Chương 8: Cao chạy xa bay (8)

Mọi năm Giang Tuyết Luật đều xếp thứ nhất, từ cuộc thi của riêng trung học Anh Hoa đến đề thi chung toàn thành phố, cậu đều giống một Quốc vương trẻ tuổi tay cầm quyền trượng thủy tinh, trầm ổn thông minh. Dù người thứ hai, thứ ba là ai, chém gϊếŧ nhau kịch liệt như thế nào, thứ tự biến động như thế nào, vương tọa của cậu từ đầu đến cuối đều được phòng thủ rất kiên cố.

Người của trường Cửu Trung, Đằng Hoa cũng không thể vượt qua cậu.

Có một số người chính là như thế, từ nhỏ đến lớn đều ưu tú, nhận giải thưởng nhận đến mỏi tay.

Bọn họ chưa từng nghĩ tới, một ngày nào đó, sẽ chính mắt chứng kiến học thần ngã xuống, cậu thành người thường, cao cao tại thượng chật vật mà ngã xuống từ vương tọa.

Rơi vào đám phàm nhân, biến mất trong biển người.

Bốn người trước cậu trên bảng vàng, bọn họ cũng choáng váng, trong lòng có vui sướиɠ vì thành tích của mình, cũng có một loại lo sợ bất an, bọn họ cũng không biết mình đã làm cái gì, sao có thể kéo thần của Anh Hoa xuống.

Chờ thành tích truyền qua lớp 1, càng là toàn lớp ồ lên, có người kêu lên sợ hãi: “Sao có thể, cậu ấy mới đứng thứ năm? Vậy bốn người đằng trước là quái vật gì chứ?”

Mọi người cùng quay đầu nhìn thiếu niên, bởi vì quá chấn kinh, cổ dường như lệch đến 90 độ.

Cả người thiếu niên vô thần, như một bức tượng lẳng lặng ngồi ở vị trí của mình, chung quanh là mảnh đất vô hình. Cậu trầm mặc, như không bị thành tích đánh sập, có lẽ tốt hơn là, cậu không nghe được xếp hạng của mình.

Toàn bộ lớp đều an tĩnh đến quỷ dị.

Không biết nên dùng thái độ gì mà đối mặt với học bá thi kém, trong khoảng thời gian ngắn, thái độ của mọi người đều trở nên thật cẩn thận.

Có người không tin chuyện quái dị như vậy, đi vào văn phòng giáo viên tìm phiếu điểm cụ thể.

Phong Dương cầm xếp hạng của khối bọn họ lên xem, quả nhiên thấy được tên Giang Tuyết Luật xếp ở vị trí thứ năm, lại tập trung nhìn vào toán học, chỉ có 118 điểm…

Ngủ một giờ có thể thi 118 điểm, không biết xem như lợi hại hay là sai lầm. Nhưng mà thành tích các môn khác cũng có khuyết thiếu, cộng lại chỉ có hơn 600 điểm.

Xếp hạng khối lần này ước chừng có 3 trang.

Phong Dương lật một tờ mới tìm được mình, mình xếp thứ 500 có lẻ, phát huy ổn định trước sau như một. Chính là như thế mới làm người tiếc hận, có người ổn định trước sau như một, có người lại mắc phải sai lầm nghiêm trọng.

Trong lòng cậu ta có chút sốt ruột cho Giang Tuyết Luật, thi lúc này chỉ là đồ ăn khai vị trường học chuẩn bị, rất nhiều người đều chỉ tùy tiện ứng phó, lần thi hơn một tháng sau mới quan trọng, đề thi chung toàn thành phố, còn sẽ ghi vào học bạ. Sẽ tham khảo khi xin học bổng nước ngoài hoặc là xin được cử đi học, vô cùng quan trọng.

Cậu ta nhìn trạng thái tiều tụy kia của Giang Tuyết Luật, tựa như trong một chốc không thể nào khôi phục như thường.

Thần là tồn tại anh minh cơ trí, mặc người khác nhau đánh sống đánh chết, cậu vẫn lù lù bất động. Dù thần ngẫu nhiên sai lầm một lần, mọi người sẽ không cảm thấy như thế nào, nhưng nếu một lần lại một lần sai lầm, vị thần này chỉ sợ cũng sẽ bị khinh thường.

Thiếu niên kia kiêu ngạo như thế, thật sự có thể chịu đựng kết quả này sao?

Chu Miên Dương cũng nghĩ như thế, cậu ta ngồi lại, muốn an ủi Giang Tuyết Luật một chút. Lúc này cậu ta mới phát hiện, sắc mặt Giang Tuyết Luật rất không ổn, sống lưng dưới đồng phục kia đều gầy ra hình dạng.

“Tuyết Luật, gần đây cậu làm sao vậy, cậu thật sự đang thức đêm học tập sao?” Cậu ta nhịn không được quan tâm nói, cậu ta vươn tay, muốn ôm bạn tốt của mình. Nam sinh tùy tiện, bàn tay móc qua cổ muốn chụp vào bả vai.

Nhưng bàn tay cậu ta vừa vươn ra, thiếu niên bỗng nhiên đẩy cậu ta ra, lạnh lùng nói: “Đừng chạm vào tôi!”

Trước mắt cậu lại hiện lên một cảnh tượng —— Chàng trai cao lớn bóp lấy cổ người bị hại từ phía sau, làm đối phương mất đi tri giác. Cổ vừa mảnh lại yếu ớt, là bộ phận rất quan trọng trong cơ thể, một khi bị bóp cổ mạnh bạo mà lại không thể nhanh chóng thoát ra, liền sẽ hít thở không thông mà chết.

Mà trong giấc mơ ấy, mặc cho người bị hại kịch liệt phản kháng thì cuối cùng hơi thở cũng mỏng manh đi.

Từ khi Giang Tuyết Luật bắt đầu nằm mơ, cậu phát hiện toàn thân mình đều là nhược điểm, từ đôi mắt, cổ, xương cột sống đến đầu gối, cẳng chân, tất cả mọi nơi đều là nhược điểm. Đôi mắt vừa bị chọc liền sẽ đánh mất khả năng hành động, đầu gối mà bị đánh mạnh, thì sẽ đánh mất lực hành động, không thể đứng thẳng, khi xương cột sống bị đánh trúng, lại càng dễ dàng bị tê liệt.