Chương 22: Cao chạy xa bay (22)

Nếu một đứa trẻ giống như năm trăm con vịt*, vậy giờ cao điểm có đến hàng chục ngàn con vịt, làm sao anh ta có thể thấy qua hàng chục ngàn con vịt được.

*Trung Quốc có câu ‘Một người phụ nữ năm trăm con vịt’, ý chỉ một người phụ nữ ồn ào ngang năm trăm con vịt, ở đây nhân viên thu ngân thay người phụ nữ bằng một đứa trẻ vì sự ồn ào na ná nhau.

Tề Linh thở dài.

Cũng may manh mối không hoàn toàn bị đứt đoạn, Lữ Gia Nhạc tự đi vào siêu thị nhưng không hề đi ra ngoài, ở đây đúng là có rất nhiều điểm cần khám phá, rất có thể Lữ Gia Nhạc đã biến mất ngay trong siêu thị.

“Ở đây các anh có cửa sau không?”

Vị cảnh sát già nhìn thấy biển báo huỳnh quang màu xanh lá cây của lối đi sơ tán, đồng thời cũng để ý đến phòng nghỉ nhân viên, ông đeo găng tay, tiến lên vặn nắm cửa, lập tức cửa mở ra, ông ngạc nhiên nói: “Các anh không khóa phòng nghỉ này lại à?"

Thế thì treo tấm biển “Không phải nhân viên, xin dừng bước” có ích gì?!

Nhân viên siêu thị nhìn sang, vẻ mặt bất lực: “Anh cảnh sát à, mỗi ngày trong siêu thị đều có rất nhiều người đến, từ trước đến nay phòng nghỉ treo mấy chữ "Không phải nhân viên, xin dừng bước" là để phòng tiểu nhân chứ không phải phòng quân tử. Nếu có ai giả vờ như không nhìn thấy nó rồi muốn vào trong thì bọn tôi cũng chẳng có cách nào cả.”

“Bên trong có giám sát không?”

Có lẽ Lữ Gia Nhạc đã đi qua cửa sau.

"Không."

Phòng nghỉ nhân viên được thông với phòng thay đồ và tủ đựng đồ nên tuyệt đối không thể lắp đặt giám sát. Nhân viên ở thành phố khác với nhân viên ở nông thôn, nếu bọn họ cảm thấy quyền lợi của mình bị xâm phạm, giận lên khởi kiện, siêu thị chắc chắn sẽ phải bồi thường đến táng gia bại sản.

"Gọi bên kiểm tra dấu vân tay đến, kiểm tra xem có dấu vân tay nào của nạn nhân trên đó không."

Vị cảnh sát già cẩn thận tháo tay nắm cửa ra.

Không những vậy, trước khi chết, xung quanh miệng nạn nhân cũng có vết băng dính… “Tôi sẽ xem danh sách ghi chép của nhãn hiệu băng dính nào được bán trong siêu thị của các anh vài ngày qua. Có thể truy xuất được bao nhiêu ngày thì xem bấy nhiêu ngày.”

Vì sao lại phải xem lại sổ sách bán băng dính chứ, tuy băng dính không phải là mặt hàng bán chạy nhưng vẫn là vật dụng hàng ngày, không biết tháng này đã bán được bao nhiêu rồi. Hơn nữa hung thủ cũng có thể chọn không mua băng dính ở siêu thị bọn họ mà.

Nhân viên siêu thị ngỡ ngàng, bị chỉ huy khắp nơi đến mức xoay vòng vòng, mở danh sách truy xuất trên máy tính ra.

Kết quả kiểm tra nhanh chóng có, tuy nắm cửa in đầy dấu tay của nhân viên siêu thị, bao phủ vô cùng dày đặc, lấy ra đúng là không dễ dàng chút nào, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một nửa vân tay từ ngón út của nạn nhân.

Điều đó cho thấy nhận định của bọn họ là đúng: Nạn nhân Lữ Gia Nhạc đã tự mình đi qua cửa sau.

Thế cho nên mới có việc đứa nhỏ đi vào siêu thị nhưng lại không có hình ảnh bước ra.

Vị cảnh sát già đi ra cửa sau, phát hiện nó dẫn đến một con hẻm nhỏ nằm giữa hai tòa nhà cao tầng, cùng với đó là tầm nhìn mờ mịt và những chiếc thùng rác bốc mùi hôi thối cả ngày.

Ông nhìn quanh: “Cửa sau không có máy giám sát sao?”

"Không…"

Phía sau chỉ có thùng rác, cần máy giám sát làm gì, dù sao cũng không có ai đi trộm rác cả. Khi nhân viên tan ca thì kéo cửa sắt của siêu thị là được, đại đa số mọi người đều đi cửa sau, sau đó thuận tiện thì đổ rác đi.

"Vậy là... nạn nhân đã đi ra cửa sau, nhưng cũng không thể lần ra dấu vết từ chỗ này được."

Manh mối đến chỗ này lại bị đứt đoạn mất một nửa.

Rất có thể cậu nhóc đã bị bắt cóc ở cửa sau.

Còn việc vì sao nạn nhân phải đi ra cửa sau, nếu là do có người lừa nó, vậy người này là người quen hay người lạ? Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ muốn đi đường tắt bằng cửa sau, người chết như đèn tắt, bọn họ tạm thời không biết được.

Tề Linh bên kia cũng có thu hoạch, ánh mắt sắc bén của cậu ta phát hiện một nhân viên mặc đồng phục siêu thị bổ sung hàng hóa lên kệ: "Người này là ai? Anh có thể gọi anh ta đến đây được không?"

Nhân viên siêu thị đi tới nhìn, nói: “Là Lý Sinh, hôm qua anh ấy cũng đến đây, hôm qua tôi phụ trách thu ngân, còn anh ấy phụ trách bổ sung hàng hóa. Anh cảnh sát không cần triệu tập anh ấy đâu, hôm nay anh ấy trực ca sớm, có lẽ đã đến rồi cũng nên."