Chương 18

Dụ Hạnh Chu ném mũ bảo hiểm trong tay xuống, xoay người đi về phòng nghỉ ở phía bên kia.

Lục Nguyên Dập cũng lách mình ra khỏi biển người, cậu đi vào phòng nghỉ, đứng ở bên cạnh Dụ Hạnh Chu.

Ánh mắt nóng cháy như thiêu như đốt ấy cứ mãi lưu luyến trên người Dụ Hạnh Chu mãi chẳng rời.

Đây là lần đầu tiên Lục Nguyên Dập được tận mắt nhìn thấy Dụ Hạnh Chu thi đấu, thiếu gia nhỏ của cậu đẹp trai bùng nổ luôn! Ngay cái khoảnh khắc anh mở cửa bước xuống ấy, cậu thật sự rất muốn lao lên ôm chặt lấy Dụ Hạnh Chu vào lòng.

Sau đó sẽ nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai anh, "Anh Dụ của em, thiếu gia nhỏ của em, anh thật sự rất lợi hại! Vô cùng rực rỡ!"

Ở trong mắt cậu.

Dụ Hạnh Chu giống như ánh trăng sáng trong đêm, dù cho xung quanh có biết bao nhiêu đốm sao đang lấp lánh, nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, Lục Nguyên Dập vẫn sẽ hướng ánh nhìn về trăng sáng trước tiên.

Lại giống như một đoá hồng.

Đoá hồng dại gai góc, dáng vẻ đôi khi ngại ngùng và ngây thơ chỉ có cậu mới được nhìn thấu.

Chỉ thuộc về chính mình.

Chỉ thuộc về Lục Nguyên Dập.

Dụ Hạnh Chu tùy ý nhàn nhã ngả lưng lên ghế tựa, anh thở dốc từng hơi, kéo kéo phần cổ áo ra cho thoáng mát.

Thân thể vốn đã đơn bạc, hành động lôi kéo ấy càng khiến cho cổ áo trượt xuống nhiều hơn, lộ ra phần xương quai xanh hãm sâu kia.

Bởi vì nguyên nhân Lục Nguyên Dập đứng phía sau lưng Dụ Hạnh Chu, cậu đứng, tầm nhìn thẳng vào phần cổ áo đi xuống, thế mà lại ăn may trộm ngắm được núʍ ѵú nho nhỏ hồng hào trước ngực anh.

Vành tai Lục Nguyên Dập lập tức đỏ bừng.

Cậu chột dạ nhanh chóng cúi thấp đầu.

Lúc này Dụ Hạnh Chu cũng ngoảnh đầu lại, anh luôn có cảm giác có ánh mắt dừng ở trên người mình, giống như muốn lột hết từng tầng từng lớp quần áo trên người anh xuống, sau đó chậm rãi thưởng thức một phen.

Quay đầu lại.

Người vệ sĩ mặc nguyên cây màu đen đang đứng cúi đầu ở phía sau.

Dụ Hạnh Chu gom quần áo của mình lại, có lẽ anh nghĩ nhiều thôi.

Sau khi nghỉ ngơi chốc lát, Giang Huy cũng tới, vui vẻ nhướng mày trêu chọc.

"Không tồi nha thiếu gia, hôm nay lại giành quán quân, ý tưởng của chúng ta có thể bắt đầu thực hiện được rồi! Trái tim nhỏ của tôi đang kích động đập thình thịch thình thịch luôn đây, chịu không có nổi!!!"

Dụ Hạnh Chu nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia sắc bén.

Anh đứng lên chuẩn bị cùng Giang Huy đi ra ngoài.

"Dụ thiếu, trước hết cậu cần đổi miếng dán ngăn mùi đi ạ."

Lục Nguyên Dập đứng ở phía sau bất thình lình lên tiếng, câu cố ý đè thấp giọng của mình xuống, trông có vẻ già dặn hơn, nhưng Dụ Hạnh Chu vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.

Giang Huy khó hiểu nhìn về hướng Lục Nguyên Dập, "Đám vệ sĩ của Tiết Tử Hoa sắp xếp từ bao giờ lại nhân đạo quá vậy?"

Tuy rằng nói như thế.

Nhưng đúng thật là Dụ Hạnh Chu nên đổi miếng dán ngăn mùi, cái này cứ cách 4-5 tiếng là phải đổi một lần.

Lúc này, mùi hoa sơn chi như có như không đang nhàn nhạt toả ra từ phía sau gáy của anh, như móc câu nhẹ nhàng câu lấy linh hồn của người khác.

Dụ Hạnh Chu xé miếng dán ngăn mùi xuống, miếng dán đã bị mồ hôi thấm cho ướt nhẹp, bên trên còn có mùi pheromone nồng đậm quấn lấy, anh đưa tay chuẩn bị nhận lấy miếng dán ngăn mùi từ tay Lục Nguyên Dập.

Lục Nguyên Dập lại mở miệng: "Dụ thiếu, cậu không tiện cho lắm, nếu không ngại thì cứ giao cho tôi."

Vừa nói, Lục Nguyên Dập vừa xé vỏ của miếng dán ra.

Dụ Hạnh Chu ngước mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén kia.

"Được." Dụ Hạnh Chu đáp.

Lục Nguyên Dập khẽ mỉm cười sau lớp khẩu trang, sau đó cẩn thận dán miếng dán lên sau gáy cho anh.

Những ngón tay lạnh lẽo lướt nhẹ qua làn da mỏng sau gáy, khiến anh cảm thấy sống lưng tê rần.

Giang Huy vẫn đang chú ý bên ngoài nên không hề nhận thấy hành vi mờ ám ở đây.

Nếu nhìn, có lẽ y sẽ phát hiện người vệ sĩ kia bây giờ đã kéo khẩu trang xuống, hơi cúi đầu, tham lam lại si mê hít hà mùi hương quyến rũ của những đoá sơn chi….

Miếng dán ngăn mùi đã được dán lên hoàn chỉnh.

Dụ Hạnh Chu cùng Giang Huy đi ra ngoài, đến cửa, anh không quay đầu, nhưng lại cất giọng nói với Lục Nguyên Dập.

"Cậu, đi theo tôi."

Người còn lại chưa kịp lên tiếng thì Lục Nguyên Dập đã nhấc đôi chân dài bước tới thật nhanh.

Cậu đi theo phía sau Dụ Hạnh Chu.

Nghe hai người nói chuyện, Giang Huy giật mình: "Cậu làm gì thế thiếu gia nhỏ? Vệ sĩ của Tiết chó gọi đi theo chúng ta làm cái gì?"

Giang Huy bối rối dò hỏi, còn nghiêng đầu nhìn liếc qua tên vệ sĩ kia một cái.

Y không ngửi thấy mùi pheromone của Lục Nguyên Dập cho nên nghĩ người này hẳn không phải là Alpha, vậy thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới Dụ Hạnh Chu cả, ừm, có chút yên tâm.

Dụ Hạnh Chu đút hai tay vào túi quần, trong miệng không biết đã ngậm một điếu thuốc từ khi nào.

Anh nhả một ngụm khói ra, "Gọi vệ sĩ của Tiết Tử Hoa cùng chúng ta đi đốt xe không phải còn vui hơn à? Cậu đoán xem, liệu vệ sĩ của gã có cười ra tiếng không nhỉ?"

Dụ Hạnh Chu nhếch khoé môi lên đầy tà ác.

Anh dừng bước, quay đầu lại, phun ra một hơi khói thuốc vào mặt Lục Nguyên Dập.

Đây là một Dụ Hạnh Chu hoàn toàn mới mà cậu chưa bao giờ được thấy qua, không ngờ anh Dụ của cậu cũng hút thuốc.

Cậu thích!

Đừng nói là hút thuốc, có ngậm xì gà thì Lục Nguyên Dập cũng yêu chết mất.

Anh Dụ của cậu thật gợi cảm!

Giang Huy nghe Dụ Hạnh Chu nói vậy thì cũng cảm thấy khá hợp lý, y đẩy đẩy vai Dụ Hạnh Chu, gào lên: "Quá đỉnh! Kí©h thí©ɧ quá! Nhanh lên nào!"

3 người cùng nhau tăng tốc đi sang bên đó.

Sau khi tới nơi, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía 3 người, Tiết Tử Hoa cười cay nghiệt, giơ ly rượu trên tay hướng về Dụ Hạnh Chu lắc lắc.

"Dụ thiếu gia, cậu thắng. Chúc mừng."

Gã nghiến răng nghiến lợi phun ra vài chữ.

Điếu thuốc kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, Dụ Hạnh Chu cũng giơ lên đáp lễ, cười mỉm: "Tiết thiếu khách khí quá."

Tiết Tử Hoa hung tợn nhìn chằm chằm Dụ Hạnh Chu, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay, vệ sĩ ở phía sau lập tức mang giải thưởng lớn, đặt lên bàn lớn trước mặt.

100 vạn đô cứ thế được bày ra.