16.
Thật ra lúc đó tôi đã không còn chút sức lực nào, nhưng tôi không muốn cứ rời đi như vậy, tôi thật sự không nỡ buông bỏ thế giới này, cũng không nỡ rời xa Tần Vân Lãng, mặc dù không thể làm gì, nhưng tôi vẫn muốn để lại thứ gì đó cho anh.
Ngày tôi rời đi, giống như là hồi quang phản chiếu, tôi làm ầm lên đòi Tần Vân Lãng ra ngoài mua đồ cho mình.
Tôi không biết ngày hôm đó lúc anh rời đi, bản thân tôi có tâm trạng thế nào, nhưng ngày hôm đó tôi đã khóc, đã khóc rất lâu, ngay từ đầu tôi đã không còn chút sức lực nào nữa, cuối cùng thậm chí còn không thể bật khóc thành tiếng.
Tôi chật vật đứng dậy, viết bức thư cuối cùng cho Tần Vân Lãng: “Vân Lãng, thực xin lỗi, mong quãng đời còn lại, anh có thể sống vui vẻ.”
Tôi không còn sức để viết thêm chữ nào nữa, bèn đặt nó lên bàn cạnh giường ngủ, nơi chắc chắn anh sẽ nhìn thấy.
Vào giây phút cuối cùng, tôi nhìn kỹ lại ngôi nhà nhỏ của chúng tôi, thực sự, tôi đã hạnh phúc và may mắn trong cuộc đời này, dù khoảng thời gian tuy ngắn ngủi nhưng cũng đủ khiến tôi hài lòng.
Chỉ là những gì mà tôi và Tần Vân Lãng đã từng thề ước đã không thể nào thực hiện được nữa.
Hoa thuỷ tiên đang nở rộ, trắng như tuyết, tầm nhìn của của tôi lại ngày càng mờ đi.
Giây phút linh hồn rời khỏi cơ thể, tôi cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm đã lâu rồi chưa có, hóa ra cơ thể trước khi bị bệnh lại thoải mái đến thế, đã lâu rồi tôi không có cảm giác này. Tôi lặng lẽ nhìn thân thể mình vốn đã gầy gò vì bệnh tật, không khác gì một bộ xương khô là bao, nhưng do ảnh hưởng của nội tiết tố nên khuôn mặt sưng tấy bất thường.
Cũng không biết đã nhìn bao lâu, cho đến khi nghe thấy âm thanh quen thuộc của mã khóa cửa, anh đã quay lại, đúng lúc tôi định quay đầu nhìn anh lần cuối, tôi chợt bay lên như không có trọng lượng, cơ thể tôi xoay tròn, trôi vào trong không trung, ký ức cuối cùng dừng lại ở khung cảnh anh đang lao tới bên tôi, đang lay lay cơ thể tôi.
"Đồ ngốc", chỉ là anh không nghe thấy tôi nói thôi.
Khi nhớ lại điều này, tôi mới nhận ra, liệu đây có phải là nguyên nhân khiến anh hình thành nên chấp niệm? Hóa ra, việc tôi ra đi đã gây ra nhiều tổn thương cho anh như vậy, nhưng thực ra đây không phải là điều tôi mong muốn, tôi mong anh hạnh phúc, cũng mong anh sẽ thấy thoải mái trước sự ra đi của tôi.
17.
Làm ma nhiều năm như vậy, tôi luôn nghĩ mình sẽ chờ đến lúc bản thân tan thành mây khói.
Chỉ là những ký ức trong quá khứ lại quay trở lại với tôi, cảm giác này như rơi khỏi vách đá rồi lại bay lên trời.
Thật ra cũng may có chấp niệm của Tần Vân Lãng, không có nguồn sức mạnh này, thì tôi cũng không biết mình đang ở đâu trên trái đất này.
Tôi cũng sẽ mãi mãi quên anh, trở thành một người khác mãi mãi.
Cho nên, Tần Vân Lãng, cảm ơn anh, vì đã cho em sống lại với thân phận là Thịnh Phóng một lần nữa.
Lúc này, tôi lật xuống đáy hộp, quả nhiên có một lá thư, lá thư này được Tần Vân Lãng viết sau khi tôi qua đời: "Tặng cho em, Thịnh Phóng của anh", tôi tò mò mở lá thư ra.
"Thân gửi Phóng Phóng:
Em đã rời xa anh một tháng, ngày nào anh cũng nhớ đến em, anh đã mua cho em rất nhiều quần áo và mỹ phẩm, nhưng khi mua về mới nhớ ra rằng em đã ra đi rồi, em không còn cần đến những thứ này nữa. Thực ra anh luôn tự trách mình, có lẽ ngày đó anh thật sự không nên ra ngoài, nếu lúc đó anh ở bên em, có phải em sẽ không rời đi nhanh như vậy không, liệu em có thể ở lại bên anh lâu hơn một chút được không.
Sau khi em rời đi, anh mới nhận ra, dù chúng ta đã cùng nhau trải qua bao nhiêu thời khắc sinh tử, nhưng khi thực sự đối mặt với cơ thể lạnh ngắt của em, anh vẫn không thể chấp nhận được, khi anh rời đi em vẫn là một người ấm áp, khi anh quay lại thì em lại biến thành một xác ch.ết lạnh lẽo.
Anh thực sự đã tưởng tượng ra trong cuộc sống tương lai của chúng ta, em sẽ lại nhẹ nhàng bước đi, lại cùng anh leo núi, lại bơi lội, đi xem nhạc kịch, xem múa ba lê... Có rất nhiều điều anh muốn làm cùng em.
Hơn nữa, em còn luôn muốn sở hữu một ngôi nhà nhỏ có sân. Thực ra anh cũng biết. Anh đã mua rồi. Chúng ta có thể dọn vào ở khi nó được trang trí xong. Nhưng tại sao em lại rời đi vội vàng như vậy? Anh thậm chí còn chưa kịp nói với em tin tức này, Phóng Phóng, đáng lẽ anh nên nói cho em biết sớm hơn, nhưng căn nhà đó đã được tôi bán đi rồi. Không có em, có giữ căn nhà đó lại cũng chẳng có ích gì, anh in lỗi.
Hôm đó về đến nhà nhìn thấy em, anh thật sự không thể tin được, anh xác nhận hết lần này đến lần khác, cố gắng đánh thức em hết lần này đến lần khác, cho đến khi không thể tự lừa dối chính mình nữa.
Anh đã ngồi trên ghế sofa rất lâu, cũng khóc rất lâu. Ngày hôm sau, mắt anh sưng lên như quả óc chó. Có phải anh rất đáng cười không? Sau đó anh bắt đầu giúp em tắm rửa cơ thể, mặc bộ quần áo mà em chưa kịp mặc lên người. Vốn dĩ anh tưởng em sẽ có cơ hội mặc nó. Vô số lần trong đầu anh còn đã hình dung ra em sẽ trông như thế nào khi mặc nó. Nhưng sự thật quá tàn khốc, cả đời này cũng không thể mặc được, vậy hãy để nó đi cùng em đi.
Làm xong những việc này, anh đã thông báo cho ba mẹ chúng ta, sau này anh nghĩ, em đã bị bệnh tật hành hạ lâu như vậy, có lẽ cái chết là giải thoát tốt nhất cho em.
Ngày hỏa táng hôm đó, anh đã tận mắt chứng kiến em bị đưa vào lò đốt rồi cho vào chiếc bình nhỏ, chính tay anh đưa em ra ngoài, đặt em vào phần mộ. Anh biết, mình đã mất em mãi mãi.
Nhưng mà em không cần phải lo lắng về ba mẹ, có anh ở đây rồi!
Tang lễ rất đơn giản, chỉ có người thân và bạn bè của chúng ta đến để tỏ lòng thành kính. Đó là một phòng tang lễ nhỏ đơn giản, nơi em đã trải qua phần cuối cùng của cuộc đời. Anh đã chôn cất bạn tại một nghĩa trang ở ngoại ô, ở đó rất yên tĩnh, môi trường xung quanh cũng rất tốt. Cách nhà chúng ta không xa. Lái xe ra vào cũng rất thuận tiện. Anh có thể đến thăm em thường xuyên.
Em cũng không cần phải lo lắng cho anh, anh sẽ sống tốt, làm việc chăm chỉ, nhưng mong em hãy thường xuyên đến thăm anh trong giấc mơ nhé, anh rất nhớ em!
Vân Lãng.”
Một lá thư ngắn ngủi, tôi mới nhận ra hóa ra nỗi chấp niệm của anh lại sâu như vậy, cả ngọn nến thơm đó, hóa ra nó là vật trung gian giữa hai chúng tôi, đây là lần cuối cùng trong đời anh và cũng là lần đầu tiên chúng tôi gặp lại nhau, hương thơm của nó đã chỉ dẫn đường lối cho hai chúng tôi.
Giữa chúng tôi sẽ có lực hấp dẫn, hóa ra những điều này từ lâu đã hình thành nên mối liên kết không thể phá vỡ giữa tôi và anh.
Âm thanh quen thuộc của ổ khóa từ ngoài cửa truyền đến, anh đã quay về, nhưng tiếng bước chân lại có chút hoảng sợ, anh hoảng hốt chạy vào, chuyện gì đã xảy ra với anh vậy?
"Phóng Phóng, em có ở đó không?" Anh gọi tôi với giọng nói chứa đầy sự nức nở, anh đã khóc à?
Tôi vội vàng ra khỏi phòng làm việc, vừa nhìn thấy anh, anh đã rất ngạc nhiên, không ngờ tôi lại ở trong phòng làm việc: “Vân Lãng, em yêu anh!” Nói xong tôi lập tức nhào lên người anh.
Vẻ mặt anh có vẻ kinh ngạc và khϊếp sợ, đôi mắt anh mở to, "Em nhớ lại rồi?"
Giọng anh vẫn còn run rẩy, tôi khẽ gật đầu.
Thực ra, lẽ ra chúng tôi nên vui mừng vì có thể gặp lại nhau thêm lần nữa, nhưng hoàn cảnh của chúng tôi quá đặc biệt, không ai có thể vui mừng nổi.
Hơn nữa thời gian chúng tôi gặp lại nhau quá ngắn ngủi, tựa như một màn pháo hoa ngắn ngủi, nở rộ rực rỡ rồi cũng nhanh chóng lụi tàn.
Thực ra tôi không biết trong lòng anh lúc đó đang nghĩ gì, nhưng tôi thấy anh có vẻ có tâm sự, dường như có rất nhiều điều muốn nói với tôi, vẻ mặt anh khiến cho người khác cảm thấy lo lắng.
Anh nói: “Anh xin lỗi Phóng Phóng, anh xin lỗi, nếu không có anh thì em đã không như thế này.” Câu nói này như sấm sét nổ tung trong đầu tôi, anh biết rồi?
Tôi vội vàng đến gần anh, nói: "Vân Lãng, anh đang nói gì vậy?" Giọng tôi run run.
“Là vì anh nên em mới không thể đi đầu thai đúng không? Anh đã khiến em lang thang trong thế giới này nhiều năm như vậy. Xin lỗi, đều là lỗi của anh, đều là lỗi của anh... Nếu như anh nói với em sớm hơn, em sẽ không phải chịu khổ. Anh xin lỗi."
Tôi cười khổ, nói: "Anh quên rồi à, lúc đó em không có ký ức, em thậm chí còn không biết mình là ai. Hơn nữa, anh nói chuyện này ra thì ai có thể tin được?"
Tôi muốn chạm vào mái tóc anh nhưng không thể, không biết phải an ủi anh như thế nào, rồi tôi chợt nhớ ra, sao anh lại biết chuyện này?
"Vân Lãng, ai nói cho anh biết?" Anh vẫn đang nức nở, anh không hề ngẩng đầu lên, nói với tôi "Là Tuấn Tuấn".
Tôi sửng sốt, quả nhiên là Tuấn Tuấn, “Phóng Phóng, có phải nếu Tuấn Tuấn không nói cho anh biết, em cũng định không nói cho anh biết đúng không?”
Tôi gật đầu: “Thật ra em quay lại vì chấp niệm của anh. nếu em không giải được chấp niệm, em sẽ trở thành một cô hồn dã quỷ không có ý thức. Nhưng em không còn ký ức về khoảng thời gian vui vẻ ở bên anh. Thời gian dần trôi qua, em cũng không còn ám ảnh về cái chấp niệm đó nữa, cho dù có trở thành cô hồn dã quỷ, em cũng sẽ chấp nhận. Cho nên, em không hề trách móc anh. Em còn phải cảm ơn anh ấy."
"Cảm ơn anh?" "Đúng, nếu không có chấp niệm của anh, em sẽ không thể quay về sống lại lần nữa, vậy nên đừng buồn. Chúng ta lại có một cơ hội được ở bên nhau, lại có thêm một đoạn kỷ niệm nữa. Đây là một chuyện rất tốt đẹp mà.”
"Nhưng anh không muốn em như thế này, anh hy vọng em sẽ bắt đầu một cuộc sống cực kỳ tươi đẹp, không ngờ..."
"Sao có thể có nhiều nhưng nhị như vậy? Em không hối hận, cũng không nghĩ trở nên như thế này là xấu. Thời gian ở bên anh em đã rất vui vẻ, cuộc sống của em rất tốt đẹp, em cũng thấy rất hài lòng. Cho nên Vân Lãng à, thực sự cảm ơn anh."
Tôi muốn nắm lấy tay anh, nhưng đột nhiên phát hiện lực hút giữa chúng tôi đã yếu đi, lực hút yếu đi có nghĩa là Tần Vân Lãng đang dần buông tay, thời gian của tôi không còn nhiều nữa.
18.
Tần Vân Lãng quay đầu nhìn ta, ánh mắt trở nên kiên định: "Thịnh Phóng, anh sẽ đợi em. Dù có bao lâu đi nữa, kiếp sau em nhất định phải quay lại tìm anh. Anh sẽ luôn ở đây." Lúc đó tôi không biết anh biết bí mật của tôi thì cảm thấy thế nào, nhưng không có thời gian để chúng tôi kịp đau buồn. Sức mạnh của nỗi chấp niệm rất mạnh mẽ, nhưng muốn hóa giải cũng rất dễ dàng, chỉ cần đối phương học được cách buông bỏ.
Cơ thể tôi dần dần trở nên trong suốt, Tần Vân Lãng cũng nhận ra, "Vân Lãng, em sắp phải đi rồi," tôi nói với anh, nước mắt anh chảy ra cuồn cuộn như vòi nước, dù như nào anh vẫn không muốn tôi rời đi. Chỉ là lần này anh thật sự phải buông tay. "Đừng khóc Vân Lãng, em ra đi là một khởi đầu mới, hy vọng lần sau gặp mặt nhau, anh sẽ cười vui vẻ, có càng nhiều điều thú vị trong cuộc sống, em không thể đi cùng anh được nữa, hy vọng anh hạnh phúc, tạm biệt."
Không lâu sau, tôi nhìn thấy hai bóng người từ trong hư không bước ra, dường như Diêm Vương đã biết tình huống của tôi, sai Hắc Bạch Vô Thường đến bắt tôi, chỉ là lần này, tôi không có cơ hội quay trở lại thế giới loài người.
Tần Vân Lãng khóc đến đỏ cả khuôn mặt, muốn bắt lấy tôi nhưng vô ích, quỷ không có nước mắt, tôi muốn khóc, nhưng không thể.
“Em xin lỗi, Vân Lãng.” Đây là những lời cuối cùng tôi để lại cho anh.
Tôi lại đến Âm phủ lần nữa, quá trình vẫn như cũ, nhưng lần này Diêm vương đang đợi tôi trong phòng của Mạnh Bà. “Có vẻ như nỗi chấp niệm ngăn cản cô đi đầu thai đã tiêu tan, sau đây cô sẽ được đi đầu thai, còn muốn nói gì nữa không?"
Tôi lắc đầu, cảm thấy hiện tại nói cái gì cũng không có ý nghĩa, chỉ hy vọng sau khi đi đầu thai vẫn có thể gặp lại anh, cho dù chúng ta không nhận ra nhau cũng không sao cả.
Vân Lãng, kiếp sau chúng ta thật sự phải gặp lại nhau nhé.