

"Ô nha ~"

Cậu vui vẻ nở nụ cười đáng yêu với ba ba.

Nhìn thấy ánh sáng trong mắt nhóc con, bàn tay đang định bóp cổ đối phương của Phí Chấp Diên dừng lại giữa không trung trong giây lát.

Nhu Nhu không hề hay biết ba ba của cậu đã nổi lên sát khí, cậu vẫn ô ô nha nha cười ngây ngô với Phí Chấp Diên.

Cơ thể nhỏ bé ngọ nguậy và bò về phía trước hai lần, khuôn mặt nhỏ của Nhu Nhu chạm vào bàn tay vẫn còn ở giữa không trung của Phí Chấp Diên.

Nhu Nhu cọ cọ khuôn mặt nhỏ mềm của mình vào lòng bàn tay Phí Chấp Diên vài lần, sau đó vươn cánh tay mũm mĩm của mình ra, mở to mắt, muốn ôm Phí Chấp Diên.

"Ôm, bá ~"

Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời tràn ngập mong đợi.

Phí Chấp Diên dường như không ngờ nhóc con sẽ làm ra hành động này, anh nhắm mắt lại, không tiếp tục cử động trong giây lát.

Khuôn mặt nhóc con chỉ chạm nhẹ vào tay anh nhưng cảm giác mềm mại này khiến Phí Chấp Diên không thể phớt lờ.

Khuôn mặt trắng bóc của nhóc con dường như mềm hơn bông, đồng thời còn mang theo chút ấm áp tinh tế đặc trưng của trẻ con, như thể muốn tan chảy trong lòng bàn tay anh.

Đầu ngón tay Phí Chấp Diên hơi run lên, trong lòng có chút khô khốc, muốn lau sạch cảm giác trong lòng bàn tay.

Chẳng qua chỉ là một nhóc con yếu ớt…

Thật không biết những người đó dùng cách gì để làm ra đuôi cá kém chất lượng như vậy, còn nghĩ rằng làm vậy có thể khiến anh chú ý hơn sao.

Thật nực cười!

Ánh mắt của Phí Chấp Diên lần nữa bị sự lạnh lùng bao phủ.

Anh giơ tay đẩy nhẹ kính lên một chút, phớt lờ ánh mắt mong chờ và hai cánh tay đang dang rộng chờ ôm của nhóc con, sau đó thờ ơ đứng dậy.

"Bá nha."

Nhu Nhu nghiêng đầu nhìn người đàn ông cao lớn với vẻ mặt khó hiểu như thể không biết tại sao ba ba lại không ôm mình.

"Ôm, nha."

Hai cánh tay dang rộng của Nhu Nhu vẫn ở giữa không trung.

Phí Chấp Diên thì lại nhìn xuống và đánh giá sinh mệnh nhỏ yếu này với vẻ mặt lạnh tanh.

Nhu Nhu nha một tiếng, chớp chớp mắt, vẻ mong chờ trong mắt dần bị thay thế bởi sự mù mịt.