Chương 23

“Không, không thể nào... Tôi không nhìn thấy vết thương phẫu thuật!!” Bác sĩ Lưu đứng ngây người hồi lâu mới tỉnh táo lại, không thể tin được mà nói.

Cô nhóc này do chính tay ông ấy cầm dao phẫu thuật, mỗi trình tự phẫu thuật, chi tiết vết thương được khâu lại đều rõ mồn một trước mắt.

Không nói đến vết thương bị gãy xương bên trong, chỉ riêng vết thương ngoài da ít nhất cũng phải một tháng mới lành được, vết sẹo thì cần thời gian lâu hơn để mờ đi, nhưng hôm nay mới vài giờ ngắn ngủi, tại sao tất cả các vết thương đã biến mất rồi?!

“Cái gì? Không nhìn thấy vết thương?!”

“Sao chuyện này có thể xảy ra?!”

Cố Tinh Quân và Cố Thần Dương đứng bên cạnh nghe vậy đầy kinh ngạc, không đoái hoài tới bác sĩ y tá còn đứng ở trước giường, hai người tự tiến lên trước xem xét.

“Viên Viên đã nói trên người không còn đau nữa, anh hai và anh ba lại không tin!”

Lúc hai anh em Cố Tinh Quân tiến lên kiểm tra vết thương, Viên Viên cũng đang cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy miệng vết thương ngoài da phẫu thuật lúc chiều đã khép lại, bóng loáng như ban đầu, không còn chút dấu vết nào!

Viên Viên nhìn thấy vết thương trên người mình biến mất, vui vẻ cười nói, Cố Tinh Quân không cười nổi, sắc mặt nghiêm túc đóng cửa lại, kéo bác sĩ và y tá sang một bên.

“Cậu hai Cố, tôi biết cậu muốn nói gì, cậu yên tâm, tình huống của Viên Viên tôi sẽ không nói ra ngoài, tôi sẽ không nói cho một ai hết!” Bác sĩ Lưu không chờ Cố Tinh Quân nói đã mở miệng đảm bảo trước.

Sau khi tốt nghiệp ông ấy đã đến bệnh viện số một thực tập, khi được lên chính thức ông ấy đã ở lại đây làm việc, tới nay cũng sắp tròn hai mươi năm.

Mặc dù bệnh viện số một là bệnh viện tư nhân, nhưng việc đối xử và điều trị không kém các bệnh viện xung quanh chút nào, thậm chí hàng năm đều phát tiền thưởng rất hậu hĩnh, còn được nghỉ phép ngoài định mức, càng đừng nói đến số tiền thưởng hậu hĩnh vì chữa bệnh riêng cho nhà họ Cố, một lần thưởng đã bằng lương cả năm!

Tình cảm cộng với đãi ngộ này, bác sĩ Lưu cũng biết bây giờ mình nên làm như thế nào.

“Tôi cũng không nói, mặc dù tôi mới đến bệnh viện số một làm việc hai năm, nhưng tôi đã xem nơi này như là nhà, đây là chuyện riêng của nhà họ Cố, tôi tuyệt đối sẽ không nói với người khác!” Thấy bác sĩ Lưu bày tỏ thái độ, y tá trẻ tuổi cũng nhanh chóng nhấc tay bảo đảm.

“Thật ra nếu nói ra chuyện này tôi và mọi người đều không có lợi ích gì, nhà họ Cố không muốn xử lý những chuyện phiền phức này, nhưng cảm ơn hai người đã giữ bí mật cho em gái tôi!” Cố Tinh Quân thấy bác sĩ y tá thức thời, trái tim đang treo lên cũng thoáng buông lỏng xuống một chút.

“Cậu hai Cố khách sáo rồi, đây đều là chuyện chúng tôi nên làm!” Bác sĩ Lưu là con cáo già, nghe vậy khoát tay khách sáo trả lời, y tá nhỏ cũng vội vàng cuống quýt gật đầu.

“Vậy lần kiểm tra tiếp theo của em gái tôi làm phiền mấy người, tôi không muốn có thêm những người khác biết chuyện này, vất vả cho hai người phải tăng ca, tiền làm thêm giờ và tiền thưởng sẽ không thiếu phần của hai người!” Cố Tinh Quân đề ra những lợi ích.