Chương 5: Tình Yêu Chớm Nở

Cô muốn đứng dậy. Nhưng đôi chân hình như không chịu nghe cô nói.

Cô liền nghiêng người ngã xuống. Anh đưa tay đỡ lấy cô. Hình ảnh mập mờ của hai người khiến y tá khẽ ho:

- Bác sỹ, có cấp cứu khẩn cấp.

- Được.

Hương thơm bạc hà bay đến chóp mũi của cô. Mùi thơm mát lạnh. Cô không nghĩ anh lại thích mùi thơm này. Cô nghĩ có thể là một mùi thơm khác như Cuici..

Lúc này, không phải là nghĩ đến hương thơm. Bàn tay anh chạm vào chiếc eo nhạy cảm của cô. Khiến nó nóng hổi. Mặt cô càng đỏ hơn. Nhịp tim dường như không thể kiểm soát. Giọng nói khàn khàn phát ra:

- Hít thở sâu vào.

Cô muốn chui xuống đất.

- Anh có thể thả tôi ra.

- Tôi không muốn.

Cái gì đó đâm đâm vào giữa hai chân của cô càng khiến cô rùng mình.

- Biếи ŧɦái.

- Là em ngã vào tôi trước.

Cô y tá đã rời khỏi rất lâu. Vẫn không thấy bác sỹ Thiên quay lại. Muốn đi thúc dục một lần nữa nhưng không có lá gan lớn đó. Trừ khi cô muốn nghỉ việc. Phá hư chuyện tốt của anh ta như chọc vào một con quỷ mặt cười nhưng trong là dao rất sắc bén nha.

Nếu không có cuộc phẫu thuật thì anh thật sự muốn đùa giỡn với cô gái này thêm chút nữa.

Nhìn đồng hồ, anh buông tay ra đỡ em ngồi dậy.

- Có thể tự đi xuống dưới

Tôi gật đầu:

- Tôi đi trước.

Bóng lưng đi khuất sau cánh cửa cô vẫn cảm thấy toàn thân nóng bỏng ở những nơi chạm vào anh.

- Mày đang nghĩ gì? Anh ta là bác sỹ đầy người thích. Đừng mơ mộng nữa.

Cô chậm rãi đứng dậy. Vịn tay cầm cầu thang bước xuống. Đầu óc có hơi quay cuồng. Có lẽ, cô bị say nắng.

Về đến phòng, những bước chân thật nặng nề. Cô thở ra.

Đêm đó, cô sốt đến 39 độ. Nhiệt độ không giảm xuống.

Anh từ phòng phẫu thuật bước ra. Lại là cô y tá đó. Cô ta đúng là không sợ trời mà.

- Lại có chuyện gì?

- Cô gái ở phòng A lên cơn sốt không giảm.

Phòng cô gái đó.

- Tôi không dám tiêm thuốc.

- Để đó cho tôi. Không cần làm phiền nữa.

- Dạ.

Y tá thở phào. Đúng là thay đổi chóng mặt. Nếu cô gái khác chắc anh ta sẽ quát ầm lên cho xem. Quyết định của cô là đúng. Nếu cô gái đó có chuyện gì cũng không phải trách nhiệm của cô.

Anh đi đến phòng điều chế. Lấy một lọ thuốc nhỏ. Mang đi.

Bệnh nhân bình thường chỉ cần tiêm một liều thuốc hạ sốt là xong. Nhưng cô gái này quá yếu lại mắc căn bệnh đặc biệt. Nếu chẳng may sốc thuốc thì coi như công phẫu thuật anh là vô ích rồi.

- Ngốc thật.

Chắc cô gái đó đã ngồi dưới nắng.

Anh mở cửa phòng bệnh nhân. Gương mặt đỏ ửng vì sốt cao. Thật dễ thương.

Anh chỉnh dây nước biển chậm lại. Nhìn mu bàn tay sưng phồng lên khiến anh xót xa.

Đút ba viên thuốc vào miệng của cô nhưng đôi môi đóng chặt. Anh lắc đầu. Khẽ nâng cổ cô lên một tay còn lại mở miệng cô ra. Nhưng vẫn không được. Thật muốn làm khó anh sao?

Anh bỏ ba viên thuốc vào miệng của mình rồi đút thuốc cho cô. Đút xong thuốc anh vẫn lưu luyến không muốn rời khỏi dù miệng hơi đắng đắng. Nhưng đôi môi mềm thơm ngát khiến anh động lòng.

Anh ngồi lên mép giường. Ngắm nhìn em. Cũng khá xinh xắn dù có hơi ốm yếu.

Hành trình nuôi béo làm thịt bắt đầu.

Anh khẽ cười. Tôi sẽ làm em yêu tôi. Cô bé ngốc.

- Chúc em ngủ ngon!

Khi cô dần hạ sốt, anh đóng cửa phòng lại. Bảo y tá cẩn thận theo dõi.

Một ngày dài khá mệt. Anh phải đi nghỉ thôi.

Anh vừa là một bác sỹ cũng vừa là dược sư. Thỉnh thoảng anh vẫn nghiên cứu các loại thuốc kết hợp Đông y và Tây y. Hiệu quả rất tốt.

Bước về căn phòng nghỉ trong văn phòng bệnh viện. Anh tắm rửa và thay đồ thoải mái. Dạo này hình như anh không đi bar với mấy đứa bạn.

- Thôi kệ chúng đi!

Anh leo lên chiếc giường nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Một cô gái ở nhà hàng nhìn đồng hồ trên tay. Gương mặt thanh cao thể hiện rõ sự tức giận. Cô ta lẩm bẩm:

- Dám cho tôi leo cây. Anh cứ đợi đó.

Cô ta đỏ bừng mặt cầm túi xách bước đi. Trong đầu thầm nghĩ. Không phải vì gia đình anh ta giàu có thì còn lâu cô mới đồng ý đi xem mặt kẻ nổi tiếng là bác sỹ đào hoa này.

Gương mặt vặn vẹo khiến người ta nghĩ cô ta vừa làm rớt tiền ấy. Phục vụ nổi da gà.

Đến đây đa số tiểu thư hay các vị thiên kim giàu có. Cô gái này đợi ở đây ba tiếng đồ hồ mà một ly nước cũng không dám gọi thêm. Thật keo kiệt.

Tôi tỉnh dậy khá trễ. Đầu vẫn còn hơi choáng váng. Mũi kim truyền nước biển vẫn còn cắm trên tay đến sưng đau. Nhúc nhích khiến mũi kim đâm sâu vào khiến cô hơi nhói đau. Chắc hôm qua cô mới được truyền nước. Đầu óc vẫn còn khá mê man. Tiếng gõ cửa truyền tới. Cô nói vọng ra:

- Vào đi.