Chương 38

Viên Viên nghe vậy chợt ngẩng đầu lên, trợn to hai mắt nói: "Thật sao? Anh cả thật sự có thể cứu anh tiểu Hổ và những người khác ra sao?”

Cố Minh Sâm còn chưa kịp nói chuyện, Cố Quốc Hưng đã giành trả lời trước: "Đương nhiên là thật rồi, anh cả của con rất giỏi đó, nó nói có thể cứu được thì chắc chắn có thể cứu, đến lúc đó cha sẽ cung cấp tiền thành lập quỹ từ thiện để giúp đỡ những bạn nhỏ này tìm cha mẹ ruột của mình!”

Cố Tinh Quân ở bên cạnh phụ họa: “Đúng vậy, Viên Viên đừng lo lắng, Sau khi bọn họ được cứu, chúng ta sẽ trả tiền để thu xếp ổn thỏa chỗ ở, đảm bảo bọn họ có thể ăn no mặc ấm có đồ chơi để chơi!”

“Tuyệt quá! Con cảm ơn cha, anh cả, anh hai!” Viên Viên nghe vậy trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại xuất hiện nụ cười, ôm lấy con búp bê nói cảm ơn Cố Minh Sâm và những người khác.

“Đều là người nhà không cần khách sáo như vậy.”

Viên Viên bật cười, Cố Minh Sâm và ba người khác không nhịn được cũng cười theo, từng người lần lượt nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn và xoa đầu cô nhóc.

Khi mấy người nói chuyện thì xe cũng lái tới cửa biệt thự.

Bởi vì sắc trời đã tối, Viên Viên trở về cũng khá đột ngột, Cố Quốc Hưng cũng không thông báo cho gia đình.

Trước cửa biệt thự yên tĩnh, Cố Quốc Hưng ôm con gái xuống xe: "Viên Viên, bây giờ cũng đã muộn rồi, anh Năm và anh Sáu đã ngủ. Con đã mệt mỏi cả ngày rồi, cũng nên tắm rửa rồi đi ngủ sớm, ngày mai ngủ dậy cha sẽ dẫn con tới gặp hai người họ.”

Viên Viên rất có hứng thú nhìn căn nhà mới, nhưng vừa nghe Cố Quốc Hưng nói, nàng lập tức thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn ông nghi hoặc hỏi: “Ngoài anh năm và anh sáu, còn mẹ, ông nội và anh Tư nữa chứ? Không phải bọn họ đều ở trong nhà sao?”

Cố Quốc Hưng nghe vậy vẻ mặt phức tạp, muốn mở miệng nhưng lại không biết phải nói chuyện thế nào với con gái mình.

Tình hình trong nhà hiện tại vô cùng tệ, vợ của ông Hà Thanh Thù bởi vì bị hủy dung và quá mức nhớ nhung con gái nên sức khỏe không được tốt phải ở trong bệnh viện điều dưỡng, con trai thứ Tư bởi vì ngã gãy chân, cả này ở trong phòng khóa cửa không chịu ra ngoài nói chuyện với mọi người. Ông cụ Cố sức khỏe vẫn ổn, chỉ là quá nhớ nhung cháu gái nên hai năm nay đều đi tìm việc để làm khắp nơi.

À không, sáng sớm ngày hôm nay ông ấy đã bay tới thành phố bên cạnh để tham gia cuộc thi cờ tướng rồi, có lẽ buổi tối cũng chưa trở về ngay được!

Cố Minh Sâm nhìn thấu sự khó xử ở trên khuôn mặt cha, vì vậy chủ động tiến lên giải thích: “Ông nội có việc đi xa, mấy ngày nữa sẽ về. Mẹ bị bệnh, anh Tư của em tâm trạng không tốt, không muốn gặp người lạ. Ngày mai anh Cả dẫn em đi tìm bọn họ được không?”

Viên Viên nghe vậy thì nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo âu nói: “Mẹ bị bệnh sao? Bị bệnh gì? Viên Viên phải đi thăm mẹ!"

Cố Quốc Hưng đưa tay vuốt ve lông mày của con gái nhỏ, dỗ dành: "Viên Viên đừng lo lắng, mẹ chỉ bị thương ở mặt, còn lại những chỗ khác không sao cả. Bây giờ muộn rồi, con ngoan ngoãn ngủ một giấc, đợi sáng mai khỏe hơn chúng ta đi tìm mẹ được không?”

“Không, Viên Viên muốn đi gặp mẹ bây giờ!”

Tuy nhiên, Viên Viên vốn luôn ngoan ngoãn nghe lời lúc này đột nhiên đứng lên, không cần cả con búp bê nhỏ trong tay, hai mắt đỏ bừng vùng vẫy thoát ra khỏi ngực Cố Quốc Hưng, đôi chân mềm mại ngắn ngủn đã chạy ra tới cửa!