Chương 5

14.

Câu chuyện của chúng tôi bắt đầu từ lúc học cấp ba.

Cũng giống như những cuốn tiểu thuyết thanh xuân kia, anh là học sinh đứng đầu, thành tích học tập rất giỏi, nhưng tôi không phải là một đứa học dốt, là học sinh năng khiếu, chỉ là thành tích của tôi không tốt bằng anh.

Vẻ ngoài anh tuấn tú, lại là học sinh đứng đầu lớp, năm đó anh chính là người chồng trong mộng mà nhiều cô gái hằng mơ ước, tôi cũng không ngoại lệ, chỉ không ngờ giấc mơ đó lại trở thành hiện thực.

Sau này tôi hỏi anh tại sao lại thích tôi, anh nói đó là vì bữa tiệc đón năm mới vào năm lớp 11, cuộc thi trao đổi khi đó khiến mọi người đều rất căng thẳng, vì để giải toả áp lực, lớp trưởng đề xuất mọi người có thể tham gia tiết mục biểu diễn vào buổi tiệc tối, sau khi được các chị em tốt đề cử, tôi là người duy nhất có tiết mục được chọn lên sân khấu.

Hôm đó tôi múa ba lê vở Hồ Thiên Nga, là một vở múa solo, vì tôi đã học múa ba lê từ khi còn bé, đã được 8 năm, cũng có nền tảng, nên cũng kể từ ngày đó, tình yêu của chúng tôi cứ bắt đầu như vậy.

Kể từ thời học sinh, tôi đã đuổi theo bước chân anh.

Anh vẫn luôn học rất giỏi, cũng rất kiên nhẫn dạy kèm giúp tôi khi tôi gặp phải những vấn đề mà tôi không biết, nhờ anh mà điểm số của tôi cũng bắt đầu được cải thiện nhanh chóng.

Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, cuối cùng tôi cũng được thi đậu vào cùng trường với anh, cứ như vậy, hai chúng tôi đi từ đồng phục học sinh đến váy cưới, trở thành một cặp đôi khiến ai cũng phải hâm mộ.

Cuộc sống hôn nhân sau đó của chúng cũng không có cái gì mà gà bay chó chạy, cả hai đều là những người giỏi giao tiếp, sẽ không để mâu thuẫn qua đêm, phòng tân hôn cũng như thế này, đều là do tự bản thân trả, không để bố mẹ trả giúp.

Ngôi nhà này thực ra không lớn, nhưng cũng đủ cho hai chúng tôi ở, tôi cũng người đề nghị không nên bịt kín ban công, tôi thích cảm giác gió thổi qua ban công, thật ra nhà chúng tôi đã từng treo ảnh, còn có cả một bức tường toàn là ảnh, những bức ảnh cặp đôi của chúng tôi chụp từ khi còn là học sinh, cả những bức ảnh cưới của chúng tôi nữa.

Cuộc sống tôi luôn mong mỏi là được ung dung thoải mái, có người ở bên, có người quan tâm, năm tháng tĩnh lặng.

Nhưng mà, con người khi còn sống nào có thuận buồm xuôi gió, một trong những trở ngại lớn nhất đã ập đến với chúng tôi.

Tôi mắc bệnh ung thư vυ".

Thực ra lúc đó chúng tôi chuẩn bị muốn có con, khi đến bệnh viện khám sức khỏe tôi đã được chẩn đoán như vậy, khi có kết quả, cả hai chúng tôi đều choáng váng, dù kết quả này có xảy ra với ai thì cũng rất khó để chấp nhận, nhưng dù thế nào đi nữa cũng phải chấp nhận.

Ngày hôm đó, anh đã khóc rất lâu, tôi cũng khóc.

Tôi từ chối lời đề nghị nhập viện của bác sĩ, tôi không muốn bị rụng tóc do hóa trị quá sớm, nên quyết định về nhà.

Ngày hôm đó cũng là lần đầu tiên anh nổi giận với tôi kể từ khi chúng tôi ở bên nhau, còn giận dữ lớn như vậy, trách tôi không coi trọng bản thân, tôi cảm thấy rất lạ lẫm khi nhìn thấy anh như vậy.

Sau khi nói chuyện với ba mẹ hai bên, cuối cùng tôi quyết định nhập viện, sau đó là một quá trình điều trị dài đằng đẵng, bao gồm cả hóa trị và phẫu thuật, tôi rất tích cực phối hợp, nhưng kỳ tích đã không xảy ra với tôi, việc điều trị lâu dài không chỉ khiến tóc tôi rụng nhanh mà còn khiến cơ thể tôi suy sụp, những lỗ kim, những vết bầm tím trên cơ thể, khiến tôi không thể nhìn nổi, lúc đó tôi giống như một con búp bê vải xiêu vẹo, đang lặng lẽ chờ đợi phán quyết của vận mệnh.

Sau này, anh bắt đầu mua cho tôi đủ loại tóc giả và quần áo, khi thời tiết đẹp anh còn mặc quần áo cho tôi cẩn thận, anh biết tôi không thích luộm thuộm, nên thay đồ xong anh sẽ đưa tôi đến khu vườn nhỏ ở dưới tầng, nơi đó một năm bốn mùa đều có hoa nở, rất đẹp, đây là một trong số ít cảnh tượng tươi vui trong bệnh viện.

15.

Sau cùng thời gian vẫn là tới, nhưng không sao, tôi đã suy nghĩ thông suốt từ lâu rồi, con người luôn có sinh lão bệnh tử, lần này tôi chỉ là đi trước thời hạn một quãng thời gian thôi, bây giờ tôi chỉ muốn về nhà.

Tôi nói với Tần Vân Lãng, anh bày tỏ sự ủng hộ với ý kiến

của tôi, nhìn đôi mắt sưng đỏ của anh, tôi biết thật ra anh vẫn muốn giữ tôi thêm càng nhiều thời gian hơn, anh cũng thấy rất khó khăn khi đưa ra quyết định này, điều này tương đương với việc tuyên bố tôi đã ch.ết, nhưng mà tôi không sao, khi còn sống có thể trở về nhà đã là rất tốt rồi.

Anh giúp tôi làm thủ tục xuất viện, lại lên xe về nhà, đây chắc là lần cuối cùng tôi đi ô tô, sau khi ngồi lên xe tôi vẫn mở cửa sổ theo thói quen, tôi thích cảm giác hóng gió khi lái xe, Tần Vân Lãng vốn muốn ngăn cản, nhưng thấy tôi như vậy lại rụt tay lại, bao nhiêu năm qua, anh từ việc ngăn cấm trở thành dung túng.

Ngày tôi xuất viện, trời bỗng nhiên có tuyết rơi dày đặc, tâm trạng của tôi càng tốt hơn khi nhìn thấy những bông tuyết trắng tinh trên đường đi, tôi nghĩ, có phải tất cả những bông tuyết này đều đến tiễn tôi không?

Hôm đó tuyết rơi suốt đêm, ngày hôm sau toàn bộ mặt đất đều được bao phủ trong màu trắng xóa, tôi mở cửa sổ nhìn ra thế giới bên ngoài, rất muốn chơi trò ném tuyết, nhưng bây giờ tôi không thể làm mấy hành động kiểu này nữa, tôi bày tỏ ý định của mình với Tần Vân Lãng, anh không phản đối, mặc quần áo cho tôi tử tế rồi dẫn tôi xuống lầu, dưới lầu đúng lúc có cả một đám trẻ con đang chơi đùa vui vẻ, thấy chúng vui vẻ như vậy, tâm tình tôi cũng trở nên tốt lên.

Lúc này ở bên cạnh có một bà mẹ trẻ đang ngồi xổm ôm một đứa bé, để đứa bé đó cảm nhận được trải nghiệm tuyệt vời do bông tuyết mang lại, cảnh tượng này thực sự rất thần kỳ, hai người đều ở trong tuyết, một người đang dần khô héo, người còn lại vừa mới cất bước.

Khi ký ức thu bé rồi, mẹ cậu trở nên rõ ràng hơn, lúc này tôi mới nhận ra đứa bé đó chính là Tuấn Tuấn, chẳng trách trong trí nhớ của tôi lại có bóng dáng của mẹ Tuấn Tuấn. Tuấn Tuấn không sợ tôi, cũng bởi vì lúc trước chúng tôi đã từng gặp nhau sao? Thật ra hôm đó tôi đã ôm cậu rồi, mẹ cậu cũng không chút cố kỵ, cô ấy không cho rằng tôi sẽ mang tới bệnh tật cho con của mình, cảm nhận sinh mạng non nớt đang nằm trong lòng, cảm giác đây chính là món quà lãng mạn nhất mà ông trời tặng cho tôi trong thời khắc cuối cùng của cuộc đời.

“Đi, chúng ta đi làm người tuyết đi.” Sau khi trả lại đứa bé cho mẹ cậu, Tần Vân Lãng thì thầm vào tai tôi, anh đẩy xe lăn của tôi sang một bên, sau đó bắt đầu lăn một quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn.

Hôm đó anh làm một người tuyết rất to, thỉnh thoảng làm một quả cầu tuyết nho nhỏ cho tôi chơi, dù cả hai chúng tôi đều đỏ bừng chóp mũi vì lạnh cóng, nhưng cả hai đều thấy rất vui vẻ, ước gì thời gian dừng lại ở giây phút này.

Sau này, người tuyết đó mãi vẫn chưa tan đi, hơn nữa còn trở thành một “điểm tham quan” trong tiểu khu của chúng tôi.

Vì tôi không thể đi ô tô lâu nên anh luôn đi bộ với tôi đi mua rất nhiều thứ, túi lớn túi nhỏ, trước khi bị bệnh, anh đã là móc treo hình người của tôi, sau khi bị bệnh, thuộc tính này của anh ngày một rõ ràng hơn.

Hôm đó anh dẫn tôi đi chợ hoa và chim, đây là lần đầu tiên tôi đi đến đây, bên trong thực sự rất náo nhiệt, ai cũng có thể nhanh chóng bị rung động bởi bầu không khí vui vẻ này, sẽ cảm thấy tiếng hót líu lo của những chú chim đó vào tai trở nên rất êm tai.

Nhưng mà chúng tôi không mua chim, tôi rất thích một chậu thủy tiên, chậu thủy tiên này mọc ở nơi nước trong, lá xanh thanh mảnh, nhìn có vẻ sức sống bừng bừng, tôi mua ngay mà không chút do dự, về đến nhà, tôi đặt nó lên tủ TV, nhìn thoáng qua, nó trắng nõn đến mức khiến người khác vui mừng.

Ngày tôi rời đi, mọi thứ đều bình yên.

Lại là một ngày bình thường, nhưng điều khác biệt là hôm đó Tần Vân Lãng thắp nến thơm mà tôi yêu thích nhất, mùi thơm thấm vào lòng người, bởi vì đã cố gắng tạo cho tôi một môi trường vô trùng, nên đã lâu anh không mang những thứ này ra. Có lẽ là vì cái này, nhờ mùi này, tôi mới có thể tiếp tục tiền duyên với Tần Vân Lãng.