"Tôi hả? Thật ra tôi cũng không biết mình là loại người gì nữa"
Hắn cười, nói
"Tôi cho anh biết, mau thả tôi xuống xe, nếu không tôi báo cảnh sát kiện anh tội bắt cóc"
Nó phùng mang trợn má nói
"Cứ kiện nếu em muốn. Nhưng nhiêu đó không đủ để tôi vào tù đâu, hay để tôi tìm thêm tội danh nào nghiêm trọng hơn một chút, rồi em kiện luôn một thể nhé!"
Dứt lời, hắn nghiêng người áp sát nó, hơi thở nguy hiểm thoáng chốc đã bao phủ khắp nơi xung quanh. Tim nó hình như có chút không ổn rồi! Cái tên chết dầm này, muốn làm cái gì chứ!!! Ý thức được hắn muốn làm gì với mình, mặt nó nóng lên, đỏ như trái cà chua vậy.
Nhìn nó lúc này hắn không khỏi cười khổ một tiếng, nó nghĩ hắn thành loại người gì rồi
"Em đang nghĩ gì vậy chứ?"
"Không có gì, chỉ là tôi suy nghĩ lại rồi, ơ, tôi tạm nể mặt anh trai tôi, không kiện anh nữa, cho nên....."
"Hửm?"
Hắn nhẹ nhàng kéo khoé môi, hứng thú hỏi
"Cho nên anh xê xê ra chút, cái tư thế này dễ ghê hiểu nhầm lắm!"
Nó cười hề hề, xua xua tay đẩy hắn ra xa
"Biết điều ngư thế từ đầu không phải tốt rồi sao? Đi, tôi dẫn em đi ăn trưa"
Nói rồi hắn dịch chuyển người, giúp nó thắt dây an toàn, rồi quay sang chuyên tâm lái xe.
Ưhat? Chuyện gì đang xảy ra? Mình vừa nghĩ cái gì thế trời? Đầu óc đúng là ngày càng đen tối. Tốt nhất nên ít đọc tiểu thuyết lại thì hơn!!!!!!!!>_<