Khi Viên Viên nhắc đến con chuột, sắc mặt của ba cha con nhà họ Cố đều tái nhợt đến hai phần, đợi sau khi họ nghe nói có gián, nhện và các loại côn trùng khác mà bọn họ hay diệt thì khuôn mặt từ trắng chuyển thành xanh.
Cố Quốc Hưng lo lắng nói: “Viên Viên, Tiểu Mễ cho con những thứ này, không phải con đều ăn hết đấy chứ?”
Lời này vừa nói ra, không chỉ Cố Minh Sâm và Cố Tinh Quân, ngay cả tài xế lái xe phía trước cũng không nhịn được mà
Viên Viên nghe vậy thì lắc đầu, có hơi bất mãn chu miệng lên: ”Cha nghĩ gì vậy, Viên sao có thể ăn những thứ đó? Chuột nhỏ, gián, nhện đều là những con vật nhỏ thú vị, Viên Viên đương nhiên giữ chúng ở trong phòng tối nhỏ để chơi cùng rồi!”
"Vậy thì tốt... Cái gì? Con coi chuột nhỏ là đồ chơi?”
Cố Quốc Hưng vừa mới yên tâm sau khi nghe được nửa lời nói của Viên Viên, sau khi phản ứng lại thì vô thức kêu lên, nhìn về phía con gái nhỏ nhắn đáng yêu của mình bằng ánh mắt không thể tin được.
Nói một câu hơi mất mặt, hồi nhỏ ông sợ nhất là gián và chuột, mỗi lần gặp đều bị dọa cho phát khóc, trưởng thành thì khá hơn một chút nhưng nhìn thấy vẫn tê dại cả da đầu.
Vậy mà con gái ông mới ba tuổi rưỡi lại có thể biến những con vật đáng sợ này thành đồ chơi!
Viên Viên nhìn dáng vẻ khϊếp sợ không nói nên lời của cha và hai anh trai mình, cô nhóc chớp mắt bối rối, giọng ngọt ngào hỏi: "Coi chuột nhỏ và côn trùng làm đồ chơi có gì sai sao? Viên Viên và anh Tiểu hổ, còn có em gái của anh ấy đều rất thích chơi!”
Trong căn phòng nhỏ tối tăm không có ánh sáng hay âm thanh, Viên Viên không sợ sống ở đó quanh năm, chỉ là có chút nhàm chán, nhất là khi cô nhóc rất đói hoặc bị đánh đau, thời điểm đó đặc biệt khó khăn.
Những lúc như vậy, Viên Viên sẽ gọi Tiểu Mễ bằng cái lỗ nhỏ to bằng quả bóng bàn ở góc nhà, chỉ cần Tiểu Mễ nghe thấy nó sẽ lập tức tới này, có đôi khi là thò móng vuốt vào, đôi khi nhét đồ vật vào.
Không chỉ có mình cô nhóc làm việc này mà anh Tiểu hổ và em gái Nựu Nựu cũng thường xuyên làm thế. Nếu Tiểu Mễ nhét đồ vào, mọi người đều rất vui vẻ!
Đối diện với ánh mắt ngây thơ đầy nghi hoặc của con gái, trái tim Cố Quốc Hưng cứng đờ, ôm cô nhóc vào lòng: “Chuột và côn trùng nhỏ mang vi khuẩn và virus trên người, chơi nhiều sẽ bị bệnh đó. Bây giờ Viên Viên không cần chơi với những thứ đó nữa, con muốn đồ chơi gì ba sẽ mua cho con!”
Con gái của ông vốn là một viên ngọc quý, muốn thứ đồ chơi gì có thứ đó, kết quả lại bị tên buôn người bắt cóc, lưu lạc tới mức bắt những con động vật nhỏ bé như gián chuột làm đồ chơi!
Cố Minh Sâm và Cố Tinh Quân cũng nghĩ đến điểm này, lấy con búp bê ở trong túi mang từ bệnh viện về đưa tới trước mặt Viên Viên:
“Cha nói đúng, sau này em muốn đồ chơi gì bọn anh sẽ mua cho em. Em xem, chơi búp bê này thích hơn chơi với chuột rất nhiều. Chỗ của anh còn rất nhiều búp bê, toàn bộ đều đặt vào phòng cho em được không?”
Viên Viên nghe vậy gật đầu, ôm con búp bê vào lòng, nhưng sau khi ôm con búp bê, cô nhóc chợt nhớ ra điều gì đó nụ cười trên mặt dần dần biến mất:
"Nhưng Viên Viên có đồ chơi, còn những đứa trẻ khác trong phòng tối thì không, em Nựu Nựu và anh Tiểu Hổ vẫn bị nhốt ở đó, chỉ có Viên Viên được cứu ra..."
Cố Minh Sâm nghe vậy sờ đầu em gái an ủi: "Viên Viên đừng lo lắng, anh trai đã phái người đi tìm bọn họ, hai ngày nữa bọn họ sẽ cứu toàn bộ những đứa trẻ bị nhốt cùng em ra ngoài.”
Ngày hôm qua, anh đã phá mấy hang ổ dựa theo địa chỉ mà Lý Đại Phú cung cấp, cứu được một nhóm trẻ con, những đứa trẻ này đều rất sợ hãi, tạm thời vẫn chưa thể hỏi bọn chúng chuyện liên quan tới em gái được.