Cậu phản xạ có điều kiện mà trở nên mẫn cảm phòng bị.
Tôi, tôi chỉ muốn chụp bả vai an ủi cậu, huynh đệ tốt không phải đều như thế này sao……
Chu Miên Dương trợn mắt há hốc mồm, cảm giác trên người bạn tốt tản ra một loại khí chất thật xa lạ với cậu ta. Cậu ta rất, cũng có chút bị thương: “A Luật, gần đây cậu làm sao vậy? Cậu trở nên rất kỳ quái. Có phải tôi làm sai cái gì hay không?”
Tùy tiện chạm vào một chút liền phản ứng quá độ như vậy, sức lực đó thật lớn, cũng sắp đẩy cậu ta xuống ghế dựa.
Giang Tuyết Luật lấy lại tinh thần, nhìn vẻ mặt Chu Miên Dương bị thương, trong lòng cậu chậm rãi bốc lên khởi một loại bực bội và áy náy mãnh liệt mênh mông.
Hối hận sắp bao phủ lấy cậu.
Đặc biệt là Chu Miên Dương không có trách cậu, ngược lại càng thêm hỏi han cậu ân cần.
Rõ ràng là cậu sai, tâm lý cậu xuất hiện vấn đề.
Cũng là giờ khắc này, Giang Tuyết Luật ý thức một chuyện xưa nay chưa từng có, những cảnh trong mơ đáng chết đó như âm hồn quấn quanh, làm cậu sắp bị hủy diệt, nếu cậu lại không tự cứu, cuộc sống của cậu. bạn bè của cậu đều sẽ không còn nữa.
Cậu cần phải làm cái gì đó.
Cậu lấy điện thoại ra, tìm được đường dây nóng cố vấn miễn phí ở trên mạng, tìm một bác sĩ tâm lý không cần tiền, muốn bước đầu hiểu biết về vấn đề của mình một chút.
Cậu châm chước từ ngữ, chậm rãi gõ bàn phím: “Xin hỏi bác sĩ, mơ là thứ gì?”
Bác sĩ cố vấn tâm lý qua mạng này dường như dừng một chút, ba phút sau nói cho cậu biết: “Vị người bệnh này, căn cứ vào nghiên cứu của Freud, mộng là phản ứng từ tiềm thức.”
Thiếu niên mím môi, lại chậm rãi đánh chữ một lần nữa, tiếng bàn phím lạch cạch quanh quẩn ở trong phòng.
“Vậy… Xin hỏi bác sĩ, nếu có một người, cậu ta thường xuyên mơ thấy những chuyện máu me bạo lực, cậu ta tàn nhẫn gϊếŧ hại vô số người ở trong mơ, thế cho nên ban ngày tinh thần hoảng hốt, thường không phân rõ cảnh trong mơ với hiện thực, xin hỏi người này bị làm sao vậy?”
“Tôi mơ thấy tôi dùng rất nhiều loại hung khí, còn bỏ người khác vào va li hành lý…… Còn có……”
Những lời này vừa nói ra, đến phiên bác sĩ tâm lý ngây ngẩn cả người. Thật không dám giấu giếm, anh ta có chút bị dọa rồi.
Đầu bên kia của máy tính là bác sĩ thực tập mặc áo blouse trắng, trong tay đang vui vẻ thoải mái ôm bình giữ ấm, ngâm hai ba viên cẩu kỷ đỏ.
Tuy rằng anh ta không có chứng chỉ, chỉ có thể trà trộn vào internet, vớt những bác sĩ gà rừng cá lọt lưới từ những bệnh viện lớn đó vào phòng khám, nhưng anh ta sớm đã huấn luyện ra kỹ năng thuần thục ứng đối với lời nói của các bệnh nhân.
Ngay từ đầu thấy người bệnh hỏi về mơ, anh ta không hề nghĩ ngợi mà mở folder “Cố vấn mơ” ra, copy paste một đoạn: “Vị người bệnh này không cần sầu lo, vô luận mơ là tốt hay xấu, đều là biểu hiện từ tiềm thức con người, căn cứ vào nghiên cứu khoa học cho thấy, trong tiềm thức con người tồn tại du͙© vọиɠ giải tỏa và cảm xúc, những du͙© vọиɠ và cảm xúc này sẽ được phóng thích ở trong mơ……”
Lưu loát nói đại đoạn dài, có vẻ anh ta rất chuyên nghiệp.
Gần như là trả lời trong giây, thiếu niên sửng sốt một lát, sau khi xem xong, đôi mắt hiện lên một tia phức tạp.
Ý trong đoạn này đơn giản rõ ràng, mơ là giải tỏa du͙© vọиɠ của con người.
Mà nếu gặp ác mộng, cũng là áp lực quá lớn trong hiện thực, tràn ngập bất lực và bất mãn với hiện thực, chuyển hóa thành một đám mơ phát tiết.
Giang Tuyết Luật cúi đầu nghĩ nghĩ, cậu có cái gì bất mãn với hiện thực sao?
Cậu tuy là một cô nhi cha mẹ đều đã chết, nhưng trước khi mẹ lâm chung sắp xếp xong đường lui cho cậu, hồi còn bé, cậu lớn lên trong tình yêu thương. Sau khi vào trường học, cậu cũng không có vì nguyên nhân gia đình mà bị người cùng tuổi bắt nạt, thầy cô quan tâm, bạn học yêu quý, cậu có thể có cái gì bất mãn chứ…
“Bác sĩ, tôi không có gì bất mãn với hiện thực, những giấc mơ đó có chút kỳ quái, tất cả đều là mơ gϊếŧ người.”