Chương 6: Vụиɠ ŧяộʍ

Cô có cảm giác hắn luôn lợi dụng việc khám bệnh để sờ soạng cô.

Cô cũng không dám lên tiếng vì có y tá. Nghĩ hắn sẽ không dám làm gì cô.

Ống nghe lạnh lẽo chạm vào làn da nhạy cảm nơi vùng đôi gò bồng của cô khiến cô giật mình nhìn hắn.

Đôi mắt ấm ức không dám nói khiến hắn vui vẻ. Hắn đến khám bệnh không thể tránh khỏi việc dụng chạm.

Hắn không nghĩ cô lại nhạy cảm như vậy. Chỉ một chạm nhẹ cũng khiến cô đỏ mặt. Làn da mịn màng khiến hắn chợt có những suy nghĩ đen tối. Vừa ấn tai nghe vừa luôn tiện ăn chút đậu hũ của cô.

Đôi mắt của hắn như muốn xuyên qua lớp áo của cô. Khiến cô rừng mình. Ngón ta hắn không biết vô tình hay cố tình lướt qua điểm nhạy cảm nhất của cô. Chạm vào đó ấn mạnh xuống. Một cảm giác tê dại lan tỏa khắp cơ thể của cô. Cô biết lúc này nếu cô nhìn hắn thì cô sẽ xấu hổ chết mất. Mặt cô vốn dễ đỏ. Giờ lại như nóng rát.

Đêm hôm đó, cô đang ngủ cảm giác ấm áp bao lấy cô. Mang cho cô cảm giác an toàn. Cô ngủ một giấc ngủ ngon.

Những y tá vốn hay bàn tán những chuyện linh tinh về trưởng khoa như được tiêm một liều thuốc nghiêm túc.

Bình thường cô luôn ngủ sớm. Nhưng hôm nay, cô cảm giác thiếu thiếu cái gì đó. Trằn trọc mãi không ngủ được. Đến khi có tiếng mở cửa. Ánh sáng từ bên ngoài soi vào. Một bóng đen cao rất cao bước vào cô mở to đôi mắt định la lên. Trong bóng tối, tôi quan sát hắn muốn gì. Hắn nhẹ nhàng leo lên giường.

- Sao không la lên? Em không sợ sao?

Cô muốn la nhưng đây là bệnh viện của nhà hắn. Hắn là bác sĩ trưởng. La liệu có tác dụng gì. Mỗi động tác của hắn dường như rất quen thuộc với nơi này.

- Ngủ.

Cô cũng rất muốn ngủ nhưng cảm giác có một người xa lạ ôm mình khiến cô không cách nào ngủ được. Mệt mỏi khiến cô dần thϊếp đi.

Hắn nhẹ hôn lên gò má của cô.

- Ngủ ngoan nhé cô bé!

Mở mắt ra đầu tiên là cô muốn xem hắn còn nơi đây không. Làm cô thất vọng vì không thấy ai. Nghĩ hắn đã rời khỏi trước khi y tá đến.

Cô muốn đổi bệnh viện.

Ngày hôm đó, hắn lại xuất hiện nhưng trễ hơn. Hắn nằm xuống. Ôm lấy cố. Hít mùi hương trên tóc cô. Rồi đưa cái đầu to vùi vào cổ cô. Cô hoảng sợ vùng vẫy. Hắn khàn khàn nói:

- Nếu em dám nhúc nhích thì tôi sẽ làm em tại đây.

Hắn cảnh cáo cô khiến cô hóa đá. Hắn vừa mới nói muốn cô. Đây là bệnh viện. Hắn dám. Cô nghĩ với hoa hoa công tử như hắn có điều gì không dám làm.

Cả người cô cứng ngắt đến khi nghe hơi thở dồn dập của hắn dần dần ổn định như đã ngủ. Cô mới dám thả lỏng người. Ban ngày thì giả vờ là tay bác sĩ nghiêm túc. Tối đến thì vụng trộn vào đây ăn hϊếp cô.

- Cha, con muốn đổi bệnh viện.

- Bệnh viện này là tốt nhất rồi. Cha đã đóng tiền viện một năm cho con rồi. Giờ chuyển đi.

Cha tôi ngập ngừng:

- Được để cha đi hỏi.

Sau đó, cha tôi quay lại với gương mặt mệt mỏi. Ông đã rất già tóc điểm bạc rất nhiều.

- Không được. Họ bảo con có thể chuyển. Nhưng tiền đóng rồi sẽ không được hoàn trả.

Tôi thở dài. Tối lại tiếp tục chiến đấu với con sói đó sao. Thật mệt mỏi.

- Được rồi cha. Người về nghỉ ngơi đi. Bảo mẹ con rất tốt.

- Được. Con nghĩ ngơi đi.

Tối hôm đó hắn không xuất hiện. Cô thở thào nhẹ nhõm. Nhưng lại lăn lộn không ngủ được đến sáng. Phải chăng hắn sẽ không đến nữa. Cảm giác được hắn ôm mỗi đêm cũng không tệ. Không. Cô đang nghĩ gì thế không biết.

Hắn như bình thường khám bệnh cho cô. Ánh mắt di chuyển trên gương mặt non nớt. Muốn chạy sao. Em mơ đi.

Đêm trên bầu trời đầy sao. Ánh trăng sáng soi khắp phòng. Hắn bước vào phòng cô. Nhìn gương mặt ấy.

Mấy hôm rồi hắn không ngủ được.

Cảm giác mê luyến mọi thứ về cô khiến hắn muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Đôi tay lướt trên mặt dừng lại trên đôi môi nhỏ xinh. Hắn cúi xuống hôn lên. Môi chạm môi khiến hắn say mê như một con sói đói lâu ngày.

Từ khi gặp cô. Hắn không còn hứng thú với các trò chơi của các công tử cùng thiếu gia. Đêm đêm bồi cô ngủ. Vậy mà cô lại muốn chạy trốn. Hắn rất kiên nhẫn với cô. Nhưng cô lại muốn nhanh chóng rời khỏi hắn. Hắn giày xé đôi môi của cô đến khi cô tỉnh. Đôi mắt ướŧ áŧ như muốn tố cáo anh.

Anh nhanh chóng đưa chiếc lưỡi sâu vào bên trong mệt của cô. Quấn quýt lấy nó. Hơi thở của cô dần dồn dập. Anh biết cô đã bị cuốn vào nó đến đôi tay siết vào cổ áo anh dần buông lỏng. Cô hưởng thụ nụ hôn điêu luyện của hắn. Hoàn toàn không có cảm giác chán ghét. Phải chăng cô đã thích hắn. Thích một hoa hoa công tử lưu manh.[/BOOK]