Chương 17

“Sao vậy Tiểu Dương? Anh hai tới em không vui sao?”

Nhìn cánh cửa trước mặt mình mở ra, ngay lập tức Cố Tinh Quân liền quay đầu nhìn về phía em gái nằm trên giường bệnh, ai ngờ em trai được hời nhà mình lập tức chạy đến trước giường chắn tầm mắt của anh, đồng thời nhăn mặt giống như ai nợ mình mấy trăm vạn.

“Anh hai biết rõ còn cố hỏi? Anh cả rõ ràng đã nói cho anh biết, anh đến thì em sẽ phải về nhà!” Cố Thần Dương thấy Cố Tinh Quân mỉm cười, lập tức cúi mặt xuống tức giận nói.

“Anh ấy nói hôm nay phải về nhưng đâu có nói ngày mai không thể đến, bây giờ quá muộn rồi em về tắm rửa nghỉ ngơi đi, ngày mai tan học anh bảo tài xế đón em qua đây.” Cố Tinh Quân nghe vậy an ủi cậu ấy.

“Oa! Vẫn là anh hai tốt với em nhất! Không giống anh cả, vừa hung dữ vừa xấu xa!” Cố Thần Dương nghe xong thì vui vẻ, tiến lên ôm anh hai.

“Anh cả ngoài mặt nghiêm túc, thật ra rất tốt với chúng ta.” Cố Tinh Quân nghe vậy cười đưa tay xoa nhẹ đầu em trai mình, sau đó lại đưa mắt nhìn Viên Viên trên giường.

Lúc này Viên Viên đang dùng đệm nhỏ dựa chống đỡ để ngồi trên giường bệnh ăn cơm, trải qua giấc ngủ ngắn ngủi nửa tiếng, trạng thái cơ thể của cô nhóc đã tốt hơn rất nhiều, vết thương nhỏ trên mặt và tay đã biến mất không còn dấu vết, cô nhóc đang cầm muỗng nhỏ vùi đầu vất vả ăn.

“Viên Viên sao em có thể tự ăn được? Bác sĩ nói em vừa phẫu thuật xong không thể cử động loạn, em ngoan ngoãn dựa vào đây, để anh trai bón cho em ăn!” Cố Thần Dương nhìn qua giật nảy mình.

Vừa rồi cậu vội vàng “Đối đầu” với anh hai, chợt quên không để ý tới em gái, ai ngờ không lâu sau, em gái lại tự cầm thìa ăn!

“Không cần anh trai bón... Viên Viên tự xúc được mấy lần!”

Trong miệng Viên Viên còn nhai bánh bao súp, khuôn mặt nhỏ căng phồng, lời nói không rõ ràng, thấy Cố Thần Dương muốn tới giành lấy, lập tức duỗi tay nhỏ ngắn bảo vệ cái bát trước mặt, đồng thời dùng sức nắm chuôi thìa, rất giống con mèo con đang bảo vệ thức ăn.

“Sao sức lực của Viên Viên lại khỏe như vậy?!”

Tiểu Đoàn Tử nhìn nho nhỏ mềm mềm muốn xoa nắn, sức lực lại rất lớn, hai cái tay nhỏ chăm chú nắm chuôi thìa, Cố Thần Dương không dám giật mạnh sợ làm cô nhóc đau, đột nhiên không biết lấy lại cái thìa thế nào!

Lần này không chỉ có Cố Thần Dương, ngay cả Cố Tinh Quân đang đắm chìm trong dung mạo của cô nhóc cũng phát hiện có gì đó không thích hợp, mau đi về trước giúp đỡ em trai lấy cái bàn ăn nhỏ đặt xuống, anh cẩn thận cầm lấy cái thìa trong tay Viên Viên.

“Hức oa!”

Viên Viên thấy toàn bộ đồ ăn bị cướp đi, đôi mắt đỏ ửng, oa một tiếng khóc lớn.

Bởi vì mới uống sữa bò, khóe miệng cô bé còn đọng sữa, vừa khóc vẫn không quên liếʍ chút sữa đọng bên khóe miệng, mọi người nhìn thấy vừa buồn cười nhưng lại khiến người ta đau lòng.

“Viên Viên đừng khóc, không phải anh trai không cho em ăn, anh sợ em tự xúc sẽ làm tổn thương cơ thể!”

Nhìn thấy em gái khóc lớn, Cố Thần Dương vội tới phía trước giải thích, nhưng dỗ nửa ngày cũng không thấy cô nhóc ngừng lại.