Chương 29

Thời Khiển tới phòng thay đồ, nhân viên phục vụ đưa cho cô một bộ váy bỏ trong túi chống bụi.

Váy lụa dài màu trắng, trước ngực thêu rất nhiều bông hoa nhỏ, hình dáng khác nhau tập trung quanh cùng một chỗ.

Tới eo những bông hoa đó dần tản ra, từ từ tạo thành dây quấn quanh hông.

Làn váy rất lớn, đường màu trải rộng phân bổ có quy luật tới chân váy.

Vì thế cô đành phải ló ra khỏi rèm che tìm người giúp đỡ, ngoài ý muốn phát hiện nhân viên phục vụ chỉ đường cho cô vẫn chưa rời đi, cô đỏ mặt xin giúp đỡ.

Đối phương rất nhanh chóng tiến vào phụ cô mặc lên.

Mặc váy xong, nhân viên phục vụ đề nghị cô thay giày cao gót mới mang tới vào, lại linh hoạt mời cô ngồi vào trước bàn trang điểm, bỏ đồ trang điểm ra, dùng đồ dành cho khách hàng trên bàn trang điểm nhanh chóng trang điểm đơn giản cho cô, thậm chí sau cùng còn giúp cô xử lý cả kiểu tóc.

Thời Khiển nhìn bản thân xa lạ trong gương, lòng cô bắt đầu thấy khẩn trương.

Cảm giác khẩn trương này từ lúc nhân viên phục vụ đưa cô tới trước cửa phòng cao nhất, tới khi đối phương đẩy cửa ra cho cô, tim của cô như sắp nhảy ra.

Lâm Trần Nghiêu cũng thay bộ quần áo, long trọng như là tham gia tiệc quan trọng.

Nhưng hôm nay anh chỉ mặc tây trang áo sơ mi, không thắt cà vạt hay là đeo nơ.

Nút trên cùng của áo sơ mi anh không cài, có vẻ không nghiêm túc, lại hơi thiên tính.

Anh nhàn nhã ngồi ở trước bàn, đang nghiêng đầu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ trời đang có tuyết rơi, tuyết rơi một ngày, biến cả thành phố biến thành màu trắng.

Trong màn màu trắng đó lộ ra lấm tấm ánh đèn đường, lại tới gần một chút nữa, bởi vì ở tầng cao nhất, phía dưới tàu xe như nước lại chỉ có mấy ánh đèn vàng ấm áp.

Hình ảnh ngoài cửa sổ, giống như thế giới trong đồng thoại.

Lâm Trần Nghiêu nghe thấy động tĩnh phía sau, anh xoay người quay đầu lại.

Cô gái ở trước mắt cực kì xinh đẹp.

Từ lễ phục đến con người đều rất tinh tế.

Thật đặc biệt.

Lâm Trần Nghiêu sớm biết, sau khi Thời Khiển lớn lên sẽ cực kì xinh đẹp.

Nhưng khi Thời Khiển mặc lễ phục, đã không đơn thuần là xinh đẹp nữa rồi.

Trên người cô thoáng lộ ra khí chất cao quý trong veo mà lạnh lùng.

Giống một con thiên nga vươn cánh.

Tầm mắt Lâm Trần Nghiêu không thể thu hồi.

Thời Khiển thấy anh nhìn chằm chằm, có chút xấu hổ, cô mất tự nhiên mở miệng: “Nhà hàng này thật cao cấp… Ăn cơm còn thay lễ phục…”

Lâm Trần Nghiêu cười bất đắc dĩ, cũng không giải thích.

Anh đứng lên, đi đến trước mặt Thời Khiển, hơi hơi khom lưng, vươn tay ra với cô.

Là tư thế mời rất nghiêm trang.

Anh nói: “Hoan nghênh em, nhân vật chính hôm nay. Hoan nghênh em tới lễ trưởng thành của Thời Khiển.”

Thời Khiển ngây ngốc tại chỗ, sững sờ nhìn anh.

Một lúc lâu cũng không có phản ứng.

Lâm Trần Nghiêu đành phải vươn một cánh tay ra, kéo tay cô qua, đặt vào lòng bàn tay mình.

Anh đưa cô tới bàn bên cạnh, kéo ghế cho cô, để cô ngồi xuống.

Thời Khiển dần dần hoàn hồn, chậm rãi đánh giá căn phòng này.

Rõ ràng cho thấy bố trí tỉ mỉ, mỗi một chỗ đều cực kì dụng tâm.

Những thứ con gái thích đều tập hợp đủ.

Những thứ cô thích cũng có đủ.

Hốc mắt Thời Khiển từ từ đỏ lên, cô khó khăn mở miệng: “Những thứ này đều là anh chuẩn bị?”

“Anh đưa ra yêu cầu, tìm phòng thiết kế sân khấu làm, bọn họ bố trí.” Lâm Trần Nghiêu nghiêm túc trả lời.



“Chỉ là,” Anh chỉ chỉ biển bóng bay màu hồng kia, “Một phần có công của anh.”

Thời Khiển cảm giác cổ họng cũng khẩn trương, sau một lúc lâu, chỉ nói ra ba chữ.

“Cảm ơn anh.”

Lâm Trần Nghiêu đốt ngọn nến cho cô, hát bài chúc sinh nhật.

Giọng nói của anh ôn nhu lại chăm chú, không giống như dỗ bạn nhỏ, sau khi hát xong câu cuối cùng, anh nhắc nhở Thời Khiển: “Đừng nhìn anh chằm chằm, ước đi rồi thổi nến.”

Thời Khiển trong ánh nến lắc lư, từ từ nhắm mắt lại.

Cô nắm hai tay thành tư thế cầu nguyện, chân thành ước lên nguyện vọng của nàng.

“Ước, Lâm Trần Nghiêu bình an vui vẻ, một đời thuận lợi.”

Cô sẽ đối xử tốt với anh, này không cần ước nguyện, cô nhất định sẽ làm được.

Cho nên, điều ước là, hi vọng ông trời cũng có thể đối tốt với anh.

Thời Khiển ước xong, mở mắt ra thành kính thổi tắt ngọn nến.

Lâm Trần Nghiêu cũng không hỏi cô ước cái gì, chỉ cười nói cái khác: “Hiện tại trong thành phố quản lý đốt pháo hoa rất nghiêm, nếu không thì, còn muốn đốt pháo cho em nữa.”

Thời Khiển lắc đầu, cực kì chân thành nói: “Đã cực kì bất ngờ, vậy là đủ rồi, thật sự.”

Lâm Trần Nghiêu đối diện với Thời Khiển, anh mấp máy môi nhìn cô gái vừa băn khoăn bất an lại giống như có chút ngại ngùng.

Anh bỗng nhiên mở miệng: “Khiển, anh hi vọng em có thể tham thêm một chút.”

“Có lẽ quà tặng của vận mệnh không đến sớm như thế, có lẽ phải chờ tới rất lâu về sau, em quay đầu lại nhìn những ngày trước kia, mới có thể cảm thấy được “A, hóa ra lúc trước đã lựa chọn thật đúng, lúc trước mình kiên trì rất đúng”. Như mấy năm nay, em cố gắng như vậy, em chịu nhiều khó khăn như vậy, em vẫn ôm hi vọng chờ mong với con đường phía trước. Anh chỉ thay vận mệnh tặng cho em một món quà cho lễ trưởng thành, khen ngợi em, cố gắng sống mấy năm nay.”

“Em cứ bình bình thản thản nhận lấy, em xứng đáng.”

Thời Khiển nước mắt lưng chừng, cô gắt gao cắn khớp hàm nuốt lời muốn thốt lên xuống.

“Em đã sớm nhận được món quà của vận mệnh rồi.”

“Là anh đó, trong cuộc đời em, món quà trân quý nhất.”

Nhưng cô không thể nói.

Vì thế, đành phải liều mạng gật đầu, nức nở nói: “Em nhớ kỹ.”

Lâm Trần Nghiêu hơi hơi cúi người giúp cô lau nước mắt, trong giọng nói tràn đầy ý cười.

“Sinh nhật vui vẻ Tiểu Khiển, chúc em trưởng thành thuận lợi.”

Có phục vụ đang lần lượt đưa đồ ăn lên, hai người bắt đầu dùng cơm.

Thời Khiển ngồi ăn, ánh mắt rơi vào bánh kem ba tầng kia.

Cô không nhịn được hỏi: “Đặt bánh kem lớn như vậy làm cái gì… Hai người chúng ta ăn không hết, rất lãng phí.”

Lâm Trần Nghiêu nói: “Tầng đầu tiên, hai chúng ta ăn, tầng thứ hai với tầng thứ ba lát nữa em cầm về cho bạn cùng phòng với bạn học.”

“Nhưng tầng ba này rất lớn… Chia xong có lẽ vẫn còn thừa. Nếu không anh mang về một chút đi?”

Lâm Trần Nghiêu quyết đoán từ chối: “Không được. Em có thể chia cho bạn cùng lớp, nếu còn thừa, liền đưa cho hàng xóm hay gặp mặt một miếng.”

Ban đầu Thời Khiển nghĩ chia hết cho các bạn học, cô muốn chia cho Nam Lộ, bạn cùng phòng mình, còn có mấy bạn học hay nói chuyện nữa.

Nếu chia theo Lâm Trần Nghiêu nói, chắc là có thể chia hết.

Hai người dùng cơm xong, Thời Khiển đi thay quần áo.

Lúc cô cầm lễ phục trở về phòng, Lâm Trần Nghiêu đang ngồi ở trước bàn chờ cô, thấy cô trở lại, liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Thời Khiển dơ dơ tay cầm điện thoại lên, bỗng nhiên nói: “Chờ một chút, anh chụp một bức ảnh.”

Lâm Trần Nghiêu cho rằng cô muốn chụp ảnh chung với mình.

Anh không có dị nghị, tay vuốt phẳng vạt áo nhăn nhăn của mình.

Ngẩng đầu lại thấy Thời Khiển đang cầm di động chụp đám bóng bay.

Anh không nói gì nghẹn ngào.



Thời Khiển chụp xong, thấy Lâm Trần Nghiêu nhìn chằm chằm mình, cô nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”

Lâm Trần Nghiêu xấu hổ nở nụ cười, giúp Thời Khiển cầm đồ trong tay, nói: “Không có gì, đi thôi.”

*

Đến trường học, Lâm Trần Nghiêu dừng xe xong, sau đó đi bộ đưa Thời Khiển tới dưới kí túc xá.

Đến nơi, Thời Khiển chỉ chỉ một cánh cửa phía tầng 4 nói: “Tầng thứ tư, từ bên trái, cái thứ năm, chính là phòng của em.”

Lâm Trần Nghiêu không hiểu nhìn cô.

“Lần trước em thấy anh đợi em gửi tin cho anh xong mới rời đi, chỉ là lúc đó em đứng ở trước cửa sổ nhìn anh lại không nhìn thấy.” Thời Khiển cười nói, “Lúc ấy em nghĩ, sau này nếu anh lại đưa em về, nhất định phải nói cho anh em đang ở đâu, sau đó vẫy tay tạm biệt với anh.”

Không cho anh chỉ thấy một dòng tin lạnh băng, sau đó một mình rời khỏi.

Em sẽ giơ cao cánh tay, vẫy chào tạm biệt anh.

Lâm Trần Nghiêu cười cười, sau đó anh đưa hai hộp bánh kem cho cô, nói: “Nhiều đồ lắm, anh cảm thấy em cầm không hết. Nhưng đã muộn rồi, anh đi lên không thích hợp. Lễ phục với giày anh giữ cho em, cuối tuần tới đưa em đi dạy thêm sẽ mang cho em.”

Thời Khiển gật đầu, cũng không có ý kiến gì.

Cô thấy có thể lên, chỉ là thể tích quá lớn, cô ôm không hết.

Cô nhận bánh kem, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó.

Ngửa đầu nói với Lâm Trần Nghiêu: “Em có thứ muốn đưa cho anh, anh chờ em một chút.”

Nói xong, cô liền cầm bánh kem bước nhanh lên lầu.

Không bao lâu sau, Thời Khiển cầm một hộp quà nhỏ chạy xuống.

Cô đưa đến trước mặt Lâm Trần Nghiêu, nói: “Mua cho anh, quả bình an.”

Lâm Trần Nghiêu chưa từng nghe qua cái này, hỏi: “Quả bình an là cái gì?”

“Chính là quả táo,” Thời Khiển giải thích, “Hôm nay không phải là đêm bình an sao, Nam Lộ nói ăn táo đại biểu cho bình an. Em đã rửa sạch rồi, có thể ăn luôn.”

Lâm Trần Nghiêu cười nhận lấy, sau đó mở hộp quà trước mặt cô, lấy quả táo ra.

Anh ra sức, bẻ đôi quả táo, nói: “Anh không biết có cái này, không chuẩn bị táo cho em. Nếu ăn một quả táo đại biểu bình an, vậy chúng ta mỗi người một nửa, anh một nửa, em một nửa, đều được bình an.”

Thời Khiển không nghĩ tới anh sẽ giải thích như vậy, dở khóc dở cười.

Vậy lời cô mới nói là “Ăn quả táo đại biểu bình anh”, anh sao vẫn chia ra.

Lâm Trần Nghiêu không thấy ý nghĩ của cô, chỉ thúc giục cô mau cầm táo rồi đi lên. Bên ngoài gió lớn, cô không đội mũ, thổi lâu dễ đau đầu.

Thời Khiển nghe vậy lập tức nhận lấy nửa quả táo kia, cũng thúc giục anh mau về phòng.

Lâm Trần Nghiêu: “Anh chờ em đi lên vẫy tay với anh, không phải nói muốn vẫy tay chào tạm biệt anh sao?”

Thời Khiển đành phải chạy lên, đi thẳng tới cửa sổ kí túc xá.

Cô đứng ở trước cửa sổ vẫy vẫy tay với anh, Lâm Trần Nghiêu thấy cô ở đó, cũng cười vẫy vẫy tay lại, sau đó liền quay người rời đi.

Lâm Trần Nghiêu rời đi xong, Thời Khiển đem nửa quả táo đặt lên bàn, bắt đầu bận rộn chia bánh kem.

Cô cắt một miếng lớn, để lại cho Nam Lộ. Sau đó đem phần còn lại cố gắng chia đều.

Trước tiên là chia cho bạn cùng phòng, sau đó là mấy bạn trong ký túc xá.

Đám con gái đều ở trong phòng ngủ, cho nên Thời Khiển đã cố sức chia hết bánh kem.

Mỗi người nhận được bánh kem, đều cười nói một câu Sinh nhật vui vẻ với Thời Khiển.

Thời Khiển đưa tới cái cuối cùng, bỗng nhiên hiểu ra dụng ý Lâm Trần Nghiêu muốn cô nhất định phải chia bánh kem cho bạn học.

Anh là muốn tất cả mọi người có thể nói với cô một câu sinh nhật vui vẻ.

Để cho rất nhiều người, đều nói với cô, sinh nhật vui vẻ.

Thời Khiển cẩn thận suy nghĩ, nụ cười khóe miệng mãi không bỏ xuống được.

Cô từ từ ăn nửa quả táo kia.

Quả táo này mua thật ngọt.

Thật là ngọt.